Chương 44: Giao chiến.

Không phải giọng điệu hùng hổ dọa người nhưng từng chữ Chu Túc Tấn nói đều sắc bén, vô hình đ â m anh ta.

Bị nhìn thấu, Chương Nham Tân cũng không có ý phủ nhận.

Vốn dĩ việc hợp tác của hai công ty đã không còn gì có thể bàn bạc lại, vào thẳng vấn đề là tốt nhất.

“Nếu như sếp Chu đã đoán được chiếc đồng hồ đó là quà sinh nhật Vệ Lai tặng tôi, không biết có đồng ý bán lại không?”

Từ trước đến giờ Chu Túc Tấn đã quen với việc nắm quyền điều khiển, quen với việc bày mưu tính kế, chưa từng bị động như hôm nay, bị người khác đuổi đến cửa hỏi mua đồng hồ.

Còn là ngày đầu tiên của năm mới.

Buổi tiệc gặp mặt chính thức Vệ Lai, cô nhìn chằm vào chiếc đồng hồ anh đeo trên tay, quan hệ người yêu giả vờ nhanh như vậy bị mẹ phát hiện, phản ứng khác thường hôm đó của Lục An ở văn phòng anh, lúc ăn cơm tất niên mẹ muốn nói lại thôi.

Hóa ra đáp án ở đây.

“Sếp Chu, chiếc đồng hồ đó không có bất cứ ý nghĩa nào với anh.”

Mặt trời đang dần nhô lên, ánh sáng chiếu xuống, tấm kính phản chiếu ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng mờ ảo. Vệ Lai đang ngồi ở chiếc ghế anh đã ngồi, cúi đầu lật xem gì đó, có lẽ là bảng báo cáo của cửa hàng.

Đầu bên kia điện thoại, Chương Nham Tân không hỏi lại lần hai, nếu hỏi lại sẽ khiến mình rơi vào thế yếu.

Trong cuộc đọ sức ngầm này không ai muốn thua.

Chu Túc Tấn thu hồi tầm mắt, không nhìn góc cà phê bên kia nữa, đi về phía đuôi xe tiếp tục cuộc điện thoại: “Tôi có đồng ý bán lại hay không, trong lòng anh rõ hơn bất cứ ai.”

“Biết vì sao tôi quyết định không đầu tư vào Chất bán dẫn Tân Minh nữa, vì sao quyết định giảm vốn không?”

Trong vòng ba mươi giây ngắn ngủi, chỉ bằng hai câu nói anh đã nắm được quyền điều khiển cuộc trò chuyện trong tay.

Chương Nham Tân chỉ có thể thuận theo lời anh: “Xin được lắng nghe.”

Chu Túc Tấn: “Bởi vì chiếc áo đó của Vệ Lai. Ngày đó lúc anh bảo Vệ Lai qua lấy áo, tôi đã quyết định không đầu tư nữa.”

Chỉ có điều liên quan đến nhiều người, anh cần phải suy nghĩ cẩn thận chu toàn, kế hoạch giảm vốn phải lùi lại mấy tháng sau.

“Trên thương trường độc ác, có thủ đoạn đó là bản lĩnh. Hám lợi, lòng tham không đáy, đó là bản chất con người, không ai có thể loại trừ được nó, kể cả chính tôi. Nhưng anh lại đi làm khó một người phụ nữ từng đối xử tốt với mình, còn ở trước mặt tôi, anh nói xem, anh gọi hành động đó là gì? Anh lấy tư cách ở đâu để hợp tác lâu dài với tôi.

Tập đoàn Khôn Thần chỉ là không tiếp tục tăng thêm vốn đầu tư, cũng chỉ giảm bớt một phần, bây giờ vẫn là một trong những cổ đông của Chất bán dẫn Tân Minh.

“Sau này, chuyện công việc bảo bố anh đến nói chuyện với tôi.”

...

Hôm qua Lục An chơi mạt chược xuyên đêm, vừa mới nằm xuống ngủ chưa đầy một tiếng đã bị điện thoại đánh thức. Trong lòng thầm chửi rủa, cầm điện thoại lên nhìn xem không biết người nào không có mắt, mới sáng sớm mùng một đã làm phiền giấc ngủ của người khác.

Nhìn thấy số điện thoại là của Chu Túc Tấn, không dám chửi, ngoan ngoãn nghe máy.

“Hộp đồng hồ ở đâu?”

“Hộp đồng hồ… gì cơ?”

“Hộp của chiếc đồng hồ vốn dĩ Vệ Lai định tặng Chương Nham Tân.”

Lục An từ trên giường đứng dậy: “Chương Nham Tân tìm cậu rồi?”

“Ừ.”

Lục An không khỏi nuốt khan, sau đó khẩn trương: “Lúc nào?”

“Hai mươi phút trước.”

Đ ụ má Chương Nham Tân, c ụ nhà anh! Lục An không ngờ Chương Nham Tân sẽ phát điên, sáng mùng một tết đi chọc tức Chu Túc Tấn, đây là định chơi đến cùng sao.

Chu Túc Tấn lặp lại: “Hộp đồng hồ ở đâu?”

“Để tôi nghĩ xem.” Bây giờ trong đầu Lục An là một mớ hỗn loạn, vội vàng nhớ lại.

...

“Chiếc đồng hồ đó,” Chu Túc Tấn hơi dừng lại, “lúc Vệ Lai mua có cần đạt đủ giá trị phân phối không?”

(giá trị phân phối*: từ này tiếng Trung là ‘配货" tiếng Anh nó là "Distribution", t đi tra baidu nó nghĩa là nếu bạn muốn mua chiếc túi yêu thích của mình tại quầy Hơi mệt có giá 80.000 tệ:)))), bạn cần phải chi tiêu tại cửa hàng này theo một tỷ lệ nhất định bằng cách mua các sản phẩm khác trước đó. Tỷ lệ này có có thể là 1:1.2 hay 1:1.5, thậm chí bằng 2 lần so với mặt hàng bạn cần mua. Ví dụ: Chiếc túi xách kia có giá 80.000 tệ, được tính dựa trên tỷ lệ phân phối 1:1.2, giá trị phân phối cần đạt là 96.000 tệ. Hoặc có thể hiểu là bạn đi mua một chiếc túi Hơi mệt, giá chỉ có 60.000 tệ, nhưng muốn có được nó thì bạn phải bỏ ra gấp 2-3 lần số tiền vào cửa hàng này mới mua được. Những mặt hàng xa xỉ như Hơi Mệt thì phải tích lũy đủ tiền mới mua được túi. Ví dụ như nếu muốn mua được túi B hoặc K chẳng hạn, phải chi tiêu cho phụ kiện (khăn quàng cổ, vòng tay, thắt lưng) đạt 50.000 đô, thì mới đủ điều kiện mua túi.)

Lục An giật mình, không ngờ Chu Túc Tấn sẽ quan tâm đến giá của chiếc đồng hồ. Trước đây nếu như gặp chuyện tương tự, Chu Túc Tấn tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều như vậy.

Các thương hiệu đồng hồ hàng đầu hiện nay đều có quy tắc phân phối hàng riêng cho sản phẩm của mình, Vệ Lai làm sao có thể nhận được đối đãi đặc biệt.

“Có. Đồng hồ hơn tám trăm vạn, phân phối thêm một lượng hạn mức trang sức tương tự.”

Lương của Vệ Lai không cao như vậy, nghe nói để mua được chiếc đồng hồ đó phải tham gia rất nhiều dự án, không có ngày nào không tăng ca. Tình yêu không giữ lại bất cứ điều gì như vậy, đáng tiếc Chương Nham Tân không biết trân trọng.

“Tôi biết rồi.” Kết thúc điện thoại.

Chúc anh những ngày tháng sau này mọi chuyện đều thuận lợi, mãi mãi yêu em.

- by Vệ Lai*

(từ này gốc tiếng Trung là 未来: wèilái: tương lai, đồng âm với tên Vệ Lai, trước đó lúc đi mua đồng hồ Chu Túc Tấn không biết nên t dịch tương lai cho phù hợp với hoàn cảnh, giờ đã biết là do Vệ Lai tặng cho Chương Nham Tân nên sẽ đổi lại thành tên Vệ Lai nha)

...

【Qua tết Khôn Thần sẽ rút vốn hoàn toàn khỏi Chất bán dẫn Tân Minh và rút đầu tư khỏi toàn bộ các lĩnh vực khác của tập đoàn Tân Minh.】

Anh gửi tin nhắn trong mấy nhóm chat, @tất cả mọi người.

Chu Gia Diệp nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat là nửa tiếng sau, dự đoán qua các loại khả năng, duy nhất chưa nghĩ đến trường hợp Chu Túc Tấn sẽ rút vốn hoàn toàn khỏi tập đoàn Tân Minh.

Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn Chương Nham Tân đã chọn hôm nay để hỏi mua lại chiếc đồng hồ. Anh hiểu tâm lý Chương Nham Tân, nếu anh làm tôi khó chịu đêm giao thừa, tôi sẽ không để anh vui vẻ ngày mồng một.

Nếu như không vui vẻ thì cả hai cùng không vui.

Rút toàn bộ vốn đầu tư không phải chuyện nhỏ, anh tìm số điện thoại Chu Túc Tấn gọi đi, đầu kia ấn tắt.

Chu Túc Tấn:【Đang họp.】

Chu Gia Diệp nhìn thời gian, chưa đến 10 rưỡi, có lẽ là đang họp video với đoàn đội bên Úc.

Cho dù trời có sập xuống cũng không ảnh hưởng đến những sắp xếp ban đầu của anh.

【Thực lực của tập đoàn Tân Minh ở Giang Thành chỉ xếp sau tập đoàn Vận Huy, thu mua và sáp nhập em sẽ tốn nhiều sức lực, không phải đánh nhanh thắng nhanh trong vòng một hai năm, vậy nên hãy suy nghĩ kỹ lưỡng. 】

Chu Gia Diệp lại nhắc nhở một câu:【Phép vua thua lệ làng.】

Chu Túc Tấn:【Tự em có tính toán.】

Chu Gia Diệp nói đến đây:【Một lát nữa nói tiếp.】

...

Thang máy dừng ở tầng của hai người, Chu Túc Tấn ấn mật khẩu mở cửa nói với cô: “Em về nhà trước đi, anh đến xe lấy đồ.”

Anh không mang đồng hồ lên, định mai tìm cô nói chuyện, bây giờ không cần thiết phải lùi lại nữa.

Vệ Lai không cởϊ áσ khoác, thay giày đi vào phòng khách đợi anh.

Một lát nữa phải nói từ đâu?

Thứ muốn tặng anh, hiện tại không có đủ điều kiện kinh tế để mua.

Lúc cô vẫn đang thất thần, cửa nhà mở ra.

Cô từ sô pha đứng dậy, đi về phía trước mấy bước.

Anh đã cởi chiếc áo khoác sẫm màu, mặc áo sơ mi, nhưng có một loại lạnh lùng đẩy người xa ngàn dặm.

Vệ Lai giơ tay, muốn đi đến ôm anh.

Chu Túc Tấn: “Nói chuyện hẳn hoi, không làm nũng.”

Vệ Lai bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, hai tay cứng đờ giữa không trung, ‘ồ’. Đầu ngón tay cong lên, cánh tay từ từ hạ xuống, lùi về sau nửa bước.

Không giấu được buồn bã, viết hết lên mặt.

Chu Túc Tấn đột nhiên quay mặt ra ngoài cửa sổ, tức giận nhưng cũng không đến nỗi khó chịu như vừa rồi. Cuộc điện thoại sáng nay của Chương Nham Tân cũng không khiến anh như này.

Anh vứt túi xách lên sô pha, ôm cô vào lòng, “Không phải không cho em làm nũng.”

Vệ Lai buồn bã nói: “Cả ngày nay em đều mong chờ, mong chờ đến tối có thể cùng anh chúc mừng năm mới.”

“Anh biết.”

Vệ Lai ôm anh.

Một tay Chu Túc Tấn ôm eo cô, tay còn lại vòng ra sau lưng ôm cô thật chặt: “Tấm thiệp và đồng hồ đều ở trong hộp, em tự mình xử lý, chuyện này giữa anh và em coi như xong.”