Lúc sắp đi đến đột nhiên Mặc Địch giữ bố mình lại.
Mấy chục giây trước Chu Túc Tấn và Vệ Lai vẫn còn hơi có chút khoảng cách, hai người nói chuyện như thường, lúc cô ta cúi đầu nhét điện thoại vào trong túi, Chu Túc Tấn đã ôm người vào trong lòng.
Có lẽ Vệ Lai đã nhìn thấy cô ta và bố, không muốn gặp cô ta, vậy nên nghĩ ra chiêu này, vậy mà Chu Túc Tấn lại phối hợp cùng. Mặc dù chỗ này không phải bên đường nhưng trước cửa quán cà phê người qua lại không ít.
Bọn họ hoàn toàn không kiêng kỵ gì, coi như trốn không người.
Nếu như cô ta tiếp tục đi qua chào hỏi quá là không biết điều.
Ở góc độ này bố không nhìn thấy được trạng thái của Chu Túc Tấn và Vệ Lai, không hiểu chuyện gì: “Sao vậy?”
Mặc Địch kéo bố mình quay về, “Lên xe rồi nói ạ.”
Vệ Lai bên này đợi một lúc không thấy người qua.
Vừa rồi lúc dựa vào lòng anh hai tay để đâu cũng không thích hợp, dứt khoát nắm lấy góc áo vest của anh.
Nhịp tim ẩn giấu dưới gió êm sóng lặng, không nhìn ra được chút sóng gió nào.
“Người đi rồi.” Chu Túc Tấn buông cô ra.
Vệ Lai thoát khỏi lòng anh, đồng thời buông góc áo anh, lại nói: “Cảm ơn sếp Chu.”
Chu Túc Tấn: “Không có một ngày có thể dừng lại à.”
Vệ Lai chỉ nhìn anh, không trả lời.
Chu Túc Tấn hất nhẹ cằm về chiếc Cullinan, ra hiệu cô lên xe, “Có chuyện gì gọi điện cho tôi.”
Trước khi tạm biệt, Vệ Lai bước lên nửa bước, khoảng cách giữa cô và gần như lúc nãy được anh ôm trong lòng.
Chu Túc Tấn cúi đầu, nhìn xem cô muốn làm gì.
Hai tay Vệ Lai ở bên ngoài áo vest vòng qua eo anh, ôm lấy anh, lại nói: “Sếp Chu, hạ cánh an toàn.”
Buông anh ra cô xoay người đi về phía chiếc Cullinan.
Cái ôm cuối cùng là diễn cho chú Diêm ở cách đó không xa xem, nhưng dường như có mang theo mấy phần không nỡ.
Đến bọn họ cũng không phân biệt được rõ là thật lòng hay là diễn xuất tốt.
Chu Túc Tấn vẫn đứng im ở chỗ cũ một lúc, đợi Vệ Lai lái xe đi qua bên cạnh anh mới lên xe rời đi.
Vệ Lai quay về văn phòng, chiếc Bentley hướng về phía cao tốc đến sân bay.
“Bố, bố nói xem bọn họ có thể dài lâu không?”
Trên đường về nhà Mặc Địch hỏi bố mình.
Bố: “Bố hy vọng bọn họ có thể dài lâu.” Một lát sau lại nói: “Như vậy cuộc sống hôn nhân sau này của con và Chương Nham Tân mới ổn định.”
Mặc Địch quay mặt sang nhìn bố, muốn nói lại thôi.
Bố không nói gì nhiều, vỗ vỗ tay cô ta, “Bố biết hết.”
Biết cô ta và Chương Nham Tân hòa hợp thực ra chỉ là diễn cho người khác xem?
Biết cô ta vẫn luôn giả vờ trông hạnh phúc?
Về đến nhà, Chương Nham Tân ở nhà.
Sau khi đính hôn không lâu bọn họ liền lĩnh chứng, cuộc sống bây giờ cũng không khác cuộc sống sau khi kết hôn.
Chương Nham Tân đang nghe điện thoại ở phòng khách, nhắc đến tên Vệ Hoa Thiên, cô ta nghe liền biết, lại đang giới thiệu công việc cho Vệ Hoa Thiên.
Phí chi tay anh ta đưa cho Vệ Lai, bao gồm cả những điều kiện đồng ý chia tay với Vệ Lai cô ta đều biết hết, cũng ngầm cho phép anh ta bù đắp như vậy cho Vệ Lai, dù sao cô ta cũng nợ Vệ Lai.
Đợi Chương Nham Tân gọi điện xong, cô ta giả vờ thản nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh cần phải giới thiệu công việc cho công ty luật của Vệ Hoa Thiên tổng cộng mấy năm.”
Năm năm.
Đây là do Vệ Lai đề xuất với anh ta tối hôm chia tay, có điều từ khi Vệ HoaThieen biết Vệ Lai và anh ta chia tay, liền từ chối hết tất cả các công việc trước đó, anh ta chỉ có thể đi đường vòng giúp đỡ.
Chương Nham Tân: “Hai mươi năm.”
Sắc mặt Mặc Địch rất khó coi: “Có phải hơi lâu không?”
Vệ Lai phải tồn tại giữa quan hệ vợ chồng hai người hai mươi năm.
“Hay là tôi tìm Vệ Lai nói chuyện, thương lượng với cô ấy đổi cách bù đắp khác cho cô ấy.”
Chương Nham Tân: “Không liên quan gì đến cô ấy, là tôi tự nguyện bù đắp cho cô ấy.”
Mặc Địch không còn kiên trì yêu cầu rút ngắn thời gian bù đắp, kiên trì cũng vô dụng, ngay cả cãi vã cũng không thể khiến anh ta thay đổi chủ ý. Có một số việc anh ta chỉ cho cô thể diện trước mặt người ngoài, việc cá nhân không bao giờ nhượng bộ.
Phòng khách vẫn luôn im lặng.
Điện thoại Chương Nham Tân có tin nhắn đến, thư ký Lưu trả lời anh ta:【Giám đốc Chương, Vệ Hoa Thiên vẫn từ chối khách hàng, có thể đoán được khách hàng là anh giới thiệu qua rồi.】
【Tôi biết rồi.】
Vệ Hoa Thiên không nhận bất cứ ý tốt nào của anh ta, mặc dù Vệ Lai nhận phí chia tay nhưng sau đó lại lập tức mở quầy sách miễn phí và phòng tự học.
“Sao anh không đeo đồng hồ?” Ánh mắt Mặc Địch vô thức nhìn vào cổ tay anh ta, cổ tay trống không, đã rất lâu rồi anh ta không đeo đồng hồ, ra ngoài tham gia hoạt động cũng không đeo.
Chương Nham Tân cất điện thoại nói: “Không có hứng.”
Chính vào tối anh ta và Vệ Lai chia tay anh ta đã không còn hứng thú với bất cứ chiếc đồng hồ nào khác, muốn biết chiếc đồng hồ Vệ Lai tặng anh ta là kiểu nào, lại phải xếp hàng bao lâu mới có thể đợi được chiếc đồng hồ đó.
Lúc tặng anh ta đồng hồ có phải cô từng nghĩ qua bọn họ sẽ kết hôn.
Anh ta muốn để thư ký Lưu điều tra một chút tình trạng đặt đơn hàng ban đầu lại nghĩ bây giờ mình đã kết hôn nên đè suy nghĩ đó lại.
Chính anh ta cũng không có cách nào bảo đảm được một ngày nào đó trong tương lai có kìm nén được du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn biết đó hay không.
…
Kỳ nghỉ lễ 1 tháng 10 chớp mắt trôi qua, Trình Mẫn Chi đi du lịch về.
Mang về cho con gái không ít quà, từ sân bay về thành phố bà đi thẳng đến căn hộ của con gái.
Vệ Lai đang đau đầu suy nghĩ nên chọn quà gì cho người nhà Chu Túc Tấn, thật ra cũng chẳng dễ dàng hơn chuyện gặp bố mẹ chồng. Những món quà được chọn liệt kê trên hai tờ giấy nhưng vẫn cảm thấy không hợp ý lắm.
Cô chọn một số cái gửi cho Chu Túc Tấn: 【Xem giúp tôi.】
Chu Túc Tấn vẫn đang ở nước ngoài,【Không cần cô chuẩn bị, tôi mua.】
Vệ Lai:【Quà làm sao để anh mua được chứ, người nhà anh chắc chắn cũng chuyên tâm chuẩn bị quà cho tôi, cho dù là diễn kịch tôi cũng nên chu đáo chuẩn bị, không thể nào lãng phí tâm ý người nhà anh được.】
Lúc này chuông cửa reo, mẹ ở ngoài cửa gọi cô.
“Mẹ, con ra đây.” Vệ Lai buông chuột xuống, đi chân trần ra mở cửa.
Trình Mẫn Chi đi du lịch về mệt, đẩy hai chiếc hành lý hơn, trong đó có một cái bên trong đều là quà mang về cho con gái.
Vệ Lai không kịp xem quà của mình, kéo mẹ ngồi xuống trước bàn máy tính, lo lắng mẹ đi chơi về tâm trạng vẫn chưa tốt không biết đi đâu, chỉ có thể tìm chút chuyện cho mẹ làm, di dời sự chú ý của mẹ.
Có thể khiến mẹ quên đi phiền não của mình, chỉ có chuyện của cô, đặc biệt là chuyện tình cảm.
“Mẹ, mẹ giúp con xem xem món quà nào thích hợp, ngày 20 con đến nhà Chu Túc Tấn.”
“Chu Túc Tấn?”
“Vâng, chính là người Bắc Kinh đó, không phải mẹ nói có tin tốt thì đừng quên nói cho mẹ sao, bọn con ở bên nhau rồi.”
“Con đợi đã, để mẹ bình tĩnh lại.”
Trình Mẫn Chi đi du lịch bảy tám ngày, lúc về ngồi máy bay hơn bốn tiếng, đi lại mệt mỏi, bây giờ đầu óc tiếp nhận thông tin hơi chậm.
Vệ Lai rót cho mẹ cốc nước để trên bàn, tỉ mỉ giải thích: “Người nhà anh ấy biết anh ấy có bạn gái, ngày 20 là sinh nhật 50 tuổi dượng anh ấy, anh ấy muốn dẫn con về nhà. Thực ra chính con cũng không biết mình và anh ấy có hợp nhau không, sau này có thể bên nhau bao lâu, có điều anh ấy nhanh như vậy đã đồng ý dẫn con về nhà con rất vui.”
Vừa ở bên nhau chưa lâu liền gặp người nhà, Trình Mẫn Chi hiểu là do gia đình Chu Túc Tấn quyền quý, lo lắng con gái cùng anh yêu đương không có cảm giác an toàn vậy nên dẫn con gái về nhà sớm để được gia đình chấp nhận. Chu Túc Tấn nghiêm túc lại suy nghĩ chu toàn cho đoạn tình cảm này, trong lòng bà cũng yên ổn.
Bà không để cho con gái có bất cứ áp lực gì, ngược lại khuyên con gái bình tĩnh: “Gặp người nhà cũng rất tốt nhưng Lai Lai con không thể nào vì một lần tình cảm thất bại mà lần này liền vội vàng bước vào hôn nhân. Chậm rãi, tận hưởng quá trình, cuối cùng có thể thành hay không không cần nghĩ nhiều như vậy.”
Vệ Lai đang lo lắng hai năm nữa phải chuẩn bị bao biện như nào cho chia tay không ngờ mẹ lại cởi mở như vậy, cô bớt phải lo lắng. Cô dùng sức ôm chặt lấy mẹ, đầu dựa lên vai mẹ làm nũng, “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Trình Mẫn Chi dùng tay trái véo mặt con gái, “Được rồi, ngồi dậy suy nghĩ xem chọn quà gì nào.”
Trên bàn phím liệt kê hai trang giấy quà tặng, bà cầm lên xem, bên trên có đánh dấu, bà nhìn ra được con gái mình lúc chọn quà đã do dự như nào.
Vệ Lai đứng dậy, đến phòng khách lấy một chiếc ghế ngồi bên cạnh mẹ.
Nếu như con gái đã quyết định đi gặp phụ huynh bà cũng nên chuẩn bị.
Trình Mẫn Chi hỏi con gái: “Trước khi con đến nhà Chu Túc Tấn, cậu ấy còn đến nhà chúng ta sao? Đến chỗ bố con trước hay đến chỗ mẹ?”
Vệ Lai: “....”
Hoàn toàn quên mất quy trình này.
“Anh ấy vẫn đang ở nước ngoài, để con hỏi xem khi nào anh ấy về.”
Là hỏi anh có đồng ý đến nhà cô gặp phụ huynh không.
Mất hai tiếng để lên danh sách quà tặng, hôm nay không kịp đi trung tâm thương mại, mẹ nói ngày mai đi mua cùng cô.
Sau khi mẹ rời đi cô gọi điện cho Chu Túc Tấn, nói với anh ngọn nguồn.
“Cho dù tạm thời giấu bố mẹ tôi đến nhà anh gặp phụ huynh, lâu rồi chắc chắn bọn họ sẽ nghe nói.”
Cô hỏi anh: “Anh có thời gian đến nhà tôi không?”
Chu Túc Tấn thẳng thắn: “Có thời gian nhưng không trong kế hoạch của tôi.”
Vệ Lai hiểu, dẫu sao cũng là hợp đồng, cô giả vờ làm bạn gái đến ứng phó người nhà anh, anh cho cô tất cả tài nguyên quan hệ cô muốn, mà ứng phó người nhà cô không có trong hợp đồng.
“Không sao, tôi tìm lý do từ chối là được, bố mẹ tôi dễ nói chuyện.
Chu Túc Tấn như có suy nghĩ: “Lúc đến Giang Thành đón cô, tôi đến thăm cô Trình, ở bên đó ăn cơm, người khác không gặp.”
Ứng phó với mẹ là được, Vệ Lai đã rất thỏa mãn, không yêu cầu quá đáng anh đến gặp bố: “Cảm ơn sếp Chu.”
Chu Túc Tấn không trả lời, hỏi cô: “Còn chuyện gì không?”
Vệ Lai muốn hỏi anh bây giờ đang ở thành phố nào, lời đến bên miệng lại nói: “Không có.”
Chu Túc Tấn cúp điện thoại.
Anh sẵn sàng đi cùng cô để làm mẹ vui, cùng anh về nhà chuyện này càng phải để tâm hơn.
Tốn mất một tuần mới lần lượt mua đủ quà, có hai món quà ở Giang Thành không có, cuối tuần cô lái xe đến Thượng Hải một chuyến.
Kiểm tra quà lại một lần, để toàn bộ quà vào trong hành lý.
Tuần này bận rộn lại phong phú, buổi tối đi dạo mua quà ban ngày bận việc ở siêu thị, việc trang trí ở cửa hàng thứ mười sáu đang tiến hành theo trình tự.
Mấy ngày nay cô và mẹ đang bận rộn chọn địa điểm cho cửa hàng thứ mười bảy, cô nhìn trúng chỗ ở Giang Ngạn Vân Thần, nhưng không thuê được phòng phù hợp.
“Giám đốc Lai?” Mẹ gõ cửa văn phòng cô.
Vệ Lai cười: “Tổng giám đốc mời vào.”
Trình Mẫn Chi rửa một đĩa hoa quả bê vào, “Đoán xem mẹ vừa nhận được điện thoại của ai?”
Vệ Lai muốn nói ‘bố con?’ lại nuốt xuống, lắc đầu, tiện tay lấy một quả nho mẫu đơn.
“Chủ tịch Viên. Bố Viên Hằng Nhuệ.”
“Sao chủ tịch Viên có số điện thoại của mẹ vậy?”
“Có lẽ là hỏi bố con.”
Không muốn nhắc đến chồng cũ, Trình Mẫn Chi nói vào chính sự: “Chủ tịch Viên nói những bất động sản mà do tập đoàn họ nắm giữ, bất kể là nội thành hay bên khu công nghiệp, chỉ cần chúng ta nhìn trúng chỗ nào muốn mở siêu thị, chỉ cần một câu, tiền thuê cũng dễ thương lượng.”
Giang Ngạn Vân Thần chính là do công ty Viên Hằng Nhuệ phát triển,tập đoàn Giang Nhạn chính là công ty bất động sản sớm nhất ở Giang Thành, tập trung phát triển bất động sản cao cấp. Mấy năm gần đây tập đoàn Giang Ngạn bắt đầu thay đổi chiến lược, thay đổi kinh doanh nòng cốt, bắt đầu đi sâu vào ngành công nghiệp bán dẫn.
Vệ Lai hỏi: “Điều kiện của chủ tịch Viên là gì ạ?”
Trình Mẫn Chi: “Ông ấy muốn thông qua con móc nói quen biết Chu Túc Tấn, tranh thủ cùng nhau hợp tác đầu tư hạng mục chất bán dẫn.”
Bà lột vỏ nho cho con gái: “Lúc đó mẹ từ chối rồi, nếu như chủ tịch Viên lại gọi điện cho con con không cần nghe.”
“Con móc nối giúp ông ấy, không phiền.”
“Đừng.” Trình Mẫn Chi không cho: “Dù sao mẹ cũng từ chối rồi, con với Chu Túc Tấn cứ hẹn hò đi. Nếu như không tìm được căn nhà nào thích hợp bên Giang Ngạn Vân Thần chúng ta lại tìm chỗ khác, không nhất thiết phải mở ở tiểu khu đó.”
Vệ Lai bảo mẹ không cần lo lắng: “Chu Túc Tấn nói tất cả tài nguyên của anh ấy đều cho con dùng, dùng như nào cũng được.”
Trình Mẫn Chi: “Cậu ấy nói là chuyện của cậu ấy.”
“Mẹ, con chỉ dùng một lần.”
Ngay lập tức Vệ Lai tìm ra một số wechat khác của Chu Túc Tấn gửi tin nhắn qua: 【Sếp Chu, bây giờ anh bận không?】
Bên Chu Túc Tấn đang là ban đêm, anh đang định nghỉ ngơi, thấy cô nhắn tin cho anh vào wechat công việc, anh liền biết cô có ý gì.
【Muốn dùng tài nguyên của tôi?】
Nói chuyện với ông lớn tốt nhất ở điểm này, thẳng thắn lại không ngại ngùng.
Vệ Lai thừa nhận:【Ừ, anh rảnh tôi nói chi tiết với anh.】
Chu Túc Tấn gọi điện qua: “Sau này có nhiều chỗ cô cần dùng tài nguyên của tôi, cô cảm thấy tôi có thời gian thay cô làm những chuyện này?”
Giọng anh lạnh lùng nhưng lại từ tính*, bây giờ Vệ Lai đã quen với giọng này của anh. Những chuyện này đều do trợ lý làm, trước đây anh bảo cô thêm bạn với trợ lý Dương cô còn không vui, bây giờ bị vả mặt: “Anh gửi danh thϊếp wechat trợ lý Dương cho tôi, tôi tìm anh ấy sắp xếp.”
(Từ tính*: Bạn nào biết chỗ này thay từ nào oki hơn thì cmt t biết nha, t hiểu mà ko hình dung ra được từ nào.)
Chu Túc Tấn chia sẻ danh thϊếp cá nhân của Dương Trạch cho cô, hỏi cô: “Là cô muốn dùng tài nguyên hay là móc nối cho người khác?”
Vệ Lai: “Móc nói cho bố Viên Hằng Nhuệ, ông ấy muốn quen anh, xem xem có khả năng hợp tác dự án chất bán dẫn không, lát nữa tôi tìm trợ lý Dương hẹn trước thời gian với anh.”
Chu Túc Tấn tắt đèn trong phòng khách, quay lại phòng ngủ, “Cô giúp ông ấy, ông ấy có tài nguyên gì có thể cho cô?”
“Tôi nhìn trúng một chỗ ở Giang Ngạn Vân Thần để mở cửa hàng thứ mười bảy, muốn thuê khoảng hơn một nghìn năm trăm mét vuông, đến bên đó hỏi mới biết quyền sở hữu thương mại của họ đều nằm trong tay tập đoàn Giang Ngạn, tạm thời không cho bên ngoài thuê. Định dùng cơ hội này muốn trao đổi tài nguyên với chủ tịch Viên, có nghĩa là anh giúp tôi chọn địa chỉ cửa hàng.”
Chu Túc Tấn suy nghĩ một lát, hình như tiểu khu anh ở tên Giang Ngạn Vân Thần.
“Muốn mở siêu thị ở bên đó?”
“Ừ.” Vệ Lai lớn gan nói đùa với anh: “Mở siêu thị để anh tiện mua đồ.”