Vệ Lai chỉ nhìn anh một lát, sự rung động khiến cô vô thức nhìn về chỗ khác, nhìn về phía cửa sổ bên cạnh anh. Cảm giác bản thân không có tiền đồ, sau đó lại nhìn anh coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hai chiếc khuy măng sét ở trên đầu ngón tay, tay cô nắm chặt nó.
Chu Túc Tấn nhìn cô: “Muốn nói gì với anh sao?”
Vệ Lai: “Vậy anh không được ăn ý như vậy với người khác nữa.”
Cô nói ra chỉ là muốn anh hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô, ai ngờ đột nhiên anh lại ‘ừ’ một tiếng trả lời cô. Một chữ đơn giản lại thẳng thắn, khiến cô không biết trả lời lại như thế nào.
Về nhà ở bên Giang Ngạn Vân Thần, một bó hoa hồng lớn được đặt bên cạnh sô pha. Áo vest của Chu Túc Tấn cởi được một nửa, Vệ Lai liền ôm lấy anh, dựa vào trong lòng anh.
Anh đã hình thành thói quen, chỉ cần cô dán lên người mình, anh sẽ giơ tay ôm lấy cô.
Sau khi ôm cô bằng một tay, tay còn lại phải tốn sức mới cởi được áo khoác xuống.
Vệ Lai không hôn anh, cũng không cần hôn, chỉ muốn lặng lẽ dính lấy người anh như này.
Chu Túc Tấn không có cách nào treo được áo khoác vào tủ ở huyền quan, tiện tay ném cạnh tủ.
Anh dùng lòng bàn tay vuốt ve lưng cô: “Có muốn xem quà không? Hay là đợi lát nữa xem.”
Ánh mắt Vệ Lai không giấu được niềm vui: “Không phải tặng hoa rồi sao, vẫn còn mua quà khác cho em?”
“Hoa không tính là quà.” Anh hỏi lại: “Bây giờ có muốn xem không?”
“Muốn.” Vệ Lai đứng dậy khỏi lòng anh.
Chu Túc Tấn mở một trong số mấy hành lý ra, anh tặng quà không thích đóng gói cầu kỳ, chỉ cần để vào túi chống bụi, lấy một hộp đồng hồ từ túi chống bụi ra.
Một chiếc đồng hồ cơ thủ công kiểu nữ tinh xảo, đính một vòng tròn kim cương, mặt số có thiết kế ngôi sao và mặt trăng, phối hợp với dây đeo màu trắng, mềm mại tao nhã mà không mất đi cá tính.
“Hợp với khí chất của em nên anh mua.”
...
Chọn ngày không bằng gặp ngày, Vệ Lai quyết định: “Bây giờ đi. Em tặng anh quà lễ tình nhân.”
Sau khi lùi bữa tối tình nhân lại, hai người mặc áo khoác ra ngoài.
“Vệ Lai.” Chu Túc Tấn trịnh trọng bày tỏ thái độ: “Chuyện đó đã qua rồi, không cần phải có gánh nặng tâm lý.” Im lặng hồi lâu.
Anh chưa từng hối hận với bất cứ quyết định nào của mình, duy nhất chỉ có lần đó.
“Nên nói xin lỗi với em, ngày đó không nên có thái độ với em, không cho em làm nũng.”
Vệ Lai đặt tay mình vào trong tay anh, cô thích cái cảm giác đầu ngón tay mình được bao bọc trong lòng bàn tay anh, cảm giác an toàn đó chưa bao giờ cô có được.
Cô lắc đầu, “Không sao, em hiểu.”
Chu Túc Tấn: “Chiếc đồng hồ đó sau này có lẽ anh sẽ còn đeo.”
Trong cả quá trình Vệ Lai cũng không hỏi ý kiến anh, trong một tủ đồng hồ chọn ra được ba cái, bảo anh đeo thử từng cái một. Cuối cùng chọn được một chiếc đồng hồ cơ mặt đen, đơn giản nhưng cao quý.
“Cái này.” Cô nói với cửa hàng trưởng.
Đây là chiếc đồng hồ đắt nhất trong cửa hàng, bây giờ không còn hàng. Nếu như dùng tư cách khách hàng VIP của Vệ Lai, đợi đến lúc đó đoán là chính cô cũng quên mất bản thân đã đặt chiếc đồng hồ này.
Vệ Lai đeo chiếc đồng hồ đã chọn vào cổ tay trái, để cạnh chiếc đồng hồ của mình, một đen một trắng, thiết kế không giống nhau nhưng lại phù hợp nhau đến lạ.
“Dùng tư cách VIP của chồng tôi xếp hàng cần phải xếp hàng bao lâu?”
Quản lý: “... Ít nhất ba năm. Chiếc đồng hồ này được làm thủ công bởi những nhà thiết kế hàng đầu của chúng tôi.” Dù sao cho đến bây giờ, chị ấy vẫn chưa nghe được tin có khách hàng nào mua được chiếc đồng hồ này trong vòng ba năm.
Vệ Lai quyết định: “Vậy thì xếp hàng đợi.”
Cô lại quay mặt qua hỏi Chu Túc Tấn. “Anh có cảm thấy quá lâu không?”
Chu Túc Tấn: “Không sao.”
Nằm lên giường hai con số này lại hiện lên trong đầu.
Anh không hôn cô nữa mà là nhẹ chạm lấy môi cô, kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy?”
Vệ Lai: “Anh nói ba năm sau chúng ta có còn ở bên nhau không?”
Chu Túc Tấn mở đèn, nhìn vào mắt cô: “Anh sẽ không l y hôn, anh không biết em như nào.”
Vệ Lai hôn môi anh, giọng rất nhỏ: “Em cũng không muốn, muốn ở bên anh cả đời này.”
Chu Túc Tấn nhìn cô một lúc, ngậm lấy môi cô hôn sâu.
Trong lúc hôn, anh gỡ tay cô ra khỏi cổ mình.
Hôn từ môi cô xuống dưới.
Hơi thở mát lạnh trên cơ thể anh theo nụ hôn lan xuống dưới, rời khỏi chóp mũi cô.
Vệ Lai chưa kịp phản ứng, bắp chân bị gập lại.
Cô vô thức muốn tắt đèn nhưng tay còn chưa chạm đến công tắc đèn, Chu Túc Tấn đã vùi đầu hôn xuống.
...
Ngày hôm sau thức dậy, Vệ Lai nằm trên giường một lúc.
Vệ Lai đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài phòng khách, anh không có ở nhà.
【Chồng ơi anh đến công ty rồi sao?】
Chu Túc Tấn:【Ừ, mới xuống lầu. Có để lại ghi chú ở trên bàn ăn cho em, có phải là không nhìn thấy không?】
Vệ Lai vội bước qua đó, tờ giấy được để dưới chìa khóa chiếc xe Cullinan của cô, cô cầm tờ giấy lên”
Xe của em ở trong tầng hầm. Anh đến công ty đây.
— Chu Túc Tấn
Vệ Lai nhìn lại tin nhắn của anh, nắm được trọng điểm. Anh vẫn đang ở tầng hầm, sau đó gọi điện thoại qua: “Chồng ơi, anh vẫn chưa đi sao?
Chu Túc Tấn vừa mới đóng cửa, “Có phải là muốn đi làm cùng anh không?”
“Ừm.”
“Em ăn sáng trước đi, không vội, anh ở trong xe đợi em.”
Anh liếc nhìn túi của cô, “Bữa sáng ở trong túi?”
Chắc chắn không giấu được anh, bởi vì bánh sandwich có mùi thơm đặc biệt.
“Ừ, đem đến văn phòng ăn.” Vệ Lai đặc biệt giải thích thêm một câu: “Bây giờ không đói.”
Chu Túc Tấn: “Ăn đi, nguội rồi không ăn được nữa.”
“Công ty có lò vi sóng, lúc đến em quay lại cho nóng.” Đến bây giờ Vệ Lai vẫn nhớ trước đó cô để mấy gói đồ ăn vặt Lạc Mông lên xe của anh, khi đó anh nhìn cô mấy lần, đừng nói đến việc bây giờ ăn trên xe của anh.
“Có lẽ anh không thích người khác ăn trên xe của mình nhỉ?”
“Ừ.”
Chu Túc Tấn đang kiểm tra email, ngẩng đầu lên nói: “Em là ngoại lệ.”
Được anh thiên vị không điều kiện như vậy, ăn hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Có câu này của anh là đủ rồi.
...
Trước khi xuống Vệ Lai nhìn anh mấy cái, Chu Túc Tấn làm sao không biết ý của cô, để máy tính xuống, anh cũng đẩy cửa đi xuống.
Vệ Lai đi vòng qua bên anh, anh giơ tay ôm lấy cô.
Cô ở trong lòng anh làm nũng: “Hôm nay muốn gặp anh sớm.”
Chu Túc Tấn dỗ cô: “Anh không đi, ở trong xe thôi, muốn tìm anh trực tiếp xuống lầu.”
Vệ Lai ngạc nhiên: “Anh không đến công ty sao?”
Chu Túc Tấn nói: “Chỉ là văn phòng tạm thời, trong xe không khác gì ở trong văn phòng. Buổi trưa không thể ăn cơm cùng em, anh có hẹn rồi.”
Vệ Lai làm sao có thể để anh ở trong xe lâu như vậy, mặc dù trong xe anh thoải mái rộng rãi nhưng không thoải mái bằng văn phòng anh.
“Em rất bận, không có thời gian đi xuống. Anh đến công ty đi, buổi tối đến đón em sớm là được.”
9 giờ 50 phút, những người cần họp đều đến đủ.
Vệ Lai bảo bọn họ phát biểu suy nghĩ của riêng mình, bình tĩnh một đêm, bọn họ vẫn kiên trì với quan điểm hôm qua của mình.
Trần Kỳ đề nghị vẫn nên xây dựng hệ thống logistics cho riêng mình, giai đoạn đầu chắc chắn sẽ thua lỗ nhưng giai đoạn sau chắc chắn sẽ có khả năng cạnh tranh cốt lõi. Có đội ngũ giao hàng của riêng mình, quyền lên tiếng nằm trong tay mình, hơn nữa cũng tiện quản lý, bảo đảm cảm giác trải nghiệm mua sắm ‘phục vụ tận nhà’.
Đường Chi không đồng ý, xây dựng hệ thống logistic của riêng mình quá tốn kém, khoản lỗ ban đầu sẽ kéo công ty đi xuống. Siêu thị Vệ Lai chỉ hoạt động sâu ở khu vực địa phương, đều là những cửa hàng ở tiểu khu lớn. Ít nhất trong vòng mười năm tới đều sẽ tập trung vào mua sắm trực tiếp, hơn nữa mười năm sau ngành logistics sẽ tổ chức lại như nào không ai biết trước được.
Đến lúc đó cái gọi là cạnh tranh cốt lõi nói không chừng sẽ trở nên vô bổ.
Hai người tranh cãi kịch liệt.
...
Vệ Lai cúp điện thoại, đăng nhập vào email, mở ra kiểm tra. Là Lỗ Mãn Ức gây ra tổn thất cho siêu thị nhà cô, cô trực tiếp chuyển cho Mặc Địch.
Như cô dự đoán, chưa đầy hai phút sau Mặc Địch đã gọi điện thoại đến.
Mặc Địch gần như nghiến răng nghiến lợi: “Vệ Lai, cô đừng có quá đáng.”
“Ai quá đáng trong lòng người đó tự biết rõ.” Vệ Lai nhìn đồng hồ, “Cho cô thời gian nửa tiếng suy nghĩ, 10 giờ 50 phút nếu cô không trả lời lại, tôi sẽ xem như cô từ bỏ.”