Vệ Lai dựa vào đầu giường, đang sàng lọc các đơn vị cung ứng thực phẩm tươi sống.
Chất lượng hải sản của đơn vị cung ứng trước đó cung cấp đã giảm mạnh trong hai tháng gần đây, nhiều lần xảy ra tình trạng hàng kém chất lượng.
Điện thoại đặt ở bên cạnh gối rõ ràng có rung lên một cái, nhưng sợ thất vọng nên cô không xem.
Vệ Lai kiên trì xem xong tài liệu của ba đơn vị cung ứng này, liếc nhìn thời gian, gần 11 giờ.
Cuộc trò chuyện ghim trên cùng có tin nhắn chưa đọc, gửi từ nửa tiếng trước.
Chu Túc Tấn:【Em làm việc xong thì ngủ sớm đi. Nếu như có chuyện không vui có thể nói với anh.】
Cuộc hôn nhân của cô và anh như là ảo ảnh, hoành tráng nhưng lại xa cách, có thể biến mất ngay trong giây lát, cô muốn nắm cũng không nắm được gì.
Vậy nên cô đã thêm rất nhiều quy định cứng nhắc vào cuộc hôn nhân của hai người, bản thỏa thuận bổ sung rồi lại bổ sung nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Chuyện không vui có nhưng không định nói với anh, không muốn để anh nhận lại năng lượng tiêu cực của cô sau một ngày dài làm việc mệt mỏi.
【Không có chuyện không vui, chỉ là bây giờ vẫn chưa muốn ngủ.】
Chu Túc Tấn vừa về đến nhà, lúc đi lên cầu thang nhận được tin nhắn của cô, anh gọi thẳng qua.
“Có phải muốn nói chuyện với anh một lúc không?”
“Ừm. Chồng ơi anh có rảnh không?”
Chu Túc Tấn: “Có.”
Hỏi cô muốn nói chuyện gì với anh.
Vệ Lai xuống giường, “Không có chuyện gì muốn nói hết, chỉ muốn gọi điện thoại với anh.”
Một câu nói vô cùng mâu thuẫn nhưng Chu Túc Tấn lại hiểu.
“Anh làm việc thêm nửa tiếng nữa, điện thoại không tắt, em muốn nói chuyện gì có thể nói với anh, không ảnh hưởng đến anh.”
“Được, anh bận đi.”
Vệ Lai tìm bản photo của thỏa thuận bổ sung từ trong túi ra, lại đến trước bàn làm việc lấy thỏa thuận bổ sung bản gốc từ trong hộc tủ ra.
Trong nhà có máy hủy giấy cỡ nhỏ, cô mở lên.
Chu Túc Tấn nghe trong điện thoại có động tĩnh, “Vệ Lai? Em đang làm gì vậy?”
Vệ Lai để điện thoại ở bên góc phải bàn, máy hủy giấy ở bên trái, cô bỏ cả bản thỏa thuận bổ sung photo lẫn bản gốc vào trong máy.
Mãi đến khi anh gọi lần thứ hai Vệ Lai mới nghe thấy, trả lời anh: “Em bỏ toàn bộ thỏa thuận bổ sung vào máy hủy giấy rồi.”
Chu Túc Tấn dừng lại: “Khó lắm mới để anh ký, sao lại không cần nữa rồi?”
Vệ Lai nhìn bản thoả thuận dần dần biến thành đống giấy vụn, qua mấy ngày ở chung vừa rồi cô mới phát hiện, những quy định cứng nhắc này không thể nào khiến cô có được anh một cách chân thực, “Những gì em muốn, thỏa thuận không cho được.”
Những lời còn lại cho đến khi máy hủy dừng hoạt động cô mới cầm điện thoại lên nói với đầu bên kia: “Thật ra em rất không thích kiểu hôn nhân giống như hợp đồng này.”
“Trong mấy tháng chia tay sau khi hợp đồng chấm dứt, em từng nhớ anh.” Cô dừng lại một lát, “Vậy nên lần thứ hai anh hỏi em có muốn kết hôn cùng anh không, suy nghĩ đầu tiên của em không phải là có thích hợp với kiểu hôn nhân như này không, mà là em không muốn bỏ lỡ anh nữa. Sau khi đồng ý lại không can tâm không có một chút tình cảm nào nên mới làm ra một thỏa thuận bổ sung.”
Chu Túc Tấn tạm thời dừng công việc lại, “Hủy thì hủy, không ảnh hưởng đến cách anh đối xử với em.”
Vệ Lai nhấn mạnh: “Sau này anh không cần vì phải dỗ em mà dỗ em nữa.”
Chu Túc Tấn ‘ừ’ một tiếng, thời gian quá muộn, thúc giục cô: “Bây giờ có thể đi ngủ không?”
“Không thể.”
“Gọi thêm hai phút nữa.” Chu Túc Tấn nhìn đồng hồ bắt đầu đếm giờ. Trước khi cô cho thỏa thuận vào máy hủy giấy anh sẽ không giục cô đi ngủ, sẽ đợi cô chủ động cúp điện thoại, nếu không anh lại để cô chịu tủi thân.
Vệ Lai không nghe: “Hai phút quá ngắn, ba phút.”
Ba phút rưỡi, anh cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy lại nhớ ra có chuyện quên chưa nói:【Ngày mai hoặc ngày kia anh đến London một chuyến, không kịp một tuần đến Giang Thành một lần, từ London về anh sẽ đến thăm em.】
Vệ Lai:【Không sao, cũng không cần nhất thiết phải đến thăm hàng tuần. Gần đây em cũng bận nhiều chuyện. Anh ngủ sớm đi, ngủ ngon.】
...
Chưa đến 8 giờ 50 phút, phòng họp lớn nhất tầng hai gần như đầy chỗ.
Hôm nay là cuộc họp quản lý cấp cao của siêu thị sau tết, các quản lý của cửa hàng và người phụ trách từng phòng ban đều đến đủ, chỉ còn Vệ Lai chưa đến.
Trình Mẫn Chi đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống bãi đỗ xe, không nhìn thấy xe của con bé. Đứa nhỏ này, bình thường đều là người đầu tiên đến công ty, hôm nay họp thì lại đến muộn.
【Lai Lai, có phải đi kiểm tra cửa hàng quên mất sáng nay có cuộc họp không?】
Trước đây đi làm Vệ Lai chưa bao giờ ngủ quên, cũng chưa từng xảy ra chuyện chuông báo thức không kêu, hôm nay là lần đầu tiên.
Vào phút cuối cùng, cô vội vã bước vào phòng họp, “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Đường Chi nhìn cô, ngay cả trang điểm cũng không, chỉ tô son, mặt không thể nào mộc hơn.
Trần Kỳ cũng nhìn qua, chỉ thấy cô bình tĩnh mở laptop ra.
Cuộc họp hôm nay do Dư Hữu Niên chủ trì, ông được nội bộ thăng chức, làm việc ở siêu thị Vệ Lai mười bốn năm. Hiện là tổng giám đốc kiêm giám đốc bộ phận thực phẩm tươi sống của siêu thị Vệ Lai.
Trước tiên ông ấy giới thiệu những đồng nghiệp mới trong nhóm làm việc, Trần Kỳ và Đường Chi.
Trần Kỳ đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc của công ty, giám đốc bộ phận kinh doanh thực phẩm và giám đốc công nghệ của nền tảng kỹ thuật số.
Đường Chi đảm nhiệm kiểm soát rủi ro và chiến lược của công ty, đây là lĩnh vực sở trường của cô ấy.
Một buổi lễ chào mừng đơn giản, tiếp sau đó Dư Hữu Niên nói những công việc trọng điểm trong một năm tới. Thứ nhất là xây dựng nền tảng mua sắm kỹ thuật số của riêng siêu thị Vệ Lai, hai là tăng cường “phục vụ đến nhà’”, ba là thành lập một nhóm mua hàng khác.
Nói đến điều thứ tư, ông ấy ngẩng đầu nhìn Vệ Lai: “Làm phiền sếp Lai xác định đối tác mua hàng ở bên nước ngoài càng sớm càng tốt để giảm thiểu chi phí mua hàng nhập khẩu của chúng ta.”
Những nhân viên kỳ cựu của siêu thị đều nhìn Vệ Lai trưởng thành, lúc cô còn nhỏ mỗi lần đến siêu thị bọn họ đều nói đùa gọi cô là sếp nhỏ, gọi nhiều thành quen. Đến tận bây giờ mọi người đều gọi cô là sếp Lai mà không phải là sếp Vệ.
Vệ Lai đồng ý: “Không vấn đề, tôi sẽ cố gắng thực hiện càng sớm càng tốt.”
...
Bên này bọn họ tan họp chưa được bao lâu, Lỗ Mãn Ức - ông chủ Phúc Mãn Viên đã biết hết toàn bộ trọng điểm cuộc họp lần này của bọn họ, bao gồm cả việc quản lý cấp cao của siêu thị Vệ Lai đã nghi ngờ vấn đề thực phẩm tươi sống là do ông ta đứng sau lưng bày trò.
Lỗ Mãn Ức nghe đối phương báo cáo xong, “Vất vả rồi.”
Điện thoại còn chưa đặt xuống, cháu gái đã gọi điện đến.
“Cậu, bây giờ cậu có bận không?” Mặc Địch đang ở văn phòng của mình, nhưng vẫn khóa trái cửa.
Lỗ Mãn Ức: “Không bận, con nói đi.”
“Chương Nham Tân và Chu Túc Tấn đã hoàn toàn trở mặt, tình hình còn nghiêm trọng hơn con nghĩ. Gần đây cậu cố gắng nước sông không phạm nước giếng với siêu thị Vệ Lai, tránh xa ngọn gió này.”
“Cậu có tính toán, đều là những chuyện bình thường trong cạnh tranh. Quản lý cấp cao của bọn họ có người của cậu, có chuyện gì cậu sẽ biết được tình hình ngay lập tức.”
Mặc Địch thăm dò hỏi: “Ai vậy ạ?”
Lỗ Mãn Ức cũng phòng bị với cháu gái: “Con cũng không ở trong ngành này, nói con cũng không quen.”
...
Sau khi tan họp, Vệ Lai đi thẳng đến văn phòng của mẹ.
Trên bàn Trình Mẫn Chi có bánh mì, bà tách ra đưa cho con gái: “Con ăn mấy lát lót dạ đi, bữa trưa vẫn còn sớm.”
Không ai hiểu con gái hơn mẹ, Vệ Lai cười nhận lấy: “Đúng là con chưa ăn sáng luôn.”
“Thức dậy muộn sao?”
“Vâng, rất lâu rồi không ngủ ngon như vậy, chuông báo thức cũng không gọi con dậy được.”
Vệ Lai bình tĩnh nhai bánh mì, “Cho dù Lỗ Mãn Ức cho người làm cũng rất khó tìm được chứng cứ. Không có chứng cứ sẽ không có cách nào để nhà cung cấp bồi thường tổn thất.”
“Ngày mai con với Trần Kỳ đi Thượng Hải, giải quyết vấn đề huy động vốn trước. Đợi con quay về sẽ nghĩ xem có cách giải quyết nào ổn không.”
Trình Mẫn Chi lại hâm nóng cho con gái một cốc sữa bò: “Con cứ tập trung chuyện của con đi, chuyện này để mẹ giải quyết.”
Vệ Lai lấy cốc sữa bò qua uống một ngụm, “Mẹ, mẹ nói người quản lý bộ phận mua hàng nghỉ việc trước đó đắc tội nhiều nhà cung cấp của chúng ta như vậy, có phải có liên quan đến Lỗ Mãn Ức không?”
Trình Mẫn Chi trầm ngâm một lúc: “Khó nói lắm.”
...
Người mà giới tư bản ở Bắc Kinh không đối phó được, chính là tập đoàn Tiêu Ninh do anh ta nắm quyền. Nội bộ tập đoàn Tiêu Ninh trải qua mưa gió m á u t a nh, cuộc chiến giành quyền kiểm soát cuối cùng cũng định được kết quả, nằm trong tay anh ta.
Trước khi quyền kiểm soát của công ty được định, ông Ninh - một trong những nguyên lão của tập đoàn Tiêu Ninh, không cho phép cháu mình và anh đến quá gần. Nói anh ta m á u lạnh vô tình, mất hết tính người, sợ rằng sẽ bị anh ta dạy hư.
Nửa năm gần đây mối quan hệ căng thẳng mới hòa hoãn lại.
“Ông ngoại cậu lo lắng những người khác bị tôi dạy hư tôi còn hiểu được,” Nói rồi Tiêu Đông Hàn cảm thấy buồn cười, “cậu thì tốt hơn tôi chỗ nào, vậy mà ông ấy còn lo lắng cậu bị tôi dạy hư.”
Nói về m á u lạnh vô tình, nói về thủ đoạn kinh doanh, Chu Túc Tấn và anh ta một chín một mười.
“Nghe nói cậu kết hôn rồi? Người Giang Thành?”
“Ừ. Người Giang Thành.”
Tiêu Đông Hàn nửa nói thật nửa nói đùa: “Sao cô ấy dám gả cho cậu?”
Chu Túc Tấn bê cà phê lên uống: “Bởi vì tôi đối với cô ấy không tệ.”