Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bức Thư Tình Gửi Vệ Lai

Chương 9: Cô có thể gây rắc rối cho tôi như vậy, vẫn lo lắng không gặp được tôi sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gần hai tiếng trôi qua, lời mời kết bạn của cô cuối cùng cũng được chấp nhận.

Vệ Lai:【Anh thấy rồi?】

Sau khi gửi đi mới nhận ra rằng mình quên gọi anh là Sếp Chu, giọng điệu tùy ý, nhưng thu hồi tin nhắn lại lộ liễu quá, chỉ đành như vậy.

Chu Túc Tấn trả lời cô:【Ừ.】

Vệ Lai:【Qua thời gian này có thể tôi sẽ đến Bắc Kinh, muốn mời anh ăn cơm.】Không phải có thể sẽ đến mà chắc chắn phải đến, đặc biệt cảm ơn anh.

Chu Túc Tấn không cho cô câu trả lời chắc chắn, chỉ trả lời để nói sau. Vệ Lai không chắc chắn đây là đồng ý hay từ chối cô, có đôi lúc cô không thể nào hiểu được suy nghĩ của anh.

Không tiếp tục hỏi nữa, cô kết thúc cuộc nói chuyện.

【Sếp Chu anh bận đi.】

Chu Túc Tấn không trả lời lại.

Chương Nham Tân bị đánh, Hạ Vạn Trình đến giải quyết hậu quả, trong lòng bọn họ ngầm hiểu, không ai nhắc đến.

Cất điện thoại, Vệ Lai lái chiếc Cullinan đến văn phòng mẹ.

Mùi trên xe rất giống mùi trên người Chu Túc Tấn, tươi mát lành lạnh giống như anh ngồi bên cạnh.

“Mẹ, mẹ ở văn phòng sao, con qua tìm mẹ.” Cô gửi voice chat cho mẹ.

Ở trong quán cà phê nửa tiếng, cô đã quyết định xong làm gì.

Mẹ rất nhanh trả lời lại:

“Ừ, con qua đây đi.”

Xe rẽ trái, phía trước chưa đến 200 mét là siêu thị lớn nhất trong chuỗi siêu thị Vệ Lai. Tầng một là siêu thị, tầng hai là phòng làm việc của đội ngũ quản lý.

Trước đó Vệ Lai hỏi mẹ, sao lại đặt cho siêu thị cái tên này.

Mẹ nói không nghĩ được cái tên nào hay lại dễ nhớ nên dứt khoát gọi là Vệ Lai, mong sau này có thể mở được trăm năm sau đó truyền lại.

Tính toán gần đến giờ, Trình Mẫn Chi đến bên cửa sổ văn phòng đợi con gái. Chiếc xe màu xanh ngọc đậm rất đặc biệt, thu hút ánh nhìn mọi người, chiếc xe đắt như này cả Giang Thành cũng chỉ có mấy chiếc.

Cửa xe mở ra, người bước xuống xe là con gái, bà lại nhìn kỹ xác nhận, không nhìn nhầm.

“Lai Lai.” Bà vẫy tay xuống tầng qua cửa sổ.

Vệ Lai ngẩng đầu, lấy tay che nắng, chỉ về phía cầu thang: “Con lên giờ đây.”

Rất nhanh người đã ở trên lầu.

“Chương Nham Tân lại mua xe mới à?” Trình Mẫn Chi đưa hoa quả đã chuẩn bị trước đó đến trước mặt con gái.

Vệ Lai ngồi xuống sô pha, cầm nĩa xiên một quả nho xanh đã bóc vỏ cho vào miệng, trên đường đến cô đã quyết định sẽ nói hết với mẹ: “Con không biết gần đây anh ta có mua xe mới không, chia tay rồi. Xe là của một người bạn, cho con mượn cho đã ghiền.”

Vệ Lai ngồi đối diện với cửa thông gió của điều hòa, sợ con gái bị gió thổi lạnh khó chịu Trình Mẫn Chi đẩy cửa gió lên trên, nghe con gái nói chia tay, tay bà đột nhiên dừng lại.

Tháng trước còn nói với bà muốn sang năm kết hôn, còn nói với bà nhìn trúng một kiểu nhẫn, hỏi bà có đẹp không.

“Nguyên nhân chia tay là gì vậy? Có tiện nói với mẹ không?”

“Hết yêu ạ. Anh ta chọn kết hôn với người môn đăng hộ đối.” Giọng Vệ Lai rất thản nhiên, giống như nói chuyện của người khác, “Vốn dĩ không định nói với mẹ, sợ mẹ lo lắng. Nhưng sau này ngày nào cũng ở với mẹ, muốn giấu cũng không giấu được, không bằng thành thật nói với mẹ.”

Cô lại ăn một quả nho, “Ngọt quá.”

“Có ý gì? Sao lại sau này ngày nào cũng ở với mẹ?” Trình Mẫn Chi đi mấy bước ngồi cạnh con gái, lấy cái nĩa trong tay con gái, bất lực lại vội: “Đứa nhỏ này, lát rồi ăn, nói được một nửa làm người ta sốt ruột c h ế t đi.”

Vệ Lai cười: “Là mẹ bảo con ăn hoa quả, giờ lại trách con.”

“Đừng úp úp mở mở nữa!” Trình Mẫn Chi nghiêm mặt giả vờ mắng cô.

Vệ Lai: “Con từ chức rồi, định qua đây giúp mẹ mở rộng siêu thị. Đi làm cho người khác không bằng đi làm cho mẹ, lúc đi làm còn có thể lén lười biếng.”

“Con…… con muốn đến siêu thị?” Chương Mẫn Chi vừa không tin được nhìn con gái mình, vừa vì quá vui mà không nhịn được cười đến tận mang tai. Không phải bà chưa từng nghĩ qua chuyện giao siêu thị cho con gái quản lý, nhưng lại không muốn áp đặt con cái, vậy nên trước giờ chưa bao giờ để lộ suy nghĩ của mình.

“Cứ lười biếng thôi, chỉ cần con đến là mẹ vui rồi.”

Miệng thì nói lười biếng nhưng Vệ Lai vẫn có kế hoạch của riêng mình với siêu thị, cô nói cho mẹ bước đầu suy nghĩ của mình.

Cô muốn xây dựng siêu thị thành một chuỗi siêu thị cộng đồng kiểu mới, ngoài việc bổ sung cách mô hình kinh doanh thông minh còn phải dành một tỷ lệ không gian nhất định tại lối ra siêu thị để làm quầy sách miễn phí và giới thiệu chuỗi trà đồ uống.

“Không gian của siêu thị sẽ không bị nén nhiều, con sẽ tìm một nhà thiết kế chuyên nghiệp để thiết kế.”

Cô thích đọc sách nhưng lại cách thư viện xa, có lúc lười đi. Quầy sách miễn phí sẽ làm thêm phòng tự học, lại gần tiểu khu, chắc chắn có người cần.

Quầy sách có thiết kế cửa kính riêng ra vào siêu thị, không cần lo lắng âm thanh trong siêu thị lớn sẽ ảnh hưởng việc đọc sách, cô sẽ làm cách âm trước.

Lúc chia tay Chương Nham Tân đã nghĩ, dùng chi phí chia tay đó làm gì, vừa có thể kiếm tiền cho cô lại còn có thể giúp được người khác chút gì đó, quầy sách miễn phí cộng thêm phòng tự học là phương án tốt nhất mà cô nghĩ đến. Cô muốn biến quầy sách miễn phí thành danh thϊếp của siêu thị Vệ Lai.

“Mẹ, không phải thời gian trước đó mẹ nói nếu như trẻ lại mười tuổi, muốn nâng cấp lại toàn bộ siêu thị, thay đổi phong cách sao? Mẹ không có sức nhưng con có sức nha.”

Thật ra cô hiểu, mẹ không phải lực bất tòng tâm, mà là muốn tiết kiệm thật nhiều tiền cho cô, đổ hết tiền vào siêu thị hồi vốn sẽ rất lâu, còn có thể không hồi vốn được.

Vì vậy mẹ không dám mạo hiểm.

Trình Mẫn Chi giơ tay ra ôm lấy con gái, nhiều ý tưởng của con gái trùng với ý nghĩ của bà, “Đúng là con gái mẹ.” Nói rồi hôn con gái.

“Phải rồi, mẹ, còn còn định mở thêm cửa hàng.”

“Mục tiêu bao nhiêu cái?”

Vệ Lai nghiêm túc nói: “Mục tiêu mở 100 cửa hàng ở Giang Thành, mô hình kinh doanh chuỗi siêu thị lớn nhất Giang Thành, phấn đấu trở thành chuỗi siêu thị mạnh nhất trong top 20 cả nước.”

Trình Mẫn Chi x i ê n hoa quả cho con gái, cười hỏi: “Muốn vào được top 20 chuỗi siêu thị cả nước, con có biết là doanh thu hàng năm phải trên chục tỷ không?”

“Con biết chứ.” Vệ Lai lấy nĩa rồi ăn nho xanh, “Top 20 là mục tiêu cuối cùng của con đời này, con người phải biết phấn đấu. Mục tiêu mấy năm gần đây là có thể lọt được vào top 100, đứng ở cuối danh sách cũng được.”

Quan niệm kinh doanh của Trình Mẫn Chi chính là ổn định, vì vậy mới lặn lội trong ngành này 25 năm mới có 15 cửa hàng và có một cửa hàng có doanh thu ổn định. Bà hiểu ý con gái, dù sao cũng là một nhà đầu tư mạo hiểm, sẽ không bảo thủ giống như bà.

“Mẹ, con sẽ không mở rộng cửa hàng mù quáng, trước tiên ổn định lại, tiền vốn mở cửa hàng con sẽ đi huy động, không dùng tiền của mẹ.”

“Huy động vốn rất khó.”

“Đối với con không khó.”

Thật ra cũng khó, cô đã quen báo những tin vui không báo tin xấu cho mẹ.

Ngoại trừ việc thiết kế và trang trí, sau đó còn phải mở thêm cửa hàng, số tiền cô có căn bản không đủ, dẫu sao cũng phải đi gọi vốn, Vệ Lai dứt khoát không nhắc đến chuyện phí chia tay với mẹ.

Ăn nửa đĩa nho, Vệ Lai buông nĩa xuống, “Mẹ, mẹ làm việc đi, con về nhà nấu ăn cho mẹ.”

“Tối nay ăn ở nhà sao?”

“Vâng, con ăn cùng mẹ.”

“Hôm nay là ngày tốt gì vậy, tí tan làm phải đi mua mấy tấm vé số mớ được.”

“Sau này sẽ thường xuyên nấu cho mek.” Vệ Lai cười, vẫy tay rời đi.

Tài nghệ của cô cũng được, thỏa mãn nhu cầu ăn uống cơ bản không phải vấn đề, khi đi du học cô dành một nửa thời gian để tự nấu ăn, kỹ năng nấu ăn từ con số 0 trở nên tinh xảo.

Con gái đã đi ra ngoài hành lang Trình Mẫn Chi mới nhớ ra: “Lai Lai, con mua ít đồ ăn đem về, trong tủ lạnh chỉ còn thịt bò thôi.”

“Vâng, vừa hay con cũng mua ít đồ ăn vặt.” Vệ Lai đi dạo một vòng siêu thị tầng dưới.

Cô mua hai túi đồ ăn vặt rau thịt các loại, có điều một số loại đồ ăn vặt Lạc Mông mà cô thích đã hết hàng, nghe nhân viên kiểm hàng nói đã hết hàng một thời gian rồi.

Về đến nhà, Vệ Lai đeo tạp dề xuống bếp bận rộn.

Nồi cá hấp đang bốc khói, dầu hành trong chảo thơm lừng, máy hút mùi kêu ầm ầm, ngôi nhà vắng vẻ đã lâu không ngửi thấy mùi khói.

Cô bận rộn nấu cơm, điện thoại đặt ở phòng khách, bỏ lỡ bốn cuộc điện thoại mãi cho đến khi điện thoại bàn trong nhà đổ chuông, tiếng điện thoại để rất to, phòng bếp đóng cửa cũng nghe thấy.

Vệ Lai lau tay vào tạp dề, cầm điện thoại lên nghe, tưởng là mẹ.

“Alo, mẹ ạ.”

“Lai Lai, là bố.”

“Sao bố không gọi vào điện thoại của con?”

“Con nghe sao, bố gọi bốn cuộc rồi.” Gọi không được ông gọi điện cho vợ cũ mới biết con gái đang ở nhà vợ cũ.

“Vừa rồi con ở dưới bếp nên không nghe thấy.” Vệ Lai sợ đồ ăn trong nồi sẽ bị cháy, “Bố, con lấy điện thoại gọi lại cho bố.”

Đặt điện thoại bàn xuống, cầm điện thoại quay lại phòng bếp.

Một tay Vệ Lai cầm điện thoại hỏi bố có chuyện gì, tay còn lại mở nắp xào đồ ăn trong chảo.

Vệ Hoa Thiên biết chuyện Viên Hằng Nhuệ đánh người, thằng nhóc này làm chuyện gì cũng lỗ mạng lại bốc đồng, “Viên Hằng Nhuệ không làm gì con chứ?”

“Không ạ.” Công bằng mà nói, Viên Hằng Nhuệ vẫn luôn kiềm chế tính khí của mình, sợ nhất cô tức giận.

“Vậy thì tốt.” Tảng đá trong lòng Vệ Hoa Thiên buông xuống, tháo kính dụi lông mày.

Nghe bên con gái truyền đến tiếng xoong nồi chạm nhau, ông hỏi con gái: “Làm món gì vậy?”

Vệ Lai nói với bố làm hai món mặn, hai món xào một món canh.

Vệ Hoa Thiên: “Bố còn chưa được ăn qua đồ con nấu.”

Vệ Lai dừng một lát, nói: “Lần sau con nấu cho bố.”

Sau khi cô lớn rất ít khi đến nhà mới của bố, đến cũng chỉ ngồi một lát rồi đi. Mỗi lần bố nói chưa ăn qua đồ cô nấu, lần nào cô cũng trả lời như vậy.

Tối nay nấu một bàn đồ ăn đủ một nhà ba người ăn, nhưng bọn họ sẽ không còn cơ hội cùng nhau ngồi ăn cơm thường xuyên nữa.

Lần này gọi điện không nhắc đến mẹ, cuộc trò chuyện của hai người vậy mà lại im lặng một lúc.

“Mẹ con vẫn chưa về sao?”

“Chưa ạ, chắc là sắp về rồi ạ.”

Đã lâu rồi Vệ Hoa Thiên không ăn cơm cùng con gái: “Hôm nào không bận, con gọi thêm cả Nhất Hàm về ăn cơm, bố xuống bếp.”

Vệ Lai đồng ý: “Được ạ, con hỏi chị ấy xem khi nào rảnh.”

Triệu Nhất Hàm cũng giống cô, rất ít khi đến nhà mới. Cả ngôi nhà rộng lớn chỉ có bố và dì Triệu, bọn họ thường xuyên nói nhà quá vắng vẻ, hy vọng cô và Triệu Nhất Hàm có thể đến. Từ nhỏ đến giờ bọn họ không thích đi đến nơi gọi là nhà mới này, bởi vì nơi đây không phải ngôi nhà thực sự của họ.

Vệ Hoa Thiên không muốn cúp máy, muốn nói gì đó với con gái nhưng lại không biết nói gì.

“Bố, con đã quyết định xong làm gì rồi.” Vệ Lai nói kế hoạch của mình cho bố mẹ.

Đối với dự định của con gái, quả thực Vệ Hoa Thiên rất ngạc nhiên nhưng ông luôn ủng hộ quyết định của con gái: “Nghe hay đấy, bố có quen một nhà thiết kế, lâu rồi không liên lạc, ngày mai bố liên lạc lại xem.” Có điều phí thiết kế của nhà thiết kế đó rất đắt, ông định bỏ một nửa cho con gái.

Điều ông tò mò là, “Sao lại muốn kinh doanh siêu thị.”

Giọng Vệ Lai thoải mái: “Muốn thử thách bản thân ạ.”

Cô không nói thật, thực ra là muốn nhân thời gian này có nhiều thời gian ở bên cạnh mẹ hơn, sau khi bố kết hôn sẽ có ngôi nhà của chính mình, sau này cô cũng có cuộc sống của riêng mình, nhưng mẹ chỉ có một mình.

Sau khi cô đến siêu thị, không những có thể chia sẻ một nửa công việc với mẹ mà còn giúp mẹ hoàn thành tâm nguyện, con có khoảng thời gian dài ở cạnh mẹ, một công đôi việc.

Khi cô được vài tháng tuổi mẹ đã nghỉ việc mở siêu thị để có thể đưa cô đi làm cùng, để lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy mẹ.

Sau khi cúp điện thoại của bố Vệ Lai xào món cuối cùng.

Bốn món trên bàn, cửa nhà mở, mẹ đã về.

Trình Mẫn Chi không kịp thay quần áo, đi đến trước bàn ngửi đồ ăn: “Tối nay nhất định phải ăn hết sạch.”

“Chuyện đồ ăn vặt Lạc Mông con nghe nhân viên kiểm đếm nói rồi, mẹ quyết định rồi sao?” Vệ Lai cởi tạp dề, quan tâm hỏi.

“Vẫn chưa. Chúng ta ăn cơm trước, trời không sập được.” Trình Mẫn Chi đi thay quần áo.

Đồ ăn vặt Lạc Mông là món lâu đời và bán chạy nhất, nếu siêu thị của bọn họ vẫn luôn hết hàng, sẽ đẩy toàn bộ khách hành vào tay các siêu thị cạnh tranh khác.

Vệ Lai hỏi mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Việc thu mua của chúng ta mâu thuẫn thu mua với tổng giám đốc khu vực Hoa Đông Lạc Mông, đắc tội người ta, chọc người ta tức giận. Dù sao cũng chẳng vui vẻ gì.” Còn vì mâu thuẫn tiền bạc hay cái khác, chỉ có bọn họ mới biết rõ.

Nhưng bên mua từ chối thẳng thừng, nói việc Lạc Mông không giao hàng không phải do mình, tuần trước đã nghỉ việc.

Nhiều hành vi mua hàng thường đại diện cho siêu thị, ý của giám đốc khu vực Hoa Đông rất rõ ràng, không cần thiết phải tiếp tục hợp tác.

Trình Mẫn Chi: “Tối mẹ lại liên lạc với Kỳ Lâm Thăng, gần đây ông ta đang họp ở tổng bộ. Mẹ định qua đó một chuyến, tìm Kỳ Lâm Thăng nói chuyện trực tiếp.”

“Kỳ Lâm Thăng chính là giám đốc khu vực Hoa Đông ạ?"

“Ừ.”

Vệ Lai chủ động nói: “Ngày mai con đến Bắc Kinh tìm ông ta, bất kể như nào, là do chúng ta sai trước, nên xin lỗi thì xin lỗi, có hiểu lầm thì gỡ bỏ hiểu lần, bày tỏ thành ý hợp tác tiếp.” Có thể làm giám đốc khu vực Hoa Đông, sẽ không nhỏ mọn như vậy.

Trình Mẫn Chi theo thói quen xua tay: “Mẹ tự giải quyết, con bận chuyện của con đi.”

Nói xong mới cảm giác chỗ nào không đúng, đột nhiên bật cười, quên mất con gái đã là thành viên công ty, “Được, vậy chuyện này giao cho con đi xử lý.”

Vừa hay lấy cớ này cho con gái ra ngoài giải sầu.



Lúc này ở Bắc Kinh.

Chu Túc Tấn vừa ra khỏi công ty, 10 giờ tối, trên đường cao tốc xe qua lại đông đúc.

Dì nhỏ gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh đi công tác về chưa.

Chu Túc Tấn:【Về rồi ạ.】

Dì nhỏ:【Vậy ngày mai đến nhà dì ăn cơm, dì gọi thêm anh cháu.】

Không đơn giản chỉ ăn cơm, Chu Túc Tấn đồng ý:【Vâng.】

Về nhà, trong sân có thêm một chiếc xe, trong nhà có vị khách không mời mà đến.

Phòng khách tràn ngập khói thuốc, vị khách không mời mà đến đang bắt chân ngồi dựa vào sô pha hút thuốc, trên tựa ghế sô pha có một chiếc gạt tàn tinh xảo.

Chu Túc Tấn không hút thuốc, gạt tàn chuẩn bị cho khách đều là màu trắng trong, chiếc gạt tàn trước mặt là người bạn tự mình đem qua để khoe.

Người bạn là một người cuồng em gái, em gái tặng chiếc gạt tàn này cho cậu ta, cậu ta ước gì có thể chụp ảnh đổi ảnh đại diện để cho tất cả mọi người đều biết.

“Vòng tay đâu?” Mẫn Đình ấn đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn. Cậu ta nhìn trúng mấy cái vòng tay tặng em gái, chỉ có cửa hàng chính hãng ở Giang Thành là còn hàng, vừa hay Chu Túc Tấn đi công tác ở Giang Thành, tiện bảo Chu Túc Tấn mang về.

Chu Túc Tấn không thích mùi khói, mở cửa sổ ra cho thông gió, lúc này mới nhớ ra mấy chiếc vòng tay đều đặt trong hộp mật mã của chiếc Cullinan.

“Xe ở Giang Thành, ngày mai bảo người đưa vòng tay qua.”

Mẫn Đình liếc nhìn trong sân, thiếu một chiếc SUV.

Nói thế thì ngày mai chiếc Cullinan vẫn chưa về.

Trước đây mỗi khi Chu Túc Tấn đi công tác, nếu như hôm nào đó quyết định bay về, sáng sớm tài xế sẽ lái xe đến Bắc Kinh, muộn nhất buổi tối sẽ đến Bắc Kinh, không có chuyện người về rồi mà xe vẫn chưa về.

“Lục An lại không ở Giang Thành, xe để lại ai lái?”

Chu Túc Tấn không trả lời, cởi khuy măng sét, xắn tay áo lên cẳng tay, đi đến trước quầy bar, ném khuy măng sét màu đen lên, lấy hai ly rượu rót rượu.

“Gần đây anh cả tôi có chọc giận bố mẹ tôi không?” Anh đổi chủ đề.

“Không rõ, không nhìn thấy anh ấy, sao?” Mẫn Đình bỏ chân xuống, lấy một chiếc khăn ướt cẩn thận lau gạt tàn.

Chu Túc Tấn: “Dì nhỏ bảo tôi với anh tôi về nhà ăn cơm.”

Dì nhỏ không có chuyện chắc chắn không muốn nhìn thấy họ, càng không vô duyên vô cớ gọi họ về ăn cơm.

Uống xong một ly rượu, Mẫn Đình cầm gạt tàn rời đi, trước khi đi còn nhắc anh đừng quên cho người mang vòng tay về.

Chu Túc Tấn gọi cho Vệ Lai, nhưng bên kia không trả lời.

Vệ Lai ăn xong không vội rời đi, ngồi trong sân nói chuyện với mẹ, điện thoại để ở sô pha trong phòng khách.

Đang nói chuyện Trình Mẫn Chi nhíu mày, còn tưởng mình nghe nhầm, lại cảm giác đúng là tiếng chuông điện thoại: “Lai Lai, có phải điện thoại của con không?”

Vệ Lai: “Để con xem xem.”

Đi đến phòng khách, chuông điện thoại đã kết thúc.

Nhìn thấy là Chu Túc Tấn gọi, còn có tin nhắn, gửi cho cô mật mã sáu số và một địa chỉ, cô xem không hiểu, gọi điện lại.

“Sếp Chu, chuyện gì vậy?”

“Trong hộp mật mã xe có mấy thứ giá trị, ngày mai cô dành thời gian gửi nó qua đây.”

Anh đã nói giá trị, vậy giá trị chắc chắn không thấp, gửi đi sẽ rất nguy hiểm, Vệ Lai: “Trùng hợp thế, ngày mai tôi cũng đi Bắc Kinh.”

“Ngày mai?”

“Ừ.” Vệ Lai giải thích: “Đi công tác, chuyện công ty.”

Nhưng cho dù cô có giải thích đủ rõ ràng, Chu Túc Tấn vẫn thẳng thừng nói: “Không cần phải đến mời tôi ăn cơm.”

Anh nhìn rõ mồn một, trực tiếp vạch trần tâm tư của cô.

Vệ Lai không biện hộ, bởi vì vốn dĩ định đặc biệt qua đây mời anh ăn cơm, chỉ có điều sau này mới có lý do chính đáng đến Bắc Kinh công tác, cô nhân cơ hội bày tỏ thành ý: “Anh giúp tôi nhiều vậy, đối với anh có lẽ thực sự dễ như trở bàn tay chắc chắn anh không để tâm, đối với tôi mà nói thì là ân tình lớn. Về sau anh không đến Giang Thành, tôi không gặp được anh.” Nếu không cô đã chẳng vượt nghìn cây số đến mời khách.

Trong điện thoại im lặng hai giây.

Chu Túc Tấn: “Cô gây rắc rối cho tôi nhiều như vậy, còn lo lắng không gặp được tôi?”

Cô gây rắc rối cho anh lúc nào chứ?

Không phải đều là chuyện của cô?

Vệ Lai không quan tâm nửa vế đầu, chỉ quan tâm nửa vế sau.

Anh có ý gì?

Cô nhiều chuyện, giống như chuyện chiều nay Viên Hằng Nhuệ đánh người, nếu như không phải Hạ Vạn Trình đến Giang Thành, anh sẽ đích thân ra mặt giải quyết, cô có cơ hội gặp anh, là ý này sao?

Vệ Lai cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, có thể anh chỉ tùy tiện nói ra, cho cô bậc thang đi xuống, không có ý gì khác.

Chu Túc Tấn lại nói: “Không cần thiết phải đến đây, đồ cứ gửi thẳng qua.”

Nên giải thích vẫn giải thích, giọng Vệ Lai bình thản: “Ngày mai tôi thực sự qua đó công tác, nửa tiếng trước mua vé rồi. Đồ tôi mang qua an toàn hơn gửi chuyển phát qua, anh bảo tài xế đến nhà ga lấy, hay tôi đưa đến địa chỉ anh gửi cho tôi?”

“Tài xế đến lấy.”

Vệ Lai nói với anh thời gian cụ thể: “Khoảng 4 giờ chiều mai tôi đến Bắc Kinh.”

“Ừ.” Cúp điện thoại, Chu Túc Tấn dặn cho chú Diêm tài xế, “Ngày mai 3 rưỡi chú đến ga cao tốc đón cô ấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »