Chương 11: Có suy nghĩ đến chuyện cũng làm bạn gái tôi ở Bắc Kinh?

Vệ Lai mới tắm gội xong, còn chưa kịp sấy tóc Chu Túc Tấn gọi điện thoại đến, giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền đến: “Tôi đang ở dưới lầu, có tiện nói chuyện không?”

Ở cửa tứ hợp viện, cô cho rằng hai người khó gặp lại nhau.

“Tiện, có điều sếp Chu đợi tôi mấy phút.”

Không gấp.

Anh cúp máy.

Vệ Lai vắt khăn tắm lên vai, nhìn vào gương bắt đầu sấy tóc.

Anh không thể nào đến tìm cô nói chuyện công việc, thứ duy nhất hai người có thể nói chính là thân phận “bạn gái” này của cô, có thể đem lại phiền phức cho anh.

Sấy khô tóc, không kịp trang điểm, cô cầm thẻ phòng xuống lầu.

Chiếc Bentayga đỗ ở cửa khách sạn, cô lên xe chú Diêm xuống xe.

Trên xe chỉ có hai người, cô điều chỉnh hơi thở: “Sếp Chu, tìm tôi có việc gì vậy?”

Chu Túc Tấn không thích vòng vo: “Cô chỉ là bạn gái của tôi ở Giang Thành, có suy nghĩ đến chuyện ở Bắc Kinh cũng vậy?”

Quá đột ngột, nhất thời Vệ Lai không sắp xếp được từ ngữ trả lời anh.

Chu Túc Tấn: “Không cần hẹn hò, chỉ cần thỉnh thoảng cùng tôi về nhà đối phó với người trong nhà.” Miễn phải đi xem mắt phiền phức. Anh nói tiếp: “Không để cô giúp không, cô có thể tùy ý lợi dụng danh nghĩa bạn gái tôi mượn thế, lấy nhân mạch, đều được.”

Không cần cô trả lời ngay, cho cô một tối suy nghĩ.

Giả vờ làm bạn gái anh còn có những điều kiện bổ sung, một khi đồng ý với anh không thể nào hối hận giữa chừng, thời gian cùng anh ‘hẹn hò’ không thể đi xem mắt với người khác, lấy cớ cho bất cứ cuộc xem mắt bất đắc dĩ nào cũng không được.

Suy nghĩ Vệ Lai có hơi loạn, ổn định lại cô mới nhìn anh: “Nếu như tôi đồng ý giả vờ làm bạn gái anh, đương nhiên tôi sẽ không đi xem mắt, trước giờ bố mẹ tôi không ép hôn.”

Điều cô lo lắng là: “Anh thì sao? Nếu như người trong nhà anh căn bản không để ý đến người bạn gái như tôi, tiếp tục gây áp lực bắt anh đi xem mắt thì làm sao?”

Chu Túc Tấn: “Chỉ cần ngày nào cô còn làm bạn gái tôi, chuyện xem mắt chắc chắn không xảy ra trên người tôi.”

Rất kỳ lạ, rõ ràng mới quen anh ngắn ngủ mấy tuần, cô cũng không hiểu anh đến vậy, nhưng lại tin chắc vào bất kỳ lời hứa nào của anh.

Có lẽ do bộ lọc người tốt quá dày.

Cô vẫn còn rất nhiều câu hỏi: “Anh định ‘hẹn hò’ bao lâu?”

Lúc này điện thoại anh rung, dì nhỏ gửi danh thϊếp wechat đối tượng xem mắt qua cho anh, anh không thêm bạn, quay mặt nhìn cô: “Ít nhất hai năm.”

Lâu như vậy?

Vệ Lai thương lượng với anh: “Một năm không được sao? Hoặc là giả vờ trước một năm, một năm sau xem tình hình thực tế rồi quyết định có nên gia hạn hợp đồng.”

Chu Túc Tấn không cho cô xen vào: “Tôi không rảnh thường xuyên thay bạn gái.”

Hai năm, không có thương lượng, con người anh không thích nhất người khác mặc cả với anh.

Thấy cô do dự, anh cho cô thời gian: “Trở về từ từ suy nghĩ.” Lại hỏi: “Ngày mai có hẹn?”

Vệ Lai gật đầu, “Ừ, 8 giờ tối mai.”

Chu Túc Tấn: “Xe cho cô dùng.”

Vệ Lai từ chối ngay lập tức: “Cảm ơn sếp Ch, không cần, tôi bắt xe qua đó, rất tiện.”

Chu Túc Tấn nhìn cô, vạch trần suy nghĩ của cô: “Cô có đồng ý với đề nghị của tôi hay không đều không ảnh hưởng đến việc tôi đưa xe cho cô dùng, hai chuyện khác nhau.” Anh không thiếu phong độ đến thế. “Cho dù bây giờ cô có từ chối tôi ngay, hôm nào khác muốn mời tôi ăn cơm, tôi vẫn đi.”

Anh kết thúc cuộc trò chuyện: “Lên nghỉ ngơi đi.”

Vệ Lai muốn nói gì đó, muốn nói lại thôi.

Vừa rồi lên xe không chú ý, bây giờ mới thấy túi vòng tay vẫn trong xe.

Cô không hiểu: “Anh tìm tôi đóng giả, chủ nhân của chiếc vòng tay này…..”

Chu Túc Tấn chần chừ một lát mới hiểu ý của cô, khó giải thích: “Bạn tôi mua tặng em gái cậu ấy.”

Vệ Lai xin lỗi, hóa ra cô hiểu lầm, không phải anh mua tặng người mình thích.

Về phòng, rốt cuộc không buồn ngủ nữa.

Tối qua thức cả đêm làm bản thống kê, vừa rồi lúc đi tắm tí nữa không mở nổi mắt, vậy mà bây giờ lại tỉnh như ngủ hơn chục tiếng.

Với hợp đồng Chu Túc Tấn đề xuất, nhất thời cô không thể đưa ra quyết định.

Ai dám thề bảo đảm, ở chung hai năm sẽ không rung động với người đàn ông có thủ đoạn kinh doanh lại có sức hút như anh. Hai năm hợp đồng kết thúc, anh muốn kết hôn sẽ tìm một người môn đăng hộ đối, không kết hôn sẽ tiếp tục tìm một người bạn gái ứng phó với người trong nhà.

Hai năm có hơi dài, cô sợ bản thân lâu ngày sinh tình, ngộ nhỡ nảy sinh suy nghĩ không nên có với anh, đợi ngày nào đó xa cách, người khổ là chính cô.

Nhưng điều kiện anh đưa ra, đối với kiểu người đặc biệt thực tế và thô tục như cô mà nói thì quá hấp dẫn.



Mãi đến trưa ngày hôm sau Chu Túc Tấn vẫn không nhận được câu trả lời của Vệ Lai.

Im lặng nghĩa là từ chói.

Chung quy hợp đồng kiểu này vẫn là anh tình tôi nguyện, không cần thiết phải miễn cưỡng làm khó người khác.

Tìm danh thϊếp wechat tối qua dì nhỏ gửi anh cho anh, thêm bạn.

Mấy phút sau đối phương đồng ý.

Chu Túc Tấn gửi địa chỉ nhà hàng dì nhỏ đặt qua cho cô ấy, nói:【Thời gian tùy cô.】

Đối tượng xem mắt:【Buổi tối không muốn ăn món Ý.】Hỏi ý kiến anh:【Hay là đổi một nơi náo nhiệt hơn? Đi ăn lẩu thế nào?】

Chu Túc Tấn:【Tôi sao cũng được.】

Đối tượng xem mắt:【Vậy đi ăn lẩu đi, chỗ tôi đặt.】

Rất nhanh đối phương đã gửi địa chỉ qua cho anh.

Chu Túc Tấn nhìn địa chỉ tiệm lẩu, gần tòa nhà Khôn Thần bọn họ, lái xe mất năm phút.

Dì nhỏ không tin anh, sợ hôm nay anh hối hận không đi xem mắt, buổi trưa và chiều đều gọi điện thoại cho anh.

“Cố gắng đến sớm mấy phút, đừng để con gái nhà người ta đợi.”

“Thành hay không nhưng sự tôn trọng vẫn nên có.”

“Con xem dì nhỏ già rồi, bắt đầu thích càm ràm.”

Lúc này cửa văn phòng vang lên hai tiếng, chưa đợi anh nói ‘Vào đi”, cửa từ bên ngoài đẩu ra, người đến là Lục An, trong tay cầm một túi tài liệu.

Gần đây Lục An vẫn luôn công tác ở nước ngoài, hai tiếng trước mới hạ cánh xuống Bắc Kinh, từ sân bay ra không về nhà ngay mà đến thẳng tòa nhà Khôn Thần bàn bạc những vấn đề còn tồn tại của dự án với Chu Túc Tấn.

“Dì nhỏ, bên con có người đến.”

“Ừ.” Ninh Như Giang nói ừ nhưng vẫn không có ý cúp điện thoại: “Này, đợi đã, Túc Tấn, sao điện thoại của dì lại nhận được tin nhắn con trả chỗ ở nhà hàng?”

“Không ăn đồ tây, đi ăn lẩu ạ.” Chu Túc Tấn hiếm khi để lộ tâm trạng: “Dì nhỏ, con bao tuổi rồi, thêm phương thức liên lạc rồi sẽ không đột nhiên cho người ta leo cây.”

“Đương nhiên dì biết con không làm thế,”

Nói sớm chứ, dọa bà một trận.

Lúc nhìn thấy tin nhắn trả chỗ, máu dồn lên não, suýt nữa không nhịn được mà chửi bậy.

Ninh Như Giang nghe nói cháu ngoại ra ngoài ăn lẩu, cảm thấy lần xem mắt này rất thú vị.

Chu Túc Tấn nói tạm biệt với dì sau đó cúp máy.

Lục An vô cùng tò mò, đối phương như thế nào mà có thể khiến Chu Túc Tấn đi ăn lẩu cùng.

“Xã giao gì mà còn bắt buộc đi ăn lẩu?”

“Xem mắt.” Chu Túc Tấn khóa màn hình điện thoại ném sang một bên, nhìn vào máy tính bảng.

Lục An nhìn anh như nhìn sinh vật quý hiếm, “Cậu có ý gì với đối tượng xem mắt của cậu à?”

Chu Túc Tấn không thèm ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt: “Trước khi liên lạc tôi còn không biết cô ấy là ai, lấy đâu ra có ý?”

Vậy không lẽ.

Bình thường Chu Túc Tấn như có thù với ăn lẩu, một miếng cũng không ăn, sao đi xem mắt còn đi ăn lẩu. Trước khi liên lạc không biết là ai, sau khi liên lạc không biết người ta là ai sao.

Biết được là ai còn đồng ý cùng đối phương đi ăn lẩu mà mình không thích, đây mới là trọng điểm.

Lục An: “Cậu… xác định không phải chiều lòng người khác chứ?”

Chu Túc Tấn lười để ý đến anh ta.

Lục An sợ anh nhất, nhưng lại thích hóng chuyện của anh nhất: “Không phải cậu thừa nhận bạn gái ở Giang Thành rồi sao? Cậu đi xem mắt cô ấy có biết không?”

Chu Túc Tấn đang xem báo cáo công việc do các bộ phận tổng hợp, ngẩng đầu khỏi máy tính bảng, mỉa mai nói: “Ra nước ngoài cũng không làm chậm trễ việc cậu nhiều chuyện nhỉ?”

Lục An: “.....”

Sao còn trách anh ta chứ.

Anh ta tự nghĩ, nếu như danh tiếng cậu tốt, là người tốt Triệu Nhất Hàm đã chẳng nghe ngóng cậu từ chỗ tôi.

Bởi vì đi công tác cậu ta bỏ lỡ bữa tiệc của Hạ Vạn Trình, bỏ lỡ mất màn công khai bạn gái hiếm có trong đời của Chu Túc Tấn. Anh ta tò mò c h ế t mất, rốt cuộc người tên Vệ Lai này nhan sắc như nào mà có thể khiến Chu Túc Tấn đi một vòng về làm người tốt.

Chuyện người ở nước ngoài nhưng chuyện gì xảy ra ở Giang Thành đều rõ Lục An giải thích: “Triệu Nhất Hàm bạn đại học đó của tôi là chị gái khác cha khác mẹ của Vệ Lai, tối đó cô ấy hỏi tôi số điện thoại cậu, nói Vệ Lai muốn đưa đồng hồ cho cậu, không có phương thức liên lạc của cậu. Tôi hoang mang, nhất định phải hỏi rõ xảy ra chuyện gì, nếu không tôi dám tùy tiện đưa số điện thoại cá nhân của cậu cho người khác sao?

“Đúng rồi , không phải lúc trước tôi nhìn trúng một căn biệt thự ở Giang Thành sao, chủ trước là Vệ Lai, có điều tôi ra tay muộn, nhà bị người khác mua rồi.

Lục An lấy hết tài liệu có trong túi ra, nói đến đây không còn hào hứng: “Sau này tôi mới nghe được, căn biệt thự đó là bạn trai cũ chia tay bù đắp cho cô ấy. Nhìn cô ấy có vẻ không thiếu tiền, bố có công ty luật, mẹ mở chuỗi siêu thị, vội vàng bán đi như vậy đoán là tức cảnh…” sinh tình.

Chu Túc Tấn ngẩng đầu, im lặng nhìn anh ta.

Lục An lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt này của Chu Túc Tấn có nghĩa là đã hết kiên nhẫn.

Ở đến 4 giờ 50, Lục An cáo từ.

Không đi cũng không được, bởi vì Chu Túc Tấn phải đi gặp đối tượng xem mắt.



Lúc này trong khách sạn, Vệ Lai vừa mới ngủ dậy.

Tối qua bởi vì suy nghĩ chuyện hợp đồng, cuối cùng mất ngủ. Thức khuya quá tổn hại sức khỏe, hôm nay mặc dù đã ngủ bù cả ngày mà vẫn chưa lấy lại được năng lượng.

Buổi tối còn hẹn gặp Kỳ Lâm Thăng, sau khi thức dậy tắm rửa đắp mặt nạ, lại trang điểm một lúc mới che được quầng thâm mắt.

Sau khi tô son xong, cô cầm điện thoại nhấn số điện thoại của Triệu Nhất Hàm, sau khi suy nghĩ cả đêm cô quyết định nói với người chị này.

Cô có thể giấu bố mẹ, người duy nhất không muốn giấu là Triệu Nhất Hàm.

Nghe xong toàn bộ nội dung hợp đồng, Triệu Nhất Hàm dừng việc trong tay lại, im lặng nửa phút.

“Không hối hận là được.”

Lại cách mấy giây.

“Cùng lắm thì lúc em bị chia tay, chị đến Bắc Kinh đón em về.”

Vệ Lai cười, trong lòng chua xót, tưởng Triệu Nhất Hàm sẽ mắng cô điên rồi, cảm thấy cô ngu ngốc.

Cô an ủi Triệu Nhất Hàm: “Cũng không phải là yêu thật, cho dù thực sự ngày nào đó bị ‘chia tay’ cũng sẽ không buồn bã giống lần trước. Hơn nữa, em cũng không đến Bắc Kinh, ở Giang Thành phát triển.

Có buồn hay không bản thân không làm chủ được. Triệu Nhất Hàm: “Hai năm không phải hai ngày, ở chung với nhau lâu rồi, có lúc sẽ không phân biệt rõ là thật hay đang diễn.”

Dừng một lát, “Dù sao em cũng quyết định rồi, tận hưởng niềm vui trước mắt đi.”

Vệ Lai: “...”

“Nghe mẹ chị nói, em đến siêu thị làm?” Triệu Nhất Hàm đổi chủ đề.

“Ừ, có thời gian đến chỗ em chơi.” Không phải lời mời xã giao, lúc nói ra cô thực sự hy vọng một ngày nào đó Triệu Nhất Nam có thể qua đó chơi.

Hai người lại nói đông nói tây mấy phút mới cúp máy.

Cô mở cửa sổ kéo rèm, hoàng hôn đã buông, sắp 7 giờ, có lẽ Chu Túc Tấn đã bận xong.

【Sếp Chu, tôi định chấp nhận hợp đồng của anh.】

Sau đó Chu Túc Tấn gọi điện thoại đến, “Sao không sớm chút? Tôi vừa xem mắt xong.”

Trong điện thoại, Vệ Lai còn nghe giọng nói từ bên kia truyền lại ‘Tạm biệt quý khách, hẹn gặp lại quý khách vào lần sau’. Trái tim cô như bị thứ gì đó âm ỷ cuốn lại.

“Anh không nói với tôi hôm nay phải đi xem mắt.”

“Ừ.” Chu Túc Tấn ngồi lên xe, tiện tay mở cửa sở, “Nói hay không cũng không ảnh hưởng, nói rồi còn bị nghi là nói khích.”

Vệ Lai im lặng một lát: “Bây giờ có phải muộn rồi?”

Chu Túc Tấn: “Không muộn. Nếu như cô trả lời tôi sớm, tôi không cần ăn bữa cơm này. Có điều chỉ ứng phó thêm một bữa cơm, không sao.”

Lại nói: “Ở bên tôi hai năm, nghĩ kỹ chưa?”

Vệ Lai: “Nghĩ kỹ rồi.”