Chương 40: Cô vẫn luôn được anh ôm như vậy.

Tất cả công việc của cô đều có thể xử lý online được, nếu như không cách nào xử lý vẫn còn có mẹ ở đó, cô ở Bắc Kinh thêm mấy ngày không phải không thể.

Điều duy nhất Vệ Lai cảm thấy không thích hợp chính là: “Vậy kế hoạch của anh không phải bị em làm đảo lộn hoàn toàn sao?”

Chu Túc Tấn: “Sắp xếp lại lần nữa, không phải vấn đề gì lớn cả.”

Anh lấy điện thoại ra dặn Dương Trạch điều chỉnh lịch trình công việc của anh, lúc soạn tin nhắn anh hỏi cô: “Em ở đây mấy ngày, hôm nào về Giang Thành?”

Vệ Lai mở điện thoại ra xem lịch, có hơi do dự, cuối cùng quyết định: “28 tết em về.”

Cộng thêm hôm nay thì cô ở lại năm ngày.

Đây có lẽ là khoảng thời gian ở bên nhau xa xỉ nhất của hai người.

“Sáng sớm ngày 28 em đi, buổi tối có thể lái tới Giang Thành.”

Chu Túc Tấn không cho cô lái xe quay về nữa: “Xe để ở đây, qua tết anh cho người lái qua cho em.” Anh vẫn luôn điều chỉnh lịch trình công việc của mình cho đến ngày cô về.

Không dành ra được bao nhiêu thời gian ở cùng cô, chỉ có thể cố gắng buổi tối về sớm hơn, lại đẩy lùi mấy tiệc rượu.

...

Lấy váy ngủ xuống, định đi ngâm bồn.

Lúc đi qua tủ đựng đồng hồ, cô không khỏi dừng chân lại. Lần trước đến đây anh có phổ cập cho cô một ít kiến thức về đồng hồ trong tủ. Cô làm PPT, mỗi chiếc đồng hồ đều viết một số thứ tự.

“Chồng ơi.” Cô gọi với ra bên ngoài.

Chu Túc Tấn đang đứng ở đuôi giường, đang trả lời một email gấp, đầu cũng không ngẩng.

Dừng một lát mới dành ra thời gian nói chuyện: “Em cởi để trên sô pha trước, lát nữa anh treo giúp em.”

Vệ Lai: “....”

Anh tưởng cô bảo anh qua treo áo len cho cô.

“Không phải treo áo.”

“Đợi anh một phút.”

“Chồng ơi, anh qua đây ngay đi.”

Chu Túc Tấn lọc lại nội dung trả lời một lần nữa, xác định không có vấn đề liền nhấn gửi. Đặt điện thoại ở cuối giường đi qua phòng thay đồ xem xem vì sao cô lại làm nũng.

Đi đến trước cửa, nhìn cô: “Bây giờ ngay cả một phút cũng không thể đợi rồi?”

Vệ Lai: “Ừm.”

Lúc nói chuyện Chu Túc Tấn đi đến cạnh cô.

Vệ Lai chỉ vào chiếc đồng hồ hàng thứ hai chiếc thứ ba bên trái trong tủ đựng đồng hồ, “Anh mới mua chiếc đồng hồ đó à?”

Chu Túc Tấn không khỏi nhìn cô thêm mấy lần, “Nhiều đồng hồ như vậy sao em có thể nhớ hết được?”

“Không phải em có làm bảng PPT sao? Xem nhiều là nhớ.” Tầm mắt Vệ Lai từ đầu đến cuối đều rơi vào chiếc đồng hồ mới mua đó, dựa vào sự hiểu biết có hạn của cô với đồng hồ, phân tích vì sao anh lại mua chiếc đồng hồ đó.

Chu Túc Tấn có ấn tượng rất sâu lúc cô làm PPT, hỏi: “Xem mấy lần?”

Vệ Lai suy nghĩ: “Không nhớ nữa, rất nhiều lần.”

Cô quay đầu đối diện với ánh mắt của anh, cười nói: “Em có thể cho phép người khác nói em hư vinh, nhưng tuyệt đối không để người khác có cơ hội nói em không tận tâm. Hư vinh em không có cách nào khống chế, nhưng tận tâm thì được.”

...

Vệ Lai giơ tay nắm lấy sơ mi của anh.

Chu Túc Tấn cúi đầu nhìn tay cô, nắm chặt như vậy, anh vô cùng kiên nhẫn: “Không phải đã đồng ý với em rồi sao? Vẫn còn chỗ nào chưa hợp ý em?”

Từ một tay nắm, biến thành hai tay cùng nhau nắm, đối diện với ánh mắt anh: “Anh nói như vậy quả thực có chỗ không hợp lý đấy?”

“Vắt óc suy nghĩ ra rồi?”

“........” Vệ Lai cười, “Ừm.”

Chu Túc Tấn ra hiệu cho cô: “Nói anh xem.”

Vệ Lai: “Không thích ứng được với việc sau khi kết thúc ở cùng một thành phố mà đột nhiên không liên lạc. Một ngày trước vẫn còn rất thân mật, sau khi anh rời khỏi Giang Thành một tin nhắn cũng không có. Thật ra cái đó không cần thiết, nhưng ít ra anh cũng nên gửi tin nhắn báo bình an cho em, để em biết anh ở đâu. Bây giờ anh là người nhà của em rồi, chắc chắn em sẽ bận tâm.”

Chu Túc Tấn cảm động: “Lần sau anh sẽ chú ý.”

...

“Chồng ơi.”

“Ừ, lại sao nữa.” Chu Túc Tấn xếp chai lọ trên bồn rửa mặt gọn hàng lại, nhìn máy sấy tóc trong tay cô, “Muốn anh sấy tóc cho em?”

“Không phải, đã sấy khô rồi.” Cô muốn hỏi anh thông tin liên quan về chiếc đồng hồ đó. “Còn có hai tủ đồng hồ nữa anh chưa phổ cập kiến thức cho em, khi nào rảnh anh có thể phổ cập cho em nữa không?”

“Được.”

Vệ Lai cất máy sấy tóc, nếu như là đôi vợ chồng yêu nhau bình thường mới kết hôn lúc yêu xa gặp mặt, về đến nhà đã trải qua những khoảnh khắc kinh thiên động địa rồi, nào giống như bọn họ phải thích ứng với sự xa lạ này.

Cô quay người đối diện với anh, đang suy nghĩ làm thế nào để phá vỡ sự im lặng thì Chu Túc Tấn kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn xuống môi cô.

Vệ Lai đè nén sự căng thẳng, nhấc chân muốn hôn anh kết quả anh lại đứng dậy, cô không với tới.

Chu Túc Tấn không phải cố ý trêu cô, chỉ là không ngờ được cô sẽ hôn lại.

Vệ Lai cười, hóa giải ngượng ngùng: “... Anh cao như vậy, nếu như ngày nào đó cãi nhau, muốn hôn anh cũng không hôn được. Cần giải quyết vấn đề cách biệt chiều cao này.”

Chu Túc Tấn: “Sau này sẽ cố gắng chiều em. Vấn đề cách biệt chiều cao này không có cách nào giải quyết.”

“Có.”

Nhưng chắc chắn anh sẽ không làm như vậy.

“Cách gì?”

“Anh ôm em.”

Chu Túc Tấn nhìn cô mấy giây, ôm lấy eo cô, bế cô lên.

...

Hôn từ bồn rửa mặt đến chân giường.

Cô vẫn luôn được anh ôm như vậy.

Sau khi nụ hôn sâu kết thúc, trước mắt Vệ Lai mờ mịt, không biết mình đang nằm trên gối của cô hay của anh.

Khoảnh khắc anh chạm vào cơ thể cô, trái tim cô run rẩy.

Vệ Lai nhìn đường nét sâu thẳm phía trên, “Trong nhà không có…”

Chu Túc Tấn: “Có, anh chuẩn bị rồi.”

Anh cúi đầu hôn cô.

Vệ Lai không có cách nào chuyên tâm đáp lại nụ hôn của anh.

Mãi cho đến khi cô hoàn toàn tiếp nhận anh, cô mới vòng tay qua cổ hôn anh. Dùng nụ hôn để giải phóng cảm giác căng thẳng lạ thường trong người.

Chu Túc Tấn nắm lấy một tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Một phần sức lực truyền từ lòng bàn tay anh sang tay cô.

Trong thời hạn hợp đồng, lúc bố trí hiện trường trong khách sạn của anh ở Giang Thành chỉ tiện tay mở ba cái. Hôm nay, anh bù lại hết cho cô.

Trong sân, tuyết bay lả tả, dày đặc đến tận nửa đêm mới dừng.