Chương 7: Sốt ruột

Nếu như việc Hứa Từ túm lấy cô làm tám chín lần là vì trả thù thì việc bắn trong cơ thể cô là tâm tư riêng của anh.

Hứa Từ xoay người cô lại ôm vào ngực, hôn lên nước mắt ở khóe mắt, “Mệt không?”

“Ừm...”

Cô hiện tại lười không muốn nói chuyện, cổ họng đau đến khàn, không ngất xỉu đã coi như rất lợi hại rồi.

Trên người không có chỗ nào lành lặn, mỗi một dấu vết đều lên án anh bạo hành, Hứa Từ lúc này mới cảm thấy có chút áy náy, “Là anh sai, ngày mai em dậy đánh anh.”

Tống Lê lúc này rất muốn đánh anh, nhưng bụng nhỏ lại trướng trướng, hạ thể cũng bị căng khó chịu. Anh ôm cô vào phòng tắm, còn không có rút ra, côn ŧᏂịŧ rút ra một chút lại cắm vào, đẩy tϊиɧ ɖϊ©h͙ hướng vào bên trong.

Qua vài lần, anh lại cứng lên.

Trên miệng huyệt chảy ra rất nhiều bọt trắng dính nhớp, một ít rơi xuống kéo thành tơ, hình ảnh da^ʍ mĩ bốn phía.

“Tống Lê,” côn ŧᏂịŧ anh lưu luyến ma sát nhục huyệt cô, đồng thời đưa tay xoa bóp eo và bụng cô, “Chúng ta kết hôn đi.”

Nhưng mà Tống Lê đã mệt đến mức ngủ thϊếp đi, đến sáng hôm sau mới nghe lại được câu nói này.

Cơ thể cô vừa tê mỏi vừa trướng, xương cốt rã rời, trong mơ màng có người giúp cô xoay người, hai chân bị nâng lên đặt trên vai người đàn ông.

Cô theo bản năng hừ nhẹ dùng tay chặn lại, giọng nói có chút mềm nhũn nức nở.

“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Tay bị anh đẩy ra.

Tiểu huyệt bị thao sưng y rất đau, Hứa Từ cầm thuốc lạnh xoa lên đó mới giảm bớt được cảm giác đau kia.

Cô rốt cuộc mở ra mí mắt dính chặt, “Ở nhà anh còn chuẩn bị đồ vật này à?”

“Sáng sớm anh đi mua, em ngủ rồi.” Kỳ thật anh đã lau mấy lần, cô ngủ đến chết không có phản ứng.

“Ừ.”

“Muốn ngủ tiếp không?” Hiện tại mới 7 giờ, cô mới ngủ được hơn ba tiếng.

Hôm nay là cuối tuần, vừa vặn anh có thể ở nhà cùng cô, Hứa Từ kéo lại chăn, quấn quanh cơ thể mỏng manh mềm mại của cô, nhưng không thể che được dấu hôn cùng vết đỏ trên cổ thon dài.

Tối qua là lần đầu tiên ở trên giường anh hung dữ như vậy, Tống Lê chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ véo cổ cô, nhưng không thể phủ nhận rằng kɧoáı ©ảʍ hồi hộp đến nghẹt thở khiến cô rất sướиɠ.

Lực đạo không mạnh, chỉ là làn da cô quá yếu ớt, dễ dàng lưu lại vết ngón tay.

Hứa Từ cúi đầu âu yếm hôn lên cổ cô, đầu lưỡi liếʍ từng chút một, giống như nhẹ nhàng an ủi sau khi xong việc.

Anh thì thầm bên tai, “Tống Lê, chúng ta kết hôn đi.”

Đây là muốn phụ trách với cô?

Tống Lê đẩy đầu anh ra, đặt tay lên ngực anh, “Bởi vì anh bắn bên trong à?” Cô cười, “Hứa Từ, em không cần anh phụ trách. Em thích anh, giống như chín năm trước anh bắn trong người em, em cũng không cần anh phụ trách.”

Đây là cô cam tâm tình nguyện.

Tống Lê chưa bao giờ yêu cầu dùng trách nhiệm để trói buộc tình yêu, thích là làm, mà làm phải làm trọn vẹn, bắn ở nơi nào cô cũng thích.

Hứa Từ biết, vòng tay qua eo cô, “Là anh sốt ruột muốn kết hôn.”

“Anh mới 27.”

“27 rất già rồi.” Anh nói, “Nếu không kết hôn thì chẳng ai thèm lấy anh cả.”

Hứa Từ luôn giả vờ đáng thương, người khác không biết nhưng cô lại là người biết rõ nhất.

Trước kia vừa không muốn mất mặt vừa muốn nắm tay cô, anh không nói thẳng, mà viết bảy tám bộ bài thi, bút đều hỏng, sau đó vô cùng đáng thương mà kêu cô xoa bóp.

Bởi vì đó là bài thi toán học của Tống Lê.

Tống Lê hừ nhẹ, “Em cũng già rồi sao?”

Cả hai bằng tuổi nhau, nhưng Tống Lê nhỏ hơn anh nửa tuổi.

“Em không già, rất xinh đẹp, cũng rất trẻ.”

Người ta nói ở trên giường là thời điểm nói chuyện tốt nhất, nhưng cô rất khó bị lừa gạt, “Em đây không kết hôn.”

“Tại sao?”

Tống Lê ngẩng đầu chính là cằm anh, Hứa Từ rũ mắt nhìn cô chằm chằm, cô cố ý trêu chọc anh, “Trước khi kết hôn phải kiểm tra xem côn ŧᏂịŧ của chồng có dùng được hay không đã.”

Tay cô mò mẫm dưới chăn, bắt được bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đã hoàn toàn cương cứng của anh, rất thô rất cứng, nóng bỏng khiến da đầu cô hơi tê dại.

“Vậy em cảm thấy nó dùng tốt không?” Giọng anh khàn khàn.

“Cũng tạm,” cô căng da đầu nói, “Tối hôm qua anh làm em đau, không hài lòng lắm, nhưng sẽ xem biểu hiện của anh sau.”

Anh không nói gì nữa, chỉ cười trừ.

Sau đó cô nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ trong những nụ hôn nhẹ của anh, đến khi cô mở mắt ra thì trời đã sáng. Ở ban công truyền đến tiếng anh gọi điện thoại.

Là đang nói chuyện về vụ án.

Hứa Từ nói, “Không được, tôi có việc, không thể phân thân được.”

Trương Trọng Huân là cảnh sát hình sự lớn tuổi, độc thân hơn mười mấy năm, sau khi ly hôn thì chưa tái hôn, biết Hứa Từ còn trẻ mà lại không có bạn gái, vì thế hỏi anh một người đàn ông độc thân thì có thể có chuyện gì.

Anh không chú ý cô đã tỉnh, nghiêng đầu nhìn trong nhà, người trên giường vẫn đang ngủ, khuôn mặt an tĩnh xinh đẹp.

“Cô ấy về rồi.” Hứa Từ nói nhỏ, “Đội trưởng Trương, tôi nợ anh một ân tình. Chín năm trước tôi không thể ở bên cạnh chăm sóc cô ấy khi cô ấy bị bệnh, hôm nay tôi muốn ở nhà chăm sóc cho cô ấy.”

Nghe thấy câu này, bàn tay giấu trong chăn của Tống Lê khẽ siết lại.

Sau khi cúp máy, Hứa Từ lại gọi một cuộc điện thoại khác, nói chuyện khoảng hơn mười phút thì anh mới đi đến bên mép giường.

“Tỉnh rồi à?” Hứa Từ hôn lên trán cô, “Em thoải mái hơn chưa? Anh đi làm gì đó cho em ăn.”

Sau khi bôi thuốc vài lần thì phía dưới không còn đau nữa, nhưng eo vẫn mỏi, dấu hôn và vết cắn ở vùng đùi trong vẫn có chút đau, núʍ ѵú bị phá da đã dán băng keo cá nhân, nhưng đã tốt hơn nhiều.

Tống Lê lắc đầu, vươn ngón tay quấn lấy đầu ngón tay anh, ngả đầu vào trong ngực anh.

“Hứa Từ.”

“Làm sao vậy?”

“Em đã ngủ rất lâu.”

“Không lâu, hiện tại mới mười giờ, em có thể ngủ tiếp.”

“Em vừa mơ một giấc mơ.” Cô xoay người, gác chân lên eo anh, làn da trơn mịn, chăn bông rơi trên mặt đất sau lưng, “Em mơ thấy thành phố S trời đang mưa.”

Anh giúp cô nhặt trên chăn bông rơi trên đất lên, đắp trên đùi cô, “Tháng mười mưa nhiều, mấy ngày hôm trước đã mưa, sau này trời sẽ nắng.”

“Em ở Moscow chưa bao giờ gặp mưa, nhưng thời điểm em đi và trở về trời đều đặc biệt mưa rất to.”

Tống Lê kể, “Hôm đó trước khi ra cửa em đã xem dự báo thời tiết nói trời nhiều mây và nắng, nhưng kết quả trời vẫn mưa. Em bị ướt như gà rơi vào nồi, đang tắm trong phòng khách ở lầu 3 thì lại gặp được anh.”

Anh rất cẩn thận lắng nghe cô nói, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại dịu dàng.

Tống Lê cười với anh, “Lúc đó em chợt nghĩ đến, có lẽ ông trời thấy em lâu lắm rồi không dầm mưa, cho nên cố ý vì em mà mưa một trận.”

Hứa Từ nói, “Ở đâu có anh thì anh sẽ không để em phải dầm mưa nữa.”

Sau trận mưa hôm đó, nhiệt độ giảm mạnh, mưa rất lớn khiến anh sau khi trở về sốt cao.

Cô cũng ướt sũng cả người, tình hình so với anh còn tệ hơn, Hứa Từ may mắn khi đó trong nhà có điều hòa, anh tìm được một cái khăn tắm để bọc cô lại.

“Lạnh không?”

Tống Lê lắc đầu, ngoài miệng lại nói, “Lạnh.”

Hứa Từ biết cô nói dối, nhưng vẫn rất đau lòng, “Nơi nào lạnh?”

“Chân lạnh.” Tống Lê nhắm mắt lại, giấu đi ý lạnh trong đáy mắt, “Hứa Từ, em chạy mười mấy ki lô mét mới nhìn thấy anh, chân rất lạnh.”

Năm 14 tuổi, Tống Lê sống trong nhà dì, mỗi đêm khi dì đi trực ca đêm thì dượng đều cạy cửa phòng cô ra sờ chân cô.

Cô không phải người có tính một sự nhịn chín sự lành, nhưng người bị mắng lại là cô.

Mắng cô không hiểu chuyện, mắng cô chuyện bé xé ra to, thậm chí còn có người mắng cô là hồ ly tinh.

Chỉ có Hứa Từ nhìn thấy cô lần đầu tiên lại hỏi cô có lạnh hay không, có đau hay không.

Cô chạy mười ki lô mét mới chạy được đến trước mặt anh.

“Không phải em cố ý bỏ rơi anh, ông ta nói em bị bệnh, muốn dẫn em đi. Lúc ấy anh không cần em. Moscow lạnh như vậy, em chán ghét ngày mưa, cũng không thích tuyết rơi....” Tống Lê có chút không nói nên lời.

Anh ôm chặt lấy cô, giọng điệu gian nan, “Anh không có không cần em.”

Hứa Từ chưa bao giờ trách cô rời đi không từ biệt.

Anh biết cô bị bệnh, là bất đắc dĩ, là sự tự cao tự đại tự cho là đúng của anh khiến quá khứ của bọn họ không bệnh mà chết.

Tống Lê nói, “Lúc ấy em muốn làm chuyện đó với anh, là anh đẩy em ra.”