Chương 41: Hôm nay tình huống đặc biệt, lần sau anh mua cho em.

Bão tuyết đã dừng lại nhưng trong phòng vẫn chưa.

Lúc Vệ Lai đi tắm lần thứ hai nhìn thấy sân sau đã phủ đầy tuyết, không còn nhìn rõ hình dạng tinh xảo ban đầu của cây cối.

“Trước khi em thức dậy, đừng cho người quét dọn dẹp sân.” Lúc nói chuyện cô không nhìn anh, mười giây trước vẫn còn run rẩy trong vòng tay anh.

Những dao động mạnh mẽ trong lòng vẫn chưa thể bình phục trở lại.

Chu Túc Tấn: “Không quét, để lại cho em.”

Anh giơ tay với hộp khăn giấy bên tủ đầu giường.

“Chồng ơi, anh đừng cử động.” Đột nhiên Vệ Lai nắm chặt lấy cánh tay anh.

Chu Túc Tấn không với lấy hộp khăn giấy nữa, ôm cô vào lòng thêm lần nữa, khàn giọng nói: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không, nói anh nghe.”

Không có chỗ nào không thoải mái.

Anh vẫn chưa rút ra, vừa rồi rướn người lên lấy hộp khăn giấy, chạm đến điểm sâu nhất trong cô, khoảnh khắc đó khiến toàn thân Vệ Lai xuất hiện một luồng điện nóng ẩm, chạy dọc khắp cơ thể.

Cảm giác kích động lặp lại.

“Tối mai anh có ăn cơm ở nhà không?” Vệ Lai phá vỡ sự im lặng.

Chu Túc Tấn nhìn vào mắt cô: “Có.”

“Những ngày sau đó anh đều ở nhà ăn cơm sao?”

“Ừm.”

Vệ Lai vòng hai tay ôm lấy cổ anh, hơi thở đan xen quấn quýt, khoảng cách giữa cả hai gần như bằng không.

Sau mấy giây nhìn chăm chú, Chu Túc Tấn cúi đầu hôn cô.

Trưa mai cô còn có hẹn với người khác, lịch trình ngày mai của anh cũng được xếp dày đặc, lý trí khiến cả hai không để lần thứ tư tiếp tục.

Chu Túc Tấn hôn nhẹ môi cô, đứng dậy.

Vệ Lai không còn lại chút sức lực nào để ngâm bồn, tắm rửa đơn giản rồi thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ khác. Váy ngủ của cô và đồ ngủ của anh tối nay đều ướt sũng, không thể nào mặc lại.

...

Mới mở cửa chiếc Bentayga, vừa ngồi lên xe thì Chu Túc Tấn gọi điện đến?

“Em dậy chưa?” Giọng nói mát lạnh của anh truyền đến.

“Em dậy từ lâu rồi, đang định ra ngoài.” Vệ Lai đặt túi xách lên ghế lái phụ, sau khi bình ổn lại hormone, cặp vợ chồng nếu chưa thân quen ít nhiều cũng sẽ tồn tại cảm giác hơi ngượng ngùng.

“Chồng ơi, có chuyện gì sao?”

Chu Túc Tấn: “Quần áo đều là dì chọn giúp em, nếu như có bộ nào không hợp ý sẽ lại đổi cho em.”

“Không có bộ nào không hợp ý, không cần phải đổi nữa.” Vệ Lai nhìn váy len trên người, “Em còn tưởng là anh mua cho em.”

Trước đây, Chu Túc Tấn đã đồng ý với cô, sau này tặng cô bất cứ đồ gì đều tự mình lựa chọn, anh giải thích: “Hôm nay là tình huống đặc biệt, lần sau anh mua cho em.”

Sáng nay có cuộc họp, không dành đủ thời gian chọn quần áo cho cô, mà cô lại cần mặc gấp.

“Chồng ơi.”

“Hửm.”

Cô chỉ gọi một tiếng, sau đó không nói gì.

Chu Túc Tấn hỏi: “Sao lại không nói gì?”

“... Đột nhiên quên mất muốn nói gì với anh.”

“Nhớ ra thì nói lại với anh.”

“Ừ, em cúp đây, sắp ra ngoài rồi.” Vệ Lai không thể hình dung được cảm giác khó tả khi ở cùng anh ngày hôm nay, khoảnh khắc vừa rồi vậy mà mắc kẹt trong suy nghĩ của chính mình, không biết nên nói thêm gì, cần phải nói gì.

...

Cúp điện thoại, Chu Túc Tấn để điện thoại sang một bên, mở tài liệu cần ký tên ra.

Lục An gõ cửa đi vào, bên tai đang cầm điện thoại nói chuyện, kéo ghế ngồi xuống đối diện Chu Túc Tấn, người ở bên kia đang giải thích lý do gọi điện thoại đến.

“Giám đốc Lục, tháng 8 năm ngoái có phải anh có mua một chiếc đồng hồ được sang tay ở Giang Thành không?” Chương Nham Tân vào thẳng chủ đề.

“Đúng.”

Lục An liếc mắt nhìn đồng hồ của Chu Túc Tấn, đang đeo trên tay. Anh ta nói chắc chắn Chương Nham Tân nhìn trúng đồng hồ của Chu Túc Tấn, quả nhiên không sai.

“Chiếc đồng hồ đó là quà sinh nhật Vệ Lai tặng tôi.”

“Anh nói cái gì?” Bởi vì quá kinh ngạc, Lục An không khỏi cao giọng, suýt nữa buột miệng chửi thề.

Chu Túc Tấn ngồi đối diện thấy anh kinh ngạc như vậy cũng liếc nhìn mấy cái.

Lục An nào còn quan tâm đến ánh mắt nhắc nhở của Chu Túc Tấn, ngón tay ấn thái dương, cảm nhận rõ ràng tiếng ‘thình thịch, thình thịch’.

Chương Nham Tân lặp lại lần nữa: “Chiếc đồng hồ đó là quà sinh nhật mà Vệ Lai tặng tôi. Đối với sếp Chu mà nói, nó chắc chắn không có ý nghĩa gì nhưng tôi cũng không cố ý khiến anh ấy không vui, làm phiền anh giúp đỡ, giúp tôi mua lại chiếc đồng hồ đó. Anh yên tâm, chiếc đồng hồ về chỗ tôi, tôi cũng sẽ không đeo nó ra ngoài, sếp Chu chắc chắn sẽ không biết được quan hệ giữa tôi với chiếc đồng hồ.”

“Xin lỗi, tôi không thể làm gì được.”

“Biết là chuyện này làm khó anh, không sao hết. Giám đốc Lục anh bận tiếp đi, làm phiền anh rồi.”

...

Anh ta không đi mà lập tức nhấc chân chạy thẳng đến văn phòng của Chu Gia Diệp, sau khi đóng cửa còn khóa từ phía trong.

Chu Gia Diệp nhỏ giọng nói: “Chạy nhanh như vậy, đắc tội Chu Túc Tấn rồi?”

“... Haiz, đừng nhắc nữa.”

Lục An mặc một chiếc áo len mỏng, cả người nóng đổ mồ hôi, dứt khoát cởϊ áσ len ra, chỉ mặc áo sơ mi, vẫn cảm thấy nóng.

Anh ta dùng tay lau mồ hôi trên trán.

Vốn dĩ Chu Gia Diệp chỉ nói đùa, thấy anh ta đổ nhiều mồ hôi như vậy đã nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Rốt cuộc cậu gặp phải rắc rối gì? Dự án đầu tư nó làm cùng bị cậu làm hỏng rồi?”

Lục An rót một cốc nước lạnh uống, “Nếu như là chuyện tiền bạc thì tốt rồi.”

Đặt cốc nước xuống, anh ta kể lại nguyên văn toàn bộ câu chuyện.

Nghe xong, đột nhiên Chu Gia Diệp cũng im lặng theo.

Lục An lại thở dài: “Anh nói Chương Nham Tân có phải có bệnh không?”

Không rảnh mắng người, anh ta bảo Chu Gia Diệp phân tích thay anh ta, tiếp theo Chương Nham Tân sẽ làm gì.

Chu Gia Diệp: “Tạm thời đừng làm gì hết. Cho dù cậu ta muốn lấy lại chiếc đồng hồ đó cũng phải quan tâm đến chuyện hợp tác với Khôn Thần chúng ta.”

...

Cô khởi động xe, lái đến trung tâm thương mại gần nhất.

Mua quần áo mới cho bố mẹ, lại mua quà thích hợp cho ông bà nội và ông bà ngoại, đến cả gia đình nhà cậu cũng chuẩn bị, người duy nhất trong nhà bỏ sót là Chu Túc Tấn.

Sau khi lên xe, đã khởi động rồi lại tắt máy, quay lại trung tâm thương mại.

Vệ Lai chọn cho Chu Túc Tấn một chiếc áo khoác dáng dài vừa phải, nếu như anh không nhận thỉnh thoảng cô sẽ mặc tránh gió.

Cửa hàng chính hãng bên cạnh là thương hiệu cô hay mặc, bộ sưu tập mùa xuân đã ra mắt, nhiều kiểu hơn ở Giang Thành, cô vào đi dạo.

Cô nhìn trúng một chiếc áo len hở cổ và một chiếc váy, lại nhìn thấy một kiểu blazer mỏng, đúng kiểu dáng và màu cô thích. Còn chưa đợi cô đi qua thử, chiếc áo blazer đã bị quản lý cửa hàng lấy xuống sau đó nhỏ giọng dặn dò chuyện gì đó với người bên cạnh.

Đợi quản lý cửa hàng dặn xong Vệ Lai nói muốn thử chiếc blazer đó.

Quản lý chỉ vào phòng thử đồ bên kia, xin lỗi: “Xin lỗi cô, chiếc áo blazer đó đã được một khách hàng xinh đẹp nhìn trúng trước, hay là cô thử xem những kiểu khác xem sao?”

“Tổng cộng chỉ có một chiếc đó sao?”

“Có hai chiếc. Chiếc chiều nay cũng bị đặt trước rồi.”

“Được.”

Vệ Lai rất nuối tiếc, trả tiền áo len và váy rồi rời đi.

...

Sau khi lưu tài liệu, anh đứng dậy, thuận tay cầm áo trong tay cô, “Buổi chiều em đi mua sắm sao?”

“Ừ.” Vệ Lai đi cùng anh ra khỏi phòng làm việc đi về phía phòng ngủ chính, vừa đi vừa nắm tay anh. Chu Túc Tấn nắm lại tay cô, để tay cô trong lòng bàn tay mình.

Đồng thời còn nắm lấy nhịp tim của cô.

Bị anh nắm tay như vậy đi về phòng thay đồ.

Chu Túc Tấn chỉ lên sô pha: “Mua cho em đó.”

Vệ Lai nhìn logo trên túi, đó chính là cửa hàng chính hãng nữ mà bên chiều cô đi dạo.

Chiếc buổi sáng là dì chọn, đây là lần đầu tiên anh thất hứa với cô vậy nên buổi tối mua bù lại cho cô.

Chu Túc Tấn: “Không có thời gian đi đến cửa hàng nên anh bảo bọn họ gửi mấy mẫu mới ra để anh chọn mấy kiểu.”

Đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Anh vẫn còn nhớ em thích blazer màu trắng sao? Chiếc áo này chiều nay ở trong cửa hàng em cũng muốn thử nhưng không còn hàng, vốn dĩ cảm thấy rất tiếc, không ngờ anh lại mua cho em.”

Cô đi đến trước mặt anh, giơ tay ôm anh.

“Chồng ơi.”

“Sao vậy?” Một tay Chu Túc Tấn kéo cô vào lòng, treo chiếc áo cô mua cho anh vào tủ đầu tiên, “Còn có áo nào muốn mua mà không mua được sao?”

“Không phải.” Vệ Lai không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn anh.

Chu Túc Tấn cụp mắt nhìn cô, không hỏi cô còn chuyện gì nữa không, cúi đầu hôn xuống môi cô.