Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bức Thư Tình Gửi Vệ Lai

Chương 24: Ăn phần bánh ngọt còn lại của cô

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đính hôn không phải anh muốn, cũng không cần thiết.

Chu Túc Tấn lấy lý do thời gian quen nhau chưa lâu không vội đính hôn từ chối, “Mới quen nhau ba tháng, không vội ạ.”

Ninh Như Trân nghi ngờ nhìn con trai, lại nhìn chiếc đồng hồ của anh, hôm nay anh vẫn đeo chiếc đồng hồ Vệ Lai tặng. Rõ ràng nói chiếc đồng hồ này phải xếp hàng bảy tháng, bây giờ lại nói mới quen nhau ba tháng?

Thời gian trước sau có mâu thuẫn.

Bà bình tĩnh: “Đến nhà ở Giang Thành con cũng mua rồi, tưởng hai đứa ở bên nhau lâu rồi.”

Chu Túc Tấn cầm tách trà chuẩn bị cho Vệ Lai ở trên bàn lên, cô không uống, anh nhấp một ngụm, “Không lâu như vậy. Vệ Lai chia tay mới không được ba tháng, không thể nào thời gian bên nhau còn lâu hơn cô ấy chia tay.” Vì an toàn, anh chỉ có thể trả lời thật với mẹ.

Ninh Như Trân nhéo một miếng bánh, tao nhã cắn một miếng, ánh mắt vẫn rơi thẳng vào mặt con trai mình. So với thăm dò không bằng giao chiến trực tiếp.

“Mẹ nhiều chuyện chút, ba tháng có thể khiến con mua nhà ở Giang Thành sao? Con không phải người đưa ra quyết định vội vàng như vậy.”

“Con theo đuổi cô ấy.”

Xem xem hỏi một đằng trả lời một nẻo, xem như là gián tiếp trả lời câu hỏi của bà.

Vì sao nhanh như vậy quyết định mua nhà? Bởi vì anh nhất kiến chung tình với Vệ Lai.

Ninh Như Trân khách quan nói ấn tượng đầu tiên với Vệ Lai: “Cô bé này không những xinh đẹp, tính cách cũng tốt.”

Chu Túc Tấn: “Đấy là cô ấy giả vờ, không có tốt như vậy, cả người đều tật xấu.”

Nhìn thì giống phàn nàn nhưng thực chất đã quen với việc đó.

Ninh Như Trân cười nhạt nói, “Ai ở trước mặt người ngoài mà không giả vờ, bình thường. Trước mặt con cả người toàn tật xấu cũng bình thường.”

Chu Túc Tấn lại nhấp một ngụm trà, giọng nói không mặn không nhạt của mẹ khiến anh không biết thái độ thật sự của mẹ đối với Vệ Lai là như nào.

Đang nói chuyện, Chu Gia Diệp đi vào sân.

Anh cởϊ áσ vest vắt lên ghế, ngồi xuống ghế trống khác bên cạnh mẹ.

“Không phải nói dẫn bạn gái về sao?”

Ninh Như Trân nói: “Dẫn rồi, đang học cắm hoa với dì con.”

Bà nhìn con trai cả, “Con thì sao, bao giờ dẫn bạn gái về?”

“Con không có.”

“Không có thì tìm đi.”

Chu Gia Diệp cười, “Nếu như thực sự dễ như mẹ nói thì còn có nhiều người độc thân vậy sao?” Trên bàn có một ly trà, anh cầm lên đã uống, nghĩ rằng đó chỉ là nước lọc, không có hứng thú uống.

“Mẹ, mọi người đừng giục nữa, giục nhiều quá con không đảm bảo không giống Lục An đâu.”

Lục An bởi vì trong nhà giục kết hôn trực tiếp tìm người giả vờ làm bạn gái, tuy nhiên do khả năng diễn xuất kém lộ ra khuyết điểm nên bị người nhà dễ dàng phát hiện.”

Chu Gia Diệp nhìn về phía mẹ: “Con chỉ là không muốn mọi người mừng hụt. Nếu như con tìm người giả làm bạn gái, ba tháng liền dẫn về cho mẹ, còn đảm bảo mẹ không phân biệt được thật giả.”

Chu Túc Tấn: “.....”

Ba tháng này có hơi nhạy cảm.

Ninh Như Trân vô thức nhìn con trai út, con trai út đang nhàn nhã nhấp trà, giống như không liên quan đến mình.

Bà không để lại dấu vết thu hồi tầm mắt, mắng con trai cả: “Không phải mẹ muốn giục con mà là thái độ của con có vấn đề.”

Nói nữa lại thành lải nhải, vô nghĩa.

Chu Gia Diệp không biện hộ, quay sang nhìn em trai: “Sinh nhật 50 tuổi của dượng không phải sinh nhật 50 tuổi của dì, sao em lại nhớ ra tặng bình hoa?”

Chu Túc Tấn mang hai bình hoa từ London về là do Mẫn Đình giúp đỡ mua giá cao từ một nhà sưu tầm, anh không nghĩ ra vì sao Chu Túc Tấn lại tặng món quà này cho dượng.

Chu Túc Tấn đặt ly trà mới uống được hai ngụm xuống, nói: “Bình hoa là tặng cô Trình, mẹ của Vệ Lai.”

“Gặp phụ huynh rồi?”

“Ừ.”

“Tốc độ này của em còn nhanh hơn cả Lục An giả vờ.”

Ninh Như Trân cười, không nhanh không chậm nói: “Lục An là bốn tháng rưỡi dẫn bạn gái giả về gặp phụ huynh.”

Chu Gia Diệp nhìn em trai: “Quen Vệ Lai như nào đấy?”

“Bữa tiệc của Hạ Vạn Trình.”

“Hạ Vạn Trình? Người giàu nhất Tô Thành à?”

“Ừ.”

Chu Túc Tấn lấy điện thoại ra, vừa câu được câu không nói chuyện với anh trai, vừa gửi tin nhắn cho Vệ Lai: 【Nói chuyện với dì cẩn thận chút, mẹ tôi đã nghi ngờ rồi.】

Vệ Lai trả lời rất nhanh:【Tôi còn chưa nói chuyện với bác được mấy câu, không nên lộ chứ.】

Chu Túc Tấn:【Không biết sai ở bước nào, không sao, bà chỉ nghi ngờ thôi.】

Vệ Lai hồi tưởng lại tất cả chi tiết từ lúc xuống xe đi vào trong nhà, rất chắc chắn không có sai sót, chỉ còn duy nhất một khả năng:【Bác là người từng trải, lúc trẻ cũng yêu đương, có lẽ tôi với anh không đủ tự nhiên, không thoải mái như những đôi tình nhân thật.】

【Không nói nữa, tôi cắm hoa cùng dì đã.】

“Gia Diệp đến rồi sao.”

Mấy phút sau Ninh Như Giang và Vệ Lai cắm hoa xong từ phòng khách đi ra, trong tay Vệ Lai còn bê một bình, định để ở bàn trà trong sân.

“Lai Lai, đây là anh trai Túc Tấn.”

Bà giới thiệu hai đứa nhỏ làm quen nhau.

Vệ Lai nhìn người trước mặt có khí chất lạnh lùng giống Chu Túc Tấn, mỉm cười chào hỏi: “Anh cả.”

Trước đó Chu Gia Diệp đã từng thấy Vệ Lai trong xe, không xa lạ, anh gật đầu: “Chào em, ngồi đi, nhà mình không cần khách sáo.”

Vệ Lai ngồi xuống bên cạnh Chu Túc Tấn, liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của anh thêm vài lần nữa. Anh là một người lạnh lùng như vậy, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy anh thân thiết như người nhà, ở bên anh cô cảm thấy bình tĩnh đến khó hiểu.

Chu Túc Tấn hơi nghiêng người sang một bên và ánh mắt hỏi cô có chuyện gì.

Vệ Lai lắc đầu, tiện tay cầm ly trà trước mặt lên, “Em thử trà dượng pha.”

Chu Túc Tấn kịp thời lên tiếng: “Anh mới uống hai ngụm.”

Nhắc nhở cô để cô có quyền được biết.

Chén trà sắp chạm vào môi trực tiếp đặt xuống sẽ rất đột ngột.

Mẹ Chu Túc Tấn vốn dĩ đã bắt đầu nghi ngờ, một khi con người ta nghi ngờ sẽ dùng kính hiển vi để phóng đại từng chi tiết lên, nhìn thấy cái gì cũng sẽ nghi ngờ không phải thật, sẽ nghi ngờ bất cứ điều gì mà bà cảm thấy không đủ thân mật.

Người yêu không nhất thiết phải uống chung một chén trà, nhưng nếu lúc này đặt chén trà xuống sẽ chứng minh cho mẹ Chu Túc Tấn thấy cô là là giả.

Vệ Lai gật đầu, rất tự nhiên trả lời: “Anh uống thấy vị như thế nào? Dì nói đây là trà dượng mua từ Giang Thành về, hôm nay đặc biệt pha cho chúng ta.”

Chu Túc Tấn: “Cũng được.”

“Vậy em thử xem.” Diễn kịch không dễ, Vệ Lai nhấp một ngụm trà anh đã uống dưới ánh mắt của anh.

Chu Túc Tấn nhìn cô, lại nhìn chén trà.

Dì cười hỏi cô: “Có phải là có hương vị quê hương không.”

Cô và Chu Túc Tấn đều đã đến giai đoạn gặp mặt cha mẹ, cùng nhau uống một chén trà là chuyện bình thường, Vệ Lai gật đầu: “Trong vị đắng có chút ngọt ạ.”

“Nào, ăn miếng bánh ngọt đi, ăn cơm vẫn còn sớm.” Ninh Như Giang nhiệt tình đưa đĩa bánh ngọt đến trước mặt Vệ Lai, bảo Vệ Lai tùy ý chọn vị.

Vệ Lai nhân cơ hội này đặt chén trà xuống, uống ngụm trà anh đã từng uống, có chút xấu hổ nhưng cũng bình thường. Dù sao thì anh cũng đã dùng ly rượu mà cô uống để chặn rượu cho cô, còn kính rượu thay cô.

Cô rất ít ăn bánh ngọt, chọn một miếng vị anh đào, bánh ngọt có cảm giác không mềm hơn bánh ngọt ở tiệm. Ở Giang Thành có mấy quán bánh ngọt lâu đời nhưng trước giờ cô chưa bao giờ mua.

Chu Gia Diệp ra hiệu cho em, “Giúp anh chuyển bộ ấm trà để lát nữa dượng pha.”

Bộ ấm trà được bọc nhiều lớp, một người không thể di chuyển hộp đóng gói.

Chu Túc Tấn đứng dậy, cùng Chu Gia Diệp một trước một sau đi về phía cổng tứ hợp viện.

Ninh Như Giang quan tâm nói: “Lai Lai con cũng qua đây, xem xem có gì giúp được không.”

“Vâng ạ.” Vệ Lai cảm kích, ở chung với mẹ Chu Túc Tấn áp lực lớn.

Chỉ có điều bánh ngọt trong tay cô vẫn chưa ăn hết.

Ninh Như Giang vẫy tay, “Không sao, vừa đi vừa ăn, trong nhà không nhiều quy củ như vậy.”

Tính cách của bà và chị gái hoàn toàn khác nhau, một người thích náo nhiệt một người thích yên tĩnh, tất cả bọn nhỏ trong nhà đều thân với bà hơn.

Vệ Lai tăng nhanh bước chân, chưa ra khỏi tứ hợp viện đã đuổi kịp Chu Túc Tấn.

Chu Túc Tấn liếc nhìn bánh ngọt trong tay Vệ Lai, cô ăn rất chậm, nhìn có vẻ không hợp khẩu vị, anh giơ tay, “Đưa tôi.”

Vệ Lai quay đầu nhìn anh, anh nhéo nửa chiếc bánh ngọt còn lại, tựa hồ mâu thuẫn trong chốc lát rồi bỏ vào miệng.

Sau đó anh nhìn cô nói: “Như này cân bằng tâm lý rồi chứ.”

Vệ Lai hiểu ý anh, vừa rồi anh uống trà anh từng uống, bây giờ anh ăn bánh ngọt còn lại của cô.

Vệ Lai cười: “Cân bằng rồi.”

Vừa nói, hai người vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa.

Vệ Lai kéo kéo áo vest anh, hạ giọng nói: "Bên chỗ bác làm sao đây? Cũng không biết bác nghi ngờ chỗ nào." Diễn kịch trong ánh mắt nghi ngờ của người khác quá khó, cần phải có tâm lý vững vàng.

“Không sao.”

Chu Túc Tấn đi đến trước xe anh trai, không vội chuyển đồ, “Giúp em chuyện này.”

“Nói.”

“Mẹ nghi ngờ em và Vệ Lai là giả, anh đến chỗ mẹ nghe ngóng thử xem mẹ đang nghi ngờ chuyện gì.”

“Mẹ nghi ngờ là chuyện của mẹ, bọn em cũng không phải là giả, không cần để ý.”

“Là giả.”

“......”

Hộp khay trà trong tay Chu Gia Diệp suýt nữa trượt, anh phải dùng đầu gối đỡ lấy. Nhìn chằm chằm Chu Túc Tấn một lúc lâu, anh đột nhiên bật cười.

Thực sự chịu ảnh hưởng từ Lục An.

Thực ra anh đã từng nghĩ đến chuyện giả vờ này, nhưng việc tìm một người thích hợp để hợp tác còn khó hơn tìm một người bạn gái thực sự, vì vậy anh hoàn toàn từ bỏ ý định đó.

Anh để khay trà vào lại cốp xe, lấy điếu thuốc ra châm lửa.

Vệ Lai vẫn còn bên cạnh, không tiện hỏi nhiều.

Anh đồng ý: “Được. Tìm cơ hội giúp em nói ra.”

Chu Gia Diệp coi chuyện này là chuyện quan trọng, sau khi tiệc sinh nhật của dượng vừa kết thúc, anh liền tìm cơ hội nói bóng nói gió từ chỗ mẹ, tin tức tuy không có nhiều, nhưng cũng có chút hữu dụng.

Chu Túc Tấn trên đường về nhà nhận được tin nhắn của anh trai: 【Trực giác của em không sai, mẹ quả thực nghi ngờ rồi.】

【Nghi ngờ cái gì?】

【Mẹ nói không phản đối em và Vệ Lai kết hôn em không có phản ứng gì lớn.】

Với tình hình gia đình nhà Vệ Lai, gia đình bọn họ không thể nào đồng ý hôn sự này, kết quả sau khi mẹ lại bày tỏ rõ thái độ Chu Túc Tấn lại không có biểu hiện vui mừng là bao, dường như có hơi bài xích đính hôn, chuyện này không nói rõ được.

Chu Gia Diệp lại nói:【Có lẽ không chỉ có lý do này, rõ ràng mẹ không tình nguyện nhắc đến anh cũng không tiện hỏi. Rốt cuộc chỗ nào xảy ra sai sót có lẽ em hiểu rõ hơn bất cứ ai.】

Chu Túc Tấn:【Không rõ. Rõ rồi em còn bảo anh đi nghe ngóng?】

Chu Gia Diệp suy nghĩ một lát:【Cũng có thể mẹ không phát hiện ra điều gì, có Lục An tìm người giả vờ làm bạn gái, em với Lũ An lại thân nhau như vậy mẹ không khỏi suy nghĩ.】

Chu Túc Tấn:【Có lẽ vậy.】

Mẹ tạm thời chỉ hoài nghi, anh không cần thiết phải thần hồn nát thần tính.

“Anh cả nói thế nào?” Vệ Lai hỏi, cô thấp thỏm cả tối nay.

Chu Túc Tấn trả lời qua loa: “Không vấn đề gì.”

Nhưng trái tim Vệ Lai vẫn không yên, lần đầu tiên gặp mặt phụ huynh đã xảy ra tình huống này, sau này muốn lấy được trăm phần trăm tin tưởng là rất khó.

Cô đã xem xét lại bên mình, có lẽ không có gì sai sót, vậy chính là ở chỗ Chu Túc Tấn, có lẽ người nhà nên quá hiểu anh, có đôi khi chỉ là một phản ứng nhỏ của anh cũng dễ làm lộ mối quan hệ giả vờ.

Từ lúc hạ cánh xuống Bắc Kinh tối qua đến bữa tiệc sinh nhật tối nay, hơn hai mươi tiếng căng thẳng cao độ, trước đây thức xuyên đêm làm dự án cũng không mệt như này.

Cô nhắm mắt lại, dựa vào ghế chợp mắt một lúc.

Hàng sau xe Bentley là ghế hàng không, không cần lo lắng lúc ngủ sẽ dựa vào người anh.

Cô ngủ cả quãng đường ngắn ngủi hai mươi phút, hơn nữa còn nằm mơ, trong mơ anh trai Chu Túc Tấn đến tìm bọn họ, nói người trong nhà bảo bọn họ cố gắng kết hôn sớm. Anh cả nhìn Chu Túc Tấn, hỏi: Em định như nào?

“Vệ Lai.”

Xe đã tiến vào sân biệt thự, Chu Túc Tấn nghiêng người gọi cô.

Vệ Lai vẫn đợi trong mơ xem Chu Túc Tấn ứng phó với anh cả và người nhà như nào, dẫu sao quan hệ của họ cũng là giả, kết quả trong thực tế Chu Túc Tấn lại trầm giọng gọi cô lần nữa: “Vệ Lai, đến nhà rồi.”

Cuối cùng Vệ Lai cũng không đợi được kết cục gì trong mơ, mở mắt choáng váng mấy giây.

“Đến rồi?”

“Ừ.”

Lúc Chu Túc Tấn nói chuyện người đã xuống xe.

Làm sao cô có thể mơ cô và Chu Túc Tấn kết hôn, một giấc mơ hoang đường vậy chứ?

Có thể buổi tối trên bàn tiệc, dì nhắc đến phong cảnh vườn trà ở Giang Thành không tệ nói sau này cô và Chu Túc Tấn tổ chức tiệc cưới ở Giang Thành có thể chọn vườn trà, sau đó cô liền mơ về nó.

Vệ Lai hoàn hồn, cầm áo khác ôm xuống xe.

Tất cả quần áo và đồ dùng cá nhân của cô đều ở phòng ngủ chúng, đi theo Chu Túc Tấn lên tầng hai, đi đến cửa phòng ngủ chính, “Sếp Chu,” Cô đứng ở trước cửa.

Chu Túc Tấn ngẩng đầu nhìn cô.

“Tôi vào đó lấy đồ hoặc anh lấy cho tôi cũng được.”

“Vào đi.”

Buổi chiều sau khi hai người rời khỏi nhà dì đã dọn dẹp trên tầng một lượt, giường cũng dọn qua, đồ dùng cũng thay cái mới.

Vệ Lai còn chưa đi đến trước giường đã nhìn thấy đồ ngủ của mình và Chu Túc Tấn nằm cạnh nhau, thậm chí đồ ngủ của cô còn áp vào mép đồ ngủ của anh.

Thứ bị áp dường như không phải quần áo, là kiều diễm.

Cô giả vờ bình tĩnh, chỉ có mình biết khoảnh khắc này mình xấu hổ đến mức nào.

Vệ Lai nhặt bộ đồ ngủ lên, để che đậy sự xấu hổ, cô chuyển hướng chú ý: "Sếp Chu, trước đó chúng ta không nói rõ ràng, nếu diễn không thành công, bị bác và dì phát hiện là giả, có phải hợp đồng sẽ chấm dứt trước thời hạn không?”

Chu Túc Tấn đi thẳng đến tủ đồng hồ trong phòng thay đồ, gọi cô qua.

Vệ Lai không hiểu anh bảo cô qua làm gì, vẫn sải bước qua phòng để đồ.

Chu Túc Tấn tiếp tục chủ đề trước đó: “Không có nếu như, cô chỉ cần diễn tốt hai năm này, những cái khác đó là chuyện của tôi.”

Vệ Lai nhìn anh, ở trước mặt anh, cô luôn nói những gì mình muốn: “Có thể diễn tròn hai năm là tốt nhất. Anh biết đấy, tôi không muốn kết thúc trước thời hạn.”

Chu Túc Tấn nhìn cô, sau đó cúi đầu tháo chiếc đồng hồ trên tay, nói: “Kết thúc trước thời hạn cũng không phải chuyện xấu, không có chỗ dựa, cô không có cách nào sân si, nói không chừng cô còn tem tém chút.”

Vệ Lai: “Không muốn tem tém lại.”

Chu Túc Tấn cởi đồng hồ, hất cằm về mấy chiếc tủ đựng đồng hồ, “Không muốn tem tém lại thì xem cho kỹ chỗ đồng hồ này, đừng để hôm nào đó bọn họ nhắc đến chỗ đồng hồ tôi sưu tập, cô lại không biết gì.”
« Chương TrướcChương Tiếp »