Đủ hay không đủ, Vệ Lai biết lời mình nói là vô ích bởi vì Chu Túc Tấn căn bản sẽ không quan tâm.
Anh cho phép cô khoe khoang nhưng tuyệt đối sẽ không dung túng quá giới hạn.
12 giờ 25 phút dì và dượng đến trạm cao tốc Giang Thành, sau khi Chu Túc Tấn đón người hỏi dì muốn ăn gì, đưa hai người đi ăn cơm trước.
Ninh Như Giang và chồng đã ăn nhẹ trên tàu cao tốc, “Tối rồi ra ngoài ăn, về nhà cất hành lý đã.”
Bà lại nhớ ra, “Con vẫn chưa ăn đúng không, hay là dì làm cho con ăn?” Tài nấu nướng của bà bình thường nhưng hai cháu ngoại lại thích ăn đồ bà nấu, bà nấu nhiều cũng quen tay.
Chu Túc Tấn gật đầu: “Vâng.”
Ninh Như Giang dặn trước cháu trai, đi qua siêu thị tươi sống thì dừng lại.
Chu Túc Tấn ngồi ở ghế lái phụ, duỗi cánh tay dài ra, nhập siêu thị Vệ Lai vào bảng điều hướng.
Chú Diêm liếc nhìn hai chữ ‘Vệ Lai’ trên giao diện, cửa hàng gần đây nhất lái xe chưa đến một kilomet, nhưng đó không phải cửa hàng bên dưới văn phòng của Vệ Lai.
Tầm mắt của sếp với nhìn lên bảng điều hướng không rời.
Chú ấy băn khoăn không biết có phải là sếp muốn đến cửa hàng có văn phòng của Vệ Lai nhưng không biết địa chỉ cụ thể, không cách nào nhập vào bảng điều hướng.
Địa chỉ bên đó chú ấy nhớ.
Chú Diêm nhấn thẳng địa chỉ vào ô tìm kiếm, giọng nói bảng điều hướng thông báo đã thay đổi địa chỉ thành công.
Chu Túc Tấn đột nhiên quay mặt nhìn chú Diêm, cuối cùng không nói gì.
Chú Diêm: “...”
Hóa ra sếp muốn mua nguyên liệu ở gần đây chứ không phải đi đến siêu thị có văn phòng của Vệ Lai, là chú ấy hiểu sai ý.
Chu Túc Tấn trước giờ không làm khó người bên cạnh, nói: “Đến cửa hàng này đi.”
Trong lòng chú Diêm thở phào, “Vâng.”
Ninh Như Giang nghe thấy thông báo đổi địa chỉ, tò mò: “Sao lại đổi chỗ khác rồi?”
Chu Túc Tấn: “Cửa hàng này to ạ.”
Ninh Như Giang trêu: “Được đấy, sắp trở thành nửa người Giang Thành rồi, đến siêu thị diện tích bao nhiêu cũng rõ.”
Chu Túc Tấn im lặng.
Chú Diêm càng im lặng hơn.
Chiếc Bentley lái từ ga đường sắt cao tốc phía bắc đến trung tâm phía tây, cộng thêm thời gian tắc đường, tổng cộng gần bốn mươi phút.
Dừng xe xong, Ninh Như Giang vỗ đầu cháu ngoại từ phía sau, “Đi, dẫn con đi siêu thị.”
Chu Túc Tấn: “... Vẫn xem con còn nhỏ sao.”
“Không đi thì thôi.” Ninh Như Giang kéo chồng đi dạo siêu thị.
Nhìn bảng hiệu siêu thị, bà nói với chồng: “Chủ cửa hàng này có lẽ họ Vệ, tên Lai. Không tồi, tên rất dễ nhớ.”
Chu Túc Tấn không xuống xe, cũng không lên lầu, lướt xem tin tức tài chính hôm nay.
2 rưỡi chiều nay Vệ Lai phải đi gặp mặt người phụ trách khu phức hợp Lư Tùng, buổi trưa không có thời gian ngủ trưa, trước khi xuất phát pha một cốc cà phê lấy tinh thần.
Mỗi lần uống cà phê, cô đều tựa người vào cửa sổ nhìn dòng người và xe cộ tấp nập bên ngoài.
Cà phê đã cạn, cô đứng thẳng dậy mới nhìn xuống dưới lầu nhà mình, dừng lại một chút, cô nhìn thấy chiếc Bentley của Chu Túc Tẩn, anh đang ngồi ở ghế phụ.
Chỉ nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên bước ra khỏi ghế sau chiếc Bentley, nắm tay nhau đi thẳng vào siêu thị của nhà cô.
Cô biết người phụ nữ đó, đó là dì của Chu Túc Tấn.
【Sếp Chu, nhìn thấy anh rồi.】
Chu Túc Tấn nghiêng người, từ trong xe liếc nhìn tầng hai.
Ánh mắt chạm nhau.
Qua khung cửa sổ, cô có thể nhìn thấy anh.
Anh không nhìn thấy cô.
Chu Túc Tấn trả lời cô: 【Dì nhỏ muốn mua đồ, chú Diêm tự mình quyết định lái đến đây.】
Vệ Lai nửa đùa nửa thật:【Vậy phải cảm ơn chú Diêm, hôm nay doanh thu siêu thị nhà tôi lại nhiều hơn rồi.】
Không nói đùa được với anh, cô quay lại chủ đề chính:【Sếp Chu, anh biết không, nếu như chúng ta thực sự là một cặp, bây giờ đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, anh sẽ nói với tôi bây giờ anh đang ở dưới lầu, tôi sẽ nhân lúc dì đi sao siêu thị giả vờ làm người qua đường đi ngang qua xe của anh. Dù sao như nào thì cũng phải gặp mặt mới được.】Dì mới đi vào hai phút, thời gian đủ để gặp nhau.
Chu Túc Tấn hỏi:【Lúc cô yêu cũng như này?】
Vệ Lai suy nghĩ câu nói này, hỏi có lẽ là lúc trước đây cô và Chương Nham Tân yêu nhau.
Cô trả lời:【Trước kia cũng gần như này.】
Sau đó, anh lại nói:【Xuống đây đi, không cần giả vờ làm người qua đường.】
Nếu như đã không cần phải giả vờ không quen biết, Vệ Lai lấy một chai nước trong tủ lạnh, lại lấy thêm một chai cà phê, bước nhanh từ trên tầng hai xuống dưới tầng dưới.
Nước soda là cho chú Diêm, chai cà phê đó đưa cho anh qua cửa sổ xe, “Tôi thích uống vị này.”
Chú Diêm cầm nước và thuốc xuống xe, đứng bên cạnh thùng rác phía xa hút thuốc. Mới yêu nhau bọn trẻ đều như vậy, tận dụng mọi thời gian để gặp nhau, chú ấy hiểu.
“Chú Diêm chắc chắn sẽ không nghi ngờ chúng ta giả vờ hẹn hò nữa.” Nhiệm vụ hoàn thành, Vệ Lai không ở lại lâu, “Sếp Chu, tôi lên tầng đây.”
Chu Túc Tấn gật đầu, cô giống như lúc đến, bước chân vội vàng.
Khẩu vị cà phê cô và anh thích cũng khác nhau, anh mở nắp chai cà phê, chỉ uống một ngụm.
Dì và dượng chả mấy chốc đã từ siêu thị đi ra, chú Diêm khởi động xe.
“Chả trách con lại đưa dì đến siêu thị này, đồ sống tươi lắm.” Ninh Như Giang rất hài lòng với chỗ nguyên liệu mình mua được, bà thường xuyên mua một số đồ nhập khẩu, ở đây có tất cả mọi thứ.
Lái xe từ siêu thị Vệ Lai đến Giang Ngạn Vân Thần ở công viên Đông Thành lại mất bốn mươi phút nữa.
Ninh Như Giang cảm thán: “Nội thành Giang Thành to thật đấy.”
Chú Diêm im lặng, không phải nội thành Giang Thành to mà là chú ấy đi hơn nửa đường vòng.
Đi một vòng lớn cuối cùng cũng về đến nhà, chú Diêm chỉ giúp đẩy hành lý vào nhà sau đó rời đi.
Chu Túc Tấn xách hành lý vào phòng, lấy hai đôi dép đã chuẩn bị trước trong tủ giày cho dì và dượng.
“Căn nhà này sáng sủa rộng rãi đấy.” Dì đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách ngắm nhìn phong cảnh hồ và núi. Bà sống quen trong tứ hợp viện, cảm thấy thỉnh thoảng ở trên cao như này cũng tốt.
Chu Túc Tấn cởϊ áσ vest ra, treo vào trong tủ ở cửa huyền quan, mở tủ ra, bên trong là chiếc áo blazer mỏng màu trắng của Vệ Lai, lần trước cô qua đây nhưng vẫn quên cầm về.
Người như dì nếu như để dì nhìn thấy một số đồ của phụ nữ, dì sẽ cảm thấy anh cố ý làm vậy, lương tâm cắn rứt.
Ngược lại nếu anh giấu, dì mới tin là anh thực sự hẹn hò.
Chu Túc Tấn không lấy móc, treo thẳng áo của mình ra bên ngoài chiếc áo màu trắng, áo của anh to, che kín áo của Vệ Lai ở bên trong.
Ninh Như Giang thu hết biểu cảm nhỏ nhặt của cháu ngoại vào trong tầm mắt, bất thường chắc chắn là có chuyện gì đó.
Bà bình tĩnh thu hồi tầm mắt, giả vờ bị cảnh sông nước bên ngoài cửa sổ thu hút.
“Căn nhà này con mua được đấy, tầm nhìn rộng rãi, dì muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa”. Bà không tiếc lời khen ngợi cháu trai.
“Chu Túc Tấn từ huyền quan đi tới, nói: "Vậy dì với chú ở lại Giang Thành thêm mấy ngày nữa đi.”
"Dượng con chưa chắc, sợ công ty rời đi ông ấy sẽ không làm việc được." Ninh Như Giang quở trách, cởϊ áσ khoác của mình ra, lấy áo khoác của chồng cô: "Đưa cho dì."
Bà treo hai chiếc áo khoác vào tủ cửa huyền quan, nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo vest của cháu trai, để lộ ra chiếc áo blazer mỏng màu trắng bên trong.
Bà không cần phải nhìn hết, chỉ cần nhìn vào chi tiết vải và cúc của bộ chiếc áo trắng là biết đó là hãng nào, kiểu áo nào, bà cũng có cái tương tự.
“Con uống trà với dượng đi, dì nấu cơm cho con.”
Bà đóng cửa tủ như không có chuyện gì xảy ra rồi bước vào bếp mang theo túi nguyên liệu mua ở siêu thị.
Bà định ở đây hai ba ngày nên mua thêm một ít, để dành ngày mai làm cho cháu ngoại.
Ninh Như Giang bỏ những nguyên liệu hôm nay chưa dùng vào tủ lạnh, tủ lạnh vậy mà không trống, có thịt bò và một túi lớn rong biển.
Bà biết cháu trai mình từ nhỏ đã không ăn rong biển nên loại đồ này sẽ không xuất hiện trong tủ lạnh của thằng bé.
Nào là áo nữ nào là rong biển, xem ra bạn gái từng đến Giang Thành. Cháu ngoại của bà công tư rất phân minh, không thể nào đi công tác còn dẫn theo bạn gái.
Vậy chỉ còn lại hai khả năng, hoặc là bạn gái đến chơi, hoặc bạn gái là người Giang Thành.
Nếu là vế trước thì có nghĩa là cháu trai không phải là cỗ máy làm việc và cũng có thể yêu.
Nếu là về sau thì bà đã đến Giang Thành đúng lúc, lần này có thể sẽ thu hoạch được chuyện ngoài ý muốn.
“Túc Tấn sao trong tủ lạnh còn có rong biển thế?” Bà cố ý hỏi.
“Rong biển?”
Chu Túc Tấn đột nhiên nhớ ra, tối đó Vệ Lai ăn cơm trộn rong biển, chỗ còn thừa cũng không đem đi.
Anh bình thản: “Đồ trong tủ đều do quản gia đưa đến ạ.”
Ninh Như Giang chỉ ‘hờ hờ’ trong lòng, con cứ nói dối dì đi, “Quản gia này phục vụ không tốt rồi, đưa đồ đến cũng không hỏi chủ nhà có cần hay không?”
Dượng không biết sự thật, chỉ nghĩ là vợ mình xoi mói: “Cũng không phải khu biệt thự, nhà cao tầng có nhiều cư dân như vậy, quản gia làm sao chú ý đến mọi mặt được.”
Ninh Như Giang không làm khó cháu ngoại nữa, đeo tạp dề vào bắt đầu nấu ăn.
Bà không thường xuống bếp, nấu ăn rất chậm.
Nửa tiếng sau Chu Túc Tấn mới đợi được một món mặn một món chay.
Ninh Như Giang chú ý hôm nay cháu trai đeo chiếc đồng hồ mới, nhưng tiếc là trước đó vẫn không có cơ hội chụp, “ Túc Tấn, con đợi đã, dì chụp ảnh đăng vòng bạn bè đã, phô diễn kỹ năng nấu nướng của dì.”
“Tách tách” hai tiếng, bà căn chuẩn chiếc đồng hồ trên cổ tay cháu trai rồi chụp lại, tiện tay gửi cho thư ký của chồng: 【Tra thử xem chiếc đồng hồ này ban đầu là do ai đặt, không cần chi tiết quá về thông tin khách hàng.】
Hai mươi phút sau, Ninh Như Giang nhận được câu trả lời.
【Khách hàng là một cô gái tên Vệ Lai, là người Giang Thành.】
Thông tin khách hàng chỉ có như này, nhưng thông tin đồng hồ lại rất chi tiết:【Chiếc đồng hồ đó phải xếp hàng hơn bảy tháng, một đổi một với số hàng tương ứng, dây đồng hồ thêm tiền để định chế. Khách hàng còn yêu cầu định chế thêm một thiệp chúc phúc có lẽ là bất ngờ để tặng bạn trai.】
Vệ Lai?
Siêu thị đó không phải siêu thị Vệ Lai sao?
Quả nhiên bà không đoán sai, cô gái đó thực sự là người Giang Thành.
Ninh Nhữ Giang xem tin nhắn thư ký gửi một lần nữa, xếp hàng chờ bảy tháng, hai người yêu nhau ít nhất đã hơn một năm.
Hai năm trước cháu ngoại đến Giang Thành đầu tư, thời gian vừa hợp.
Bà báo tin tốt với chị gái:【Chị, có người giới thiệu đối tượng cho Túc Tấn chị cứ nói thằng bé có bạn gái rồi, là cô gái Giang Thành.】
Ninh Như Trân:【Em nghe ai nói là người Giang Thành?】
Ninh Như Giang gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn của thư ký cho chị gái,【Đồng hồ quả nhiên là do cô bé đó tặng. Những cái khác chúng ta đừng tra nữa, tôn trọng hai đứa nhỏ. Dù sao chắc chắn hai đứa thực sự hẹn hò là được.】
Ninh Như Trân không yên tâm:【Một chiếc đồng hồ có thể chắc chắn thật sự hẹn hò à?】
Ninh Như Giang:【Không phải chỉ là một chiếc đồng hồ, tính Túc Tấn em hiểu, thằng bé không thể bỏ nhiều công sức từ một năm trước để lên kế hoạch, hơn nữa còn chú ý đến từng chi tiết.】
Ninh Như Trân cẩn thận nghĩ lại, những nghi ngờ còn lại được xua tan:【Vậy chúng ta nghĩ thử xem tìm lý do thích hợp gì đó bảo Túc Tấn cố gắng đưa bạn gái về nhà, một khi thằng bé đưa về, ngay tối đó chị có thể khiến cho tất cả mọi người biết nó có chủ rồi, chị cũng không cần phải suy nghĩ làm thế nào để từ chối người giới thiệu.】
Ninh Như Giang nghĩ đến chuyện nhà Vệ Lai mở siêu thị, thăm dò ý chị gái:【Chị, chị có yêu cầu gì về gia đình bạn gái Túc Tấn không?】
Đương nhiên Ninh Như Trân có yêu cầu đối với gia thế người bạn đời của con trai, làm bố mẹ sao có thể không hy vọng con cái mình tìm được người môn đăng hộ đối chứ.
Nhưng với tính cách của con trai, bây giờ năng lực mạnh mẽ, cánh cũng cứng rồi, không thể nào nghe lời bà.
【Nếu như là cô gái thằng bé nhận định, em thấy chị phản đối có tác dụng không?】
Ninh Như Giang nghe chị gái nói vậy liền yên tâm.
Bà vắt óc suy nghĩ xem tìm lý do gì để cháu ngoại dẫn bạn gái về nhà, 【Hay là chúng ta lấy cớ về nhà cũ tổ chức sinh nhật 50 tuổi? Dượng thằng bé tổ chức sinh nhật 50 tuổi bảo thằng bé dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, lý do này chắc là được.】
Đổi là sinh nhật người khác, Chu Túc Tấn chắc chắn không cho thể diện, nhưng người này lại là dượng, từ nhỏ dượng đã lái xe đưa hai anh em đi khắp nơi, tình cảm đều ở đó.
Hai chị em quyết định lấy lý do này, Ninh Như Giang mặt tươi như hoa.
Chu Túc Tấn thỉnh thoảng lại nhìn dì, nếu như không đoán nhầm chắc chắn đang nói chuyện liên quan đến anh.
“Túc Tấn, chiều nay đi đâu vậy?” Cuối cùng Ninh Như Giang cũng nói chuyện xong, hài lòng cất điện thoại hỏi cháu trai.
Chu Túc Tấn: “Đến vườn trà ạ.”
“Được, vườn trà không khí trong lành.”
Trước khi ra khỏi nhà, Chu Túc Tấn đến phòng thay đồ lấy ra một chiếc áo vest khác.
Tâm trạng của dì đặc biệt tốt, trước đây không có hứng thú gì với vườn trà vậy mà hôm nay đi dạo trong vườn trà hơn một tiếng, dượng mua không ít lá trà.
Về thành phố trời đã tối.
Ninh Như Giang nói với cháu ngoại: “Không muốn ăn gì thịnh soạn, dẫn dì đi ăn chút đặc sản Giang Thành đi.”
Lần này chú Diêm thực sự không biết đi đâu, nhưng có vết xe đổ nên không dám tự mình làm chủ.
Chu Túc Tấn dặn: “Đến quán ăn đó.”
Đến quán ăn phải đi qua siêu thị chính Vệ Lai, bây giờ Ninh Như Giang có sự thân thiết khác thường với hai chữ ‘Vệ Lai’, bà vội dặn chú Diêm: “Rẽ vào siêu thị phía trước.” Lại quay sang nói với chồng, “Không phải ông muốn thử rượu kê địa phương ở Giang Thành sao, tôi đi mua cho ông một chai.”
Dượng: “Trong quán ăn chắc chắn có rượu kê, vào siêu thị mua cho phiền ra.”
“Quán ăn đắt.”
“...” Trước đây chưa từng thấy vợ mình như vậy.
Buổi tối có rất nhiều xe đến siêu thị mua sắm, chú Diêm xếp hàng dài tiến vào bãi đỗ xe.
Ninh Như Giang kiên nhẫn nhìn dòng xe qua lại, còn vui hơn nhiều so với năm đó mình hẹn hò.
“Này, Túc Tấn, đó không phải chiếc Cullinan của con sao?”
Màu xanh ngọc lục bảo đậm, còn có biển số xe Bắc Kinh quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.
Chu Túc Tấn nhìn theo hướng dì nói, chiếc Cullinan mới từ bên ngoài về, Vệ Lai có chỗ đỗ xe chuyên dụng, thường hay đỗ xe ở đó.
Rất nhanh đã đỗ xe xong, cô từ ghế chính đi xuống, trong tay còn cầm một túi hồ sơ.
Không quay đầu, bước nhanh về phía cửa tầng hai.
Ninh Như Giang không nhìn thấy chính diện Vệ Lai, chỉ có dáng người xinh đẹp, khí chất thoát tục.
Vệ Lai đi vào trong lầu, mấy người đều thu hồi tầm mắt.
Trong xe đột nhiên yên tĩnh.
Ninh Như Giang cười: “Lần này xem con còn có gì để nói. Còn định không thừa nhận?”
Chu Túc Tấn: “Không có gì không thể thừa nhận, bạn gái con.”
Ninh Như Giang biết rõ còn cố hỏi: “Cô bé đó tên là gì? Người Giang Thành à?”
“Vệ Lai.”
Ninh Như Giang cũng có chút năng khiếu diễn xuất: “Vệ Lai?” Bà chỉ bên ngoài cửa sổ, ngạc nhiên: “Cùng tên với siêu thị? Dì nói sao con…”
Bà dở khóc dở cười. “Chả trách nhất định phải đưa dì đến siêu thị này mua đồ.”
Cho cho mình mười điểm về diễn xuất vừa rồi của mình.
“Không gọi bạn gái con đi ăn cùng à?”
Chu Túc Tấn: “Khi nào thích hợp con sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Ninh Như Giang hỏi ngược lại: “Con thấy khi nào thích hợp?”
“Như này đi, 20 tháng 10 là sinh nhật 50 tuổi của dượng con, con đưa bạn gái về. Có được hay không nói với dì câu.”
Chu Túc Tấn suy nghĩ một lát: “Hôm đó con đưa cô ấy về.”