Một ngày trước vào thời điểm này, cô và nhà thiết kế vừa mới đến quán ăn, bố vẫn đang trên đường đến, anh vẫn chưa gọi điện thoại cho cô.
Bọn họ dường như chỉ là những người thuộc hai thế giới song song.
Ai có thể ngờ được, một ngày sau hai người lại trở thành vợ chồng.
Vệ Lai nhận lấy chìa khóa, để sang một bên.
“Hôm qua quên mất không nói chúc mừng sinh nhật anh.”
“Không sao.”
Không có gì để nói.
Vệ Lai cũng không nghĩ ra được nên nói gì, cô cầm lấy cốc nước, dần dần tiêu hóa sự thật sắp kết hôn với anh.
Uống nửa cốc nước, người cũng bình tĩnh lại, phát hiện chuyện nên nói nhất vẫn chưa nhắc đến.
“Còn có chuyện này?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Túc Tấn đang c ắ t thịt trong đĩa, sau khi nhìn cô lại cúi đầu tiếp tục, “Em nói đi.”
“Chúng ta là hôn nhân hình thức hay là?”
“Không phải hình thức.” Chu Túc Tấn lại hỏi, “Em muốn hình thức?”
Vệ Lai lắc lắc đầu.
Đột nhiên nghĩ đến hiện trường cảnh cô đã bố trí.
Trong bầu không khí nhẹ nhàng, hai người ăn xong bữa cơm xem mắt.
Xuống dưới tầng nhà hàng, Vệ Lai chợt nhận ra Chu Túc Tấn không cho cô uống rượu là để cô lái Cullinan về.
Không cho cô cơ hội từ chối, Chu Túc Tấn: “Tôi lái xe từ Bắc Kinh đến. Lái gần mười ba tiếng.”
Vệ Lai không dám tin nhìn anh, cô vẫn cho rằng là chú Diêm lái đến.
“Không phải em trách trước giờ tôi không chủ động sao.”
Chu Túc Tấn không có thói quen giải thích, ra hiệu cho cô lên xe, “Về sau em lái xe này, những người quen em nhìn thấy chiếc xe này liền hiểu ý.”
Vệ Lai vẫn còn tưởng rằng ngày đó ở Tô Thành mời anh ăn cơm, lúc nói ra câu đó đã cố gắng nói bằng giọng thoải mái nhất, coi như là nói chuyện.
Không ngờ vẫn vô ý làm lộ ra một chút cảm xúc.
Có điều vẫn chưa đến mức độ oán trách anh.
Chỉ là loại cảm xúc đó chỉ có thể ngầm hiểu, cô không cách nào dùng lời nói để biểu đạt được, giải thích sẽ vô cùng cứng nhắc, dứt khoát thừa nhận.
“Hôm nào anh về Bắc Kinh?”
“Ở thêm hai ngày.”
Bên ngoài lạnh, Chu Túc Tấn lại ra hiệu cô lên xe.
Vệ Lai mở cửa ghế lái chiếc Cullinan ngồi lên, cô nghiêng mặt ra ngoài xe nhìn anh, khuôn mặt góc cạnh vẫn lạnh lùng thờ ơ như lúc vừa mới quen anh.
Thấy cô dường như không có ý lái xe rời đi, Chu Túc Tấn đi lên hai bước trước cửa sổ xe: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Cũng không cần thiết chuyện gì cũng phải nói vào tối nay.
Vẫy vẫy tay, Vệ Lai lái xe khỏi nhà hàng.
Rất nhanh chiếc Cullinan đã hòa vào dòng xe.
Cô không về căn hộ của mình, đi đến chỗ của mẹ.
Cuối đông, khu nhà lạnh lẽo yên tĩnh.
Chiếc Cullinan dừng ở cổng sân, Vệ Lai nhoài người ra cửa sổ gọi mẹ.
“Ơi, đến đây.” Trình Mẫn Chi cuốn một chiếc khăn nhung ra.
Vệ Lai bảo mẹ ngồi lên hàng ghế sau, “Cho mẹ một bất ngờ.”
Trình Mẫn Chi không hỏi con gái vì sao lại đem chiếc Cullinan lái về rồi, con gái làm việc trước giờ đều có chừng mực, về phương diện này bà không cần lo lắng.
Bà cười nói: “Còn bắt buộc phải ngồi ghế sau à?”
“Vâng, ngồi ghế sau mới có thể xem được bất ngờ.” Vệ Lai cười nói.
Đợi mẹ ngồi xong, cô mở nóc bầu trời sao.
Đầu tiên mẹ giật mình, sau đó không ngớt lời ngưỡng mộ.
“Còn có cả hiệu ứng sao băng nữa, cái này mới mở rộng tầm mắt.”
Vệ Lai quay đầu nói với mẹ: “Quà hôm sinh nhật Chu Túc Tấn tặng con, sau này giận dỗi nên đem trả lại anh ấy.”
Trình Mẫn Chi luôn luôn là người lắng nghe, không bao giờ hỏi thêm câu nào.
Nghe ý con gái thì hai đứa xem như làm hòa rồi.
Tảng đá treo lơ lửng trong lòng bà cuối cùng cũng rơi xuống.
Vệ Lai bảo mẹ ngắm nhìn bầu trời sao một lúc, cô quay người lại, nhập mật khẩu vào hòm mật mã, lấy ra món quà quý giá.
Không đóng gói cầu kỳ, chỉ có một hộp nhung đơn giản, mở hộp ra xem, chiếc đồng hồ nạm đầy kim cương còn rực rỡ hơn những ánh sáng lấp lánh trên bầu trời sao.
Là chiếc đồng hồ nữ đính đầy kim cương duy nhất trong tủ đồng hồ của anh, anh nói sau này sẽ tặng người khác.
Bây giờ tặng cho cô.
“Mẹ.”
“Hả?” Trình Mẫn Chi dịu dàng đáp lại.
Từ đầu đến cuối mẹ đều không biết cô và Chu Túc Tấn là cặp đôi hợp đồng, tưởng rằng hai người thật sự chia tay. Bây giờ đã quyết định kết hôn, cô cũng không có ý định thú nhận những chuyện trước đó, qua đã qua rồi.
Vậy nên cô cẩn thận nói với mẹ: “Tối nay Chu Túc Tấn tìm con tái hợp, còn cầu hôn với con nữa.” Cô nhấn mạnh câu nói có suy nghĩ đến chuyện kết hôn với anh của anh thành lời cầu hôn.
Dù sao không có tình cảm, cưỡng cầu quá nhiều thì không hợp với thực tại.
Trình Mẫn Chỉ hỏi con gái: “Vậy con suy nghĩ thế nào?”
“Muốn ở bên anh ấy ạ.”
“Vậy thì ở bên nhau thôi.”
Giọng Vệ Lai khàn khàn: “Cảm ơn mẹ.”
Bất kể cô làm gì, trước giờ mẹ đều ủng hộ cô vô điều kiện.
Trình Mẫn Chi vỗ vỗ đầu con gái, “Tối nay có ở chỗ mẹ không?”
Vệ Lai gật đầu, không về căn hộ của mình nữa.
“Vậy mẹ đi dọn giường cho con.” Mẹ xuống xe, cô ngồi một mình trên xe rất lâu, vẫn chưa chia sẻ niềm vui này với bố, cô cầm điện thoại lên soạn tin nhắn.
【Bố ơi, con và Chu Túc Tấn dự định kết hôn, mấy ngày này con qua chỗ bố ăn cơm, bàn bạc chuyện kết hôn.】
…
Chu Túc Tấn vẫn chưa về đến Giang Ngạn Vân Thần thì nhận được tin nhắn của anh cả. Anh cả thông báo tạm thời cuộc đàm phán với công ty bên nước Anh sẽ được dời sang chiều mai.
Anh trả lời anh cả vẫn đang ở Giang Thành, tạm thời không về được.
Chu Gia Diệp: “Đi công tác?”
Dẫu sao cũng không thể nào đi tìm Vệ Lai, ngó đứt tơ vương chuyện này có thể xảy ra trên bất kì ai cũng không cảm thấy kỳ lạ nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người em trai anh.
Chu Túc Tấn:【Đến thăm cô ấy.】
Chu Gia Diệp nhìn mấy chữ trên màn hình một lúc, rốt cuộc nhìn không hiểu, anh:【Thay đổi suy nghĩ rồi, định diễn tiếp?】
【Không diễn. Kết hôn với cô ấy.】
Lật đổ sự hiểu biết của anh về Chu Túc Tấn.
Sau khi kinh ngạc, Chu Gia Diệp cười, sợ là đến cả ông ngoại cũng không đỡ được chiêu này của anh.
【Mẹ chắc chắn bị em chọc điên lên, có điều em với Vệ Lai kết hôn người vui mừng nhất là dì, người duy nhất có thể nói chuyện được hộ em cũng chỉ có dì.】
Chu Túc Tấn chuyển sang hộp trò chuyện với dì,【Con và Vệ Lai muốn kết hôn rồi.】
Ninh Như Giang trố mắt đứng nhìn, kết hôn?
Thằng bé này định làm tới cùng với người trong nhà đấy à, anh dám giục tôi dám cưới.
Tưởng thằng bé sẽ kiêng dè ông ngoại, không dám làm trái ý ông ngoại, kết quả thì ai cũng không sợ.
Bà nhìn chị gái đang đắp mặt nạ bên cạnh, nếu như nhìn thấy tin nhắn vừa rồi của Chu Túc Tấn mặt nạ có thể bị nổ tung mất.
“Chị, em đi gọi điện thoại về nhà cũ của chúng ta.”
Ninh Như Trân vẫy vẫy tay, ra hiệu bà đi.
Ninh Như Giang về phòng mình, khóa trái cửa lại.
Thằng này đúng là ghê gớm.
“Chu Túc Tấn con muốn làm gì?” Bà gọi điện cho cháu ngoại, đến cả họ cũng gọi luôn rồi.
Chu Túc Tấn bình tĩnh: “Mẹ bị chuyện hôn nhân của con phiền đến mức có nhà không thể về. Ông ngoại ngoài miệng thì không nói nhưng trong lòng mong ngóng con sớm có gia đình. Con không thể cứ mãi bất hiếu được.”
Được rồi, tất cả lý do đều bị anh lấy hết.
Ninh Như Giang rất hiếm khi nổi giận với hai cháu ngoại, hôm nay là không nhịn được: “Giả vờ kết hôn không sử dụng được ở chỗ dì đâu, đừng có chờ mong dì đi nói hộ con, không có cửa đâu!”
“Dì, con đã lên kế hoạch nửa đời còn lại của con và cô ấy, dì cảm thấy con sẽ kết hôn giả sao?”
Ninh Như Giang hừ lạnh, không tin anh.
Nói dối một lần, lần nữa lấy được sự tín nhiệm là rất khó.
Chu Túc Tấn nói với dì, vào ngày sinh nhật Vệ Lai anh đã đề xuất một lần kết hôn hợp đồng, cô không hề do dự trực tiếp từ chối anh.
“Sau khi chia tay ngay đến cả tài nguyên của con cô ấy cũng không dùng, thà bán ba mươi phần trăm cổ phần siêu thị để tìm Hạ Vạn Trình hợp tác. Cho dù con muốn kết hôn giả với cô ấy, cô ấy cũng phải đồng ý mới được.”
Ninh Như Giang có bộ lọc với Vệ Lai, mềm lòng, hỏi cháu ngoại: “Kế hoạch sau này của hai đứa như nào?”
“Từ từ chuyển trọng tâm công việc của con, nhiều nhất là ba đến năm năm là con có thể một nửa thời gian ở Bắc Kinh, một nửa thời gian ở Giang Thành.”
Nếu thật sự kết hôn Ninh Như Giang đương nhiên rất vui, sau này cuối cùng cũng có người ngồi trong sân uống cà phê tám chuyện cùng bà, nhưng chị gái lại bị chọc tức đến mất ngủ.
Chu Túc Tấn: “Bố mẹ hai bên khi nào gặp nhau, dì và mẹ con bàn bạc đi.”
Dồn áp lực lên người bà.
Nhưng bà phải mở miệng nói chuyện này với chị gái như nào đây.
…
Bàn bạc gần xong, thời gian sau đó là để nói chuyện. Chu Gia Diệp tựa vào lưng ghế, cầm cốc cà phê lên vừa uống vừa nói: “Có người không muốn thay tình địch kiếm tiền.”
Lục An còn tưởng rằng là chuyện gì nghiêm trọng: “Nếu như nói là tình địch thì Viên Hằng Nhuệ cũng được tính là một người, nghe nói anh ta rất say mê Vệ Lai.”
Chu Gia Diệp: “Không giống nhau. Một người là bạn trai cũ, một người là người hâm mộ, đơn phương thôi.”
Chu Túc Tấn cúi đầu xem điện thoại, giống như chuyện không liên quan đến mình.
Lục An không dám nói chuyện trước mặt Chu Túc Tấn, gửi tin nhắn riêng cho Chu Gia Diệp, sửa lời anh nói:【Chương Nham Tân sao lại là bạn trai cũ, anh bỏ người nào đó đi đâu rồi.】
Chu Gia Diệp:【Bây giờ nó là đương nhiệm, sắp kết hôn với Vệ Lai rồi.】
Lục An kích động thao tác nhầm, rút khỏi phòng họp.
Chu Túc Tấn nói với anh trai: “Em tắt đây.”
Kết thúc cuộc họp.
...
Vệ Lai bước vào cửa hàng trước, Chu Túc Tấn theo sau.
Cửa hàng trưởng vừa nhìn đã nhận ra cô là ai, cười bước lên tiếp đón: “Lai Lai, lâu lắm rồi không gặp em.”
Gọi thân mật như vậy, Vệ Lai bất ngờ: “Chị còn nhớ em sao?”
Làm trong ngành dịch vụ này, trí nhớ tốt là điều cơ bản nhất.
Cửa hàng trưởng cười nói: “Bạn thân của Điền Tư, cùng tên với siêu thị Vệ Lai, xinh đẹp như vậy muốn quên cũng khó.” Không phải nói điêu để nịnh hót, gần khu nhà cô ấy có siêu thị Vệ Lai, cô ấy có ấn tượng rất sâu với cái tên này.
Vệ Lai mỉm cười đáp lại, Kiều Điền Tư trong lời cửa hàng trưởng chính là một trong những người chị em plastic của cô, là khách hàng siêu VIP của cửa hàng trang sức này, mỗi lần đến cửa hàng đều là cửa hàng trưởng phục vụ.
Có lần cô đi chọn trang sức cùng Kiều Điền Tư, còn xem nhẫn đôi, khi đó cô và Chương Nham Tân vẫn chưa chia tay.
Khi đó Kiều Điền Tư giới thiệu cô với cửa hàng trưởng như này: Bạn thân của tôi, thiên kim siêu thị Vệ Lai, bạn gái Chương Nham Tân.
Cửa hàng trưởng đặc biệt nhìn người đàn ông oai nghiêm đằng sau Vệ Lai, người này có lẽ là Chương Nham Tân, nghe nói họ đã hẹn hò hơn hai năm tình cảm cũng ổn định. Vài tháng trước Vệ Lai đến cửa hàng xem nhẫn đôi, đoán là sẽ sớm có tin vui với Chương Nham Tân.
“Hôm nay muốn xem gì nào?”
“Nhẫn.”
Nụ cười của cửa hàng trưởng vừa phải: “Chúc mừng em nhé.” Thực lực của nhà Chương Nham Tân xếp vào top ba ở Giang Thành, hai người họ có thể tu thành chính quả không phải là chuyện dễ dàng.
“Cảm ơn chị.” Nói rồi Vệ Lai nhìn Chu Túc Tấn ở bên cạnh, ánh mắt như muốn hỏi anh, không phải anh hẹn trước rồi sao, sao vẫn không có người ra tiếp đón anh.
...
Trong phòng VIP, Vệ Lai ngồi xuống cạnh Chu Túc Tấn, cửa hàng trưởng và các nhân viên khác đều đi lấy nhẫn, lúc này chỉ còn hai người, cô quay mặt nhìn anh, lời vừa rồi của cửa hàng trưởng, anh hiểu ý là gì. Vì để tránh cửa hàng trưởng nhận nhầm người ngại ngùng nên anh mới giới thiệu bản thân.
Chu Túc Tấn: “Nhìn tôi làm gì?”
“Tôi biết anh sẽ không để ý, nhưng tôi vẫn nên giải thích một chút, khi đó tôi đi mua sắm ở tất cả các cửa hàng trang sức, có điều chỉ đi dạo ở cửa hàng này, cũng không phải chỉ cảm thấy nhẫn đôi ở cửa hàng này đẹp. Vậy nên anh nói đến cửa hàng này chọn nhẫn tôi mới cảm thấy không có gì hết.”
Chu Túc Tấn: “Những lần trước em lợi dụng tôi có lần nào không phải vì Chương Nham Tân? Tôi tính toán còn muốn kết hôn với em?”
Tình cảm trong quá khứ đã qua rồi, nhắc lại không tôn trọng anh.
Hai người ngồi gần nhau cơ thể gần như không có khoảng cách, tay Vệ Lai không có chỗ để, cô suy nghĩ một lát, sau này phải quen với kiểu ở chung gần như này. Cuối cùng để tay lên đùi anh, cố gắng để mình trông tự nhiên nhất.
Chu Túc Tấn nhìn cô.
Liên quan đến chuyện chọn nhẫn, Vệ Lai đề nghị: “Nhẫn của anh tôi mua, anh chỉ cần mua nhẫn của tôi là được.”
Chu Túc Tấn không nói gì.
Cửa hàng trưởng vẫn chưa vào, Vệ Lai lại hỏi anh: “Anh dự định mua nhẫn xong dành thời gian đi lĩnh chứng sao?” Cô thẳng thắn: “Tôi không muốn lĩnh chứng ngay.”
Chu Túc Tấn cụp mắt nhìn cô, “Em so đo sân si như vậy, những thứ người khác có sao em lại không có? Đính hôn trước, cho em nghi lễ đính hôn.”