Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bức Thư Tình Gửi Vệ Lai

Chương 42: Vậy giữa chúng ta cũng có thể có tình yêu.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Túc Tấn: “Ngoại trừ áo blazer, còn nhìn trúng cái nào khác không? Không thì lại đổi cho em.”

“Không cần đổi, đều là màu em thích.”

Còn về kiểu dáng, cho dù có đi đổi thì trong cửa hàng cũng không có kiểu nào cô thích hơn.

Vệ Lai nhìn về phía hai tủ đựng đồng hồ ra hiệu cho anh, “Phổ cập cho em đi.”

Chu Túc Tấn nhìn người trong lòng: “Đi ăn cơm trước đã.”

“Vậy ăn cơm xong anh phổ cập cho em.” Vệ Lai đứng dậy khỏi lòng anh.

Đợi cô buông tay ra trước, Chu Túc Tấn mới buông cô ra.

“Anh có còn nhớ không, anh cho phép em bổ sung thêm năm điều vào thỏa thuận trước hôn nhân.”

Chu Túc Tấn bình tĩnh nhắc nhở, là ba lần.

Vệ Lai dễ nói chuyện: “Vậy thì cứ để ba lần trước, đợi em dùng hết ba lần anh lại thêm cho em, có được không?”

Chu Túc Tấn miễn bình luận: “Khi nào em mới có thể khiến anh bớt lo lắng được?”

Vệ Lai bật cười: “Sợ là cả đời này đều không thể rồi.”

Cô tiếp tục nói về thỏa thuận trước hôn nhân, dự định hôm nay thêm một điều.

Chu Túc Tấn hỏi: “Muốn thêm gì vậy?”

Vệ Lai nói thẳng: “Trước đó trong thỏa thuận đã hứa, anh phải chiều em.”

Chu Túc Tấn gật đầu, lại hỏi: “Có phải có lần nào anh quên chiều em không?”

“Cái này thì không có.”

Anh đồng ý với mọi yêu cầu mà cô đưa ra, kiên nhẫn dỗ dành, không để cho cô chịu một chút tủi thân nào. Cho dù những người bạn trai trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt cũng thể không làm được như anh.

...

Chỉ cần cô không chủ động nói, bàn ăn sẽ chìm trong im lặng.

Chu Túc Tấn đặt đũa xuống, cầm ly nước ấm ở bên cạnh lên uống, “Không đồng ý với em, có phải không vui rồi không?”

“Không có.” Vệ Lai dừng lại mấy giây, “Anh phải cho phép em mấy giây thất vọng chứ.”

Từ đầu đến cuối lúc nói chuyện cô vẫn luôn cúi đầu, bình tĩnh ăn.

Chu Túc Tấn nhìn cô: “Yêu cầu này của em không phù hợp với quan hệ đều có mục đích riêng của hai chúng ta, đó là chuyện chỉ có ở những cặp đôi yêu nhau.”

Vệ Lai ngẩng đầu: “Vậy giữa chúng ta cũng có thể có tình yêu.”

Nói xong cô liền hối hận, nhưng đáng tiếc không thể thu hồi được.

Chu Túc Tấn sau khi nhìn thẳng vào cô vài giây rồi nói: “Không phải em cảm thấy hôn nhân và tình cảm đều không có ý nghĩa sao. Kết hôn không phải là để bản thân có chỗ dựa vào, cũng chỉ là để gia đình yên tâm hơn.”

Vệ Lai đang cố gắng nhớ lại, lần đầu tiên anh đề xuất cô suy nghĩ chuyện kết hôn, cô đã từng nói câu này. Bởi vì lúc đó bị Chương Nham Tân tổn thương, nên trong lòng nghĩ gì nói đó.

Cô giải thích: “Suy nghĩ cũng không thể vĩnh viễn không thay đổi, trước đây không phải anh cũng không muốn kết hôn sao?”

Chu Túc Tấn đặt cốc nước xuống, giơ tay: “Đưa bút và bản thỏa thuận bổ sung cho anh.”

Vệ Lai không động: “Em ăn cơm đã.”

Đột nhiên miếng salad trong miệng có mùi vị.

Chu Túc Tấn nhìn biểu cảm của cô chuyển từ chán nản sang vui vẻ, vừa rồi anh lại phá lệ vì cô, tăng thêm giới hạn của chính mình, sự phá lệ này cuối cùng sẽ dừng lại ở đâu, liệu có vượt ra khỏi sự kiểm soát của chính mình hay không bây giờ anh vẫn chưa thể nào xác định được.

...

Vệ Lai đứng bên cạnh, thấy anh suy nghĩ mấy giây, sau đó đặt bút viết mấy nét chữ tự như rồng bay phượng múa vào chỗ trống: Sau này chủ động dỗ dành cô ấy.

Ký tên và viết thời gian.

Đây có lẽ là nội dung thỏa thuận ngắn nhất.

Nhưng lại khiến cho Vệ Lai cảm động nhất.

...

Chu Túc Tấn nhìn cô, hôm nay cô ít nói hơn, cũng không dựa vào anh, chỉ nghiêm túc viết ghi chú, anh trầm giọng nói: “Không phải thỏa thuận ký cho em rồi sao, vẫn không vui?”

Vệ Lai đột nhiên ngước mắt lên, không phải không vui, đang suy nghĩ xem sắp xếp từ ngữ như nào.

Chu Túc Tấn kéo cô đến trước mặt, ôm vào lòng: “Chỉ có một lần không đồng ý với em, tủi thân đến tận bây giờ.”

Tủi thân chắc chắn có.

Vệ Lai lưu xong tài liệu, ném điện thoại sang sô pha bên cạnh, dựa vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Chồng ơi, chúng ta giải quyết vấn đề chênh lệch chiều cao?”

Lần này không bế kiểu công chúa, với lợi thế về chiều cao, Chu Túc Tấn rất dễ dàng nâng Vệ Lai tựa lên eo của mình, hai chân Vệ Lai rất tự nhiên vắt chéo, quấn lấy eo anh.

Hiện tại cô cao hơn anh, cẩn thận nghiên cứu từng centimet đường nét trên khuôn mặt anh.

Ánh mắt cô dừng lại ở đôi môi, cúi thấp đầu ngậm lấy môi, bắt đầu hôn anh.

Chu Túc Tấn ôm chặt cô trong vòng tay, nhẹ ngẩng đầu phối hợp với nụ hôm của cô, Vệ Lai để mặc lưỡi và môi ở chỗ anh, để anh làm gì thì làm.

Hai chân vắt chéo nhau cũng mỏi, Vệ Lai chỉ có thể thả lỏng tự nhiên.

...

Toàn thân Vệ Lai chợt run lên, không đợi âm thanh nào thoát ra, anh đã tấn công môi lưỡi của cô.

Nụ hôn mát lạnh, đầu ngón tay dịu dàng.

Chu Túc Tấn rất kiên nhẫn, cảm giác tê dại mà anh mang đến cho cô những đợt sóng lúa dập dờn, trùng điệp, lớp này đến lớp khác.

Vệ Lai vùi mặt vào cổ anh, không nhìn anh.

Cô giống như treo lơ lửng giữa trời đất.

Cảm giác tê dại chồng chất, cộng thêm tư thế treo lơ lửng giữa không trung này càng làm cho trái tim cô xao động nhiều hơn.

“Chồng ơi, thả em xuống.”

Chu Túc Tấn không buông cô ra, mãi đến khi cô run rẩy trong vòng tay anh, anh cũng không buông, hai tay cứ như thế ôm chặt lấy cô.

Kim giây đồng hồ của anh quay bốn năm vòng, Vệ Lai mới bình ổn trở lại.

Trong phòng thay đồ không có khăn ướt.

Chu Túc Tấn đi đến bồn rửa mặt mở vòi nước rửa tay, nhúng tay xuống bồn nước để rửa, đầu ngón tay đều bị nước bao phủ.



Vệ Lai xoa eo và chân ngồi dậy.

Một hộp ba cái, còn thừa một cái.

Cô nói hôm nay cô còn hẹn gặp người khác nên anh mới không mở cái thứ ba.

Hôm nay cô bắt buộc phải mặc áo len cao cổ, trong lúc không chú ý bị anh để lại một dấu hôn nhàn nhạt trên cổ.

...

“Sáng nay em phải đến Vốn Viễn Duy, xem có thể nào huy động vốn không.” Hôm qua sau khi thêm điều khoản thỏa thuận bổ sung, cảm giác khoảng cách giữa cả hai lại gần hơn một chút, cô chủ động nói một số kế hoạch và những sắp xếp trong công việc của mình cho anh.

Chu Túc Tấn: “Vốn Viễn Duy sẽ không đầu tư cho em.”

Vệ Lai bị tức đến bật cười, “Mới sáng sớm ngày ra, anh không thể nào cho em chút lòng tin à?”

“Không phải không cho em lòng tin, mấy cổ đông của Viễn Duy đều biết em là ai, sẽ tưởng em giấu anh đi huy động vốn, nếu họ đầu tư rồi sẽ gây ra mâu thuẫn giữa hai vợ chồng chúng ta.”

Vệ Lai chỉ biết ông chủ trên danh nghĩa của Vốn Viễn Duy, không rõ người đứng sau thực sự là ai, chắc chắn là bối cảnh thâm sâu, cô đoán: “Đại cổ đông đứng sau Viễn Duy là bạn anh sao?”

“Ừ, buổi tụ tập hôm đó đều có bọn họ.”

Hỏi bạn anh huy động vốn, không khác gì trực tiếp hỏi mượn tiền anh.

Vệ Lai tạm thời thay đổi chủ ý: “Vậy em không đến Viễn Duy nữa, lại tìm mấy tổ chức khác thử xem.” Các tổ chức đầu tư mạo hiểm nhiều như vậy, cô quen biết cũng không chỉ có một công ty này.

Chu Túc Tấn lập tức im lặng: “Sao không tìm anh huy động vốn?”

Vệ Lai nói đùa: “Không phải đợi câu này của anh sao?”

Không phải Vệ Lai chưa nghĩ qua chuyện tìm anh huy động vốn, có điều đó là tình huống bất đắc dĩ, đến bước đường cùng, nhưng nếu như còn đường đi khác, còn cách khác, cô sẽ tự mình đi.

Cô quay lại chủ đề chính: “Em muốn thử tự mình huy động vốn trước, nếu không được em lại tìm anh.”

Chu Túc Tấn: “Được.”

...

Trước khi Vệ Lai gọi đến bọn họ đang thảo luận vấn đề của dự án hợp tác trong năm sau, tổng cộng có bốn đối tác, một trong số đó là công ty của đối tượng xem mắt trước đó của anh.

Anh không đồng ý hợp tác, hoặc là đối phương rút lui, hoặc là Khôn Thần bọn họ rút lui.

Chu Gia Diệp không hiểu: “Xem mắt thôi mà, cũng không phải yêu đương, công ty hợp tác cũng không thể sao?”

Chu Túc Tấn: “Ở chỗ em không thể.”

Chu Gia Diệp cũng biết đôi điều về lần xem mắt đó, hai người hẹn gặp nhau ở quán lẩu, em trai anh gọi món khác, miễn cưỡng ăn cho xong bữa cơm xem mắt này. Mặc dù thêm wechat nhưng cũng dùng số điện thoại công việc, ăn xong bữa cơm cũng không có bất cứ liên lạc nào.

“Vệ Lai sẽ không để ý.” Với sự hiểu biết của Chu Gia Diệp về Vệ Lai, cô không phải kiểu người sẽ ghen.

Chu Túc Tấn nói: “Cô ấy sẽ không để ý.” Bọn họ chỉ là vợ chồng, không có tình cảm, đương nhiên cô sẽ không ghen.

Chu Gia Diệp cười, thắc mắc: “Rõ ràng em biết Vệ Lai không để ý, em còn quan tâm cái khác làm gì?”

“Em và cô ấy kết hôn một cách chớp nhoáng, bọn họ đều suy đoán rằng có phải em và cô ấy là kiểu hôn nhân vì mục đích riêng, sớm muộn gì cũng ly hôn. Nếu như lúc này hợp tác, không biết người khác còn đồn như nào. Em không quan tâm người khác bàn tán lung tung sau lưng Vệ Lai, nhưng em không thể nào đích thân tạo cơ hội cho người khác bàn tán về cô ấy.”

Chu Túc Tấn đẩy lại lá thư đề nghị hợp tác cho anh trai: “Anh cũng biết, không phải loại tiền nào em cũng kiếm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »