Chương 46: Vợ.

Nhưng anh cứ như vậy thỏa mãn cô.

Vệ Lai ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, cái ôm này vẫn chưa đủ để diễn tả tâm trạng bây giờ của cô. Chóp mũi cô áp sát vào cổ anh, cảm giác mát lạnh trên người anh ngập tràn khoang mũi cô.

Cổ áo sơ mi đen hơi hé mở, có một đường gân hiện rõ ràng, cô nín thở, hôn lên yết hầu gợi cảm, sắc bén của anh.

Cũng dịu dàng như vừa rồi anh hôn cổ cô.

Hơi thở của Chu Túc Tấn rối loạn hai giây, giơ tay ra giữ lấy đầu cô, thân thể không khỏi lui về sau một bước.

Anh không nói gì nhưng từ phản ứng của anh cô có thể đoán được yết hầu chính là nơi nhạy cảm nhất của anh.

Cô không hôn yết hầu anh nữa, hôn lên đường gân đó của anh, thấp giọng nói: “Vậy mỗi lần anh ở lại mấy ngày?”

“Ít nhất là một đêm, sẽ cố gắng hai đêm.”

“Em chỉ nghe thấy hai chữ ở nửa câu sau.”

...

Anh rời khỏi phòng ngủ chính, bước chân dần xa trên hành lang.

Vệ Lai không buồn ngủ, giơ tay lấy một chiếc khuy măng sét của anh đầu ngón tay nghịch nghịch, còn chưa kịp nghiên cứu kỹ, cửa phòng đã đẩy ra, Chu Túc Tấn quay lại.

“Trong tay anh cầm…” Còn chưa kịp hỏi hết, Vệ Lai nhìn kích thước và hình dáng hộp trong tay anh có thể đoán được đại khái là gì.

Hóa ra lúc về nhà anh đã mua rồi, trong tay cầm hai ba hộp.

Vệ Lai đặt khuy măng sét lại chỗ cũ, lúc quay người lại bị anh ôm trong lòng.

Chu Túc Tấn để cô dựa lên cánh tay mình, hôn lên mặt cô: “Tối qua có phải không vui không?”

Vệ Lai lắc đầu, dựa vào l*иg ngực anh, “Không có không vui, có điều khi đó hy vọng anh có thể ôm em.”

Chu Túc Tấn lại ôm cô vào lòng, xoay người lại, cúi đầu tìm môi cô hôn xuống.

Vệ Lai bắt được lưỡi anh, hay tay không khỏi đặt lên lưng anh, túm lấy áo choàng tắm của anh.

“Chồng ơi, ngày mai anh định đi đâu vậy? Không muốn ở nhà hẹn hò à.” Cô phá vỡ im lặng, che giấu đi giọng nói của mình.

Chu Túc Tấn: “Không ở nhà.”

Da thịt chạm vào nhau, Vệ Lai muốn hôn yết hầu của anh.

Chu Túc Tấn phản ứng nhanh hơn cô, hôn xuống môi cô trước một bước.

Cô không hôn được nơi nhạy cảm nhất của anh.

Anh hôn cô mãi không rời.

Đột nhiên Vệ Lai hít một hơi, vòng tay ôm lấy anh, cô bị anh ôm chặt.

Run rẩy chạm đến trái tim.

Không quen thuộc nhưng cũng không còn xa lạ.

Anh bù lại cả ngày hôm qua cho cô.

...

Ăn sáng đơn giản, 9 giờ bắt đầu xuất phát.

Chu Túc Tấn tự mình lái chiếc Cullinan.

Vệ Lai ngồi ở ghế lái phụ lướt lại tin nhắn trong nhóm chị em plastic, tổng cộng đã hơn một trăm tin nhắn.

Kiều Tư Điền gửi nhiều nhất, sau đó là Ân Lạc, những người khác phối hợp theo.

Mới sáng sớm Kiều Tư Điền gửi mấy tấm ảnh vào trong nhóm, ảnh chụp là chè thang viên chồng cô ấy sáng sớm thức dậy nấu cho cô ấy, cô ấy phàn nàn vỏ thang viên bị rách, nhân tràn ra ngoài.

Trọng điểm không phải là nhân chè thang viên bị tràn ra ngoài mà là chồng cô ấy đặc biệt nấu cho cô ấy.

Ân Lạc trả lời: 【Nhìn trông có vẻ ngon, thang viên mua ở đâu vậy? Để tớ bảo dì mua một ít về, năm nay chồng tớ cứ một mực đòi gói thang viên cho tớ, cuối cùng thì lật xe, không ngon một tí nào. 】

Vệ Lai suýt chút nữa không nhìn nổi, đều đang khoe chồng mình.

Kiều Tư Điền bị Ân Lạc K.O một ván, trong lòng chắc chắn không thoải mái.

Hôn nhân của hai người đều là liên hôn thương mại, sau khi kết hôn tình cảm cũng ổn định.

Từ nhỏ hai người sinh ra đã ngậm thìa vàng, thực lực gia thế cũng gần như nhau, trước khi kết hôn thì so bạn trai, sau khi kết hôn thì so chồng, chưa bao giờ dừng lại.

...

Chu Túc Tấn đang quan sát đường, chỉ có thể liếc nhìn cô: “Lúc tăng ca mệt cũng dựa vào nhóm chat này để điều chỉnh?”

Cô quay đầu nhìn anh, giật mình trong lòng vừa chua xót lại ấm áp, một cảm giác khó tả.

Anh là người đầu tiên hiểu cô vì sao không rút khỏi nhóm chị em plastic này, đã từng đến cả Chương Nham Tân cũng không hiểu.

Vệ Lai gật đầu trả lời anh: “Ừm.”

Chu Túc Tấn: “Có thứ gì bọn họ có mà em không có không?”

Vệ Lai: “Rất nhiều.”

Cô vội giải thích, “Không phải là về vật chất, trước giờ bọn họ không bao giờ so sánh cái này.” Trang sức, xe hơi sang trọng, đồ thiết kế định chế đắt tiền đều là những thứ thường ngày với Kiều Tư Điền và n Lạc, bọn họ đã xem nó trở nên bình thường từ lâu.

“Trong nhóm đều khoe khoang những thứ tiền không mua được.”

Giọng cô không khỏi thấp xuống: “Ví dụ như anh đưa em đi uống cà phê. Có điều em đã khoe xong rồi.”

Chu Túc Tấn: “.....”

...

Một ly Geisha, một cuốn tản văn cũ, đây là sở thích của cô.

Cô chụp ảnh, đăng một tấm lên vòng bạn bè.

Đây là trạng thái về cuộc sống đầu tiên trong nửa năm nay.

Điện thoại cá nhân của Chu Túc Tân kêu, là điện thoại của người bạn ở Thượng Hải.

Anh chuyển thành im lặng, ra ngoài quán cà phê nhấn nghe.

“Nhìn thấy Cullinan của cậu, là cậu tự lái hay Lục An mượn dùng?”

“Tôi tự lái.”

“Vậy trưa nay cùng nhau ăn cơm.”

“Thôi, tôi đi uống cà phê cùng người khác.”

Người bạn ngạc nhiên, cười nói: “Ai mặt mũi lớn như vậy, khiến cậu phải đặc biệt đi uống cà phê cùng.”

“Vợ tôi.”

...

Trên đường về nhà Chu Túc Tấn nói với cô: “Sau này muốn hẹn hò kiểu nào có thể nói với anh.”

Vệ Lai: “Anh ở cùng em là được.”

“Không cảm thấy chán sao?”

“Không chán. Bởi vì chúng ta là yêu xa cũng không phải ngày nào cũng liên lạc, thời gian ở cùng anh rất ngắn, thời gian xa nhau lại dài. Vậy nên trong thời gian hẹn hò anh có rời đi mấy phút em cũng cảm thấy rất dài.”

Chu Túc Tấn đưa Vệ Lai đến cửa, còn mình không vào.

“Anh còn phải ra ngoài sao?”

“Ừ, có chuyện.”

Vệ Lai nhìn anh, “Cả ngày không ôm em rồi.”

Chu Túc Tấn ôm cô trong lòng, dùng sức ôm chặt cô: “Sẽ không quá lâu, rất nhanh sẽ về thôi.”

Tìm hai con đường mới tìm thấy một tiệm hoa mở cửa, anh dừng xe lại.

Ông chủ đang định đóng cửa, đèn trong tiệm đã tắt lại mở lên, hỏi anh muốn mua hoa gì, tặng cho ai.

“Hoa hồng.”

Chọn ra một bó, lại chọn một giấy gói Vệ Lai sẽ thích, bảo ông chủ gói đơn giản, không cần cầu kỳ.

“Có thiệp không?” Anh hỏi ông chủ.

Ông chủ đang gói hoa ở bên cạnh, chỉ vào đống thiệp ở trên bàn chỗ cửa, “Cậu tự tìm đi.”

Chu Túc Tấn lấy ra một tấm thiệp đơn giản màu cà phê nhạt, nét chữ không rồng bay phượng múa, chữ viết gọn gàng, chỉ viết đơn giản một câu:

Chúc mừng năm mới.

—Chu Túc Tấn.