Chương 44: Thư tình. Hứa Từ

Tống Lê trợn tròn mắt, “Nghĩa vụ gì?”

Cô nhìn Hứa Từ, đột nhiên nghĩ tới gì đó, vươn lòng bàn tay trắng nõn ra trước mặt anh, “Đưa di động cho em.”

Hứa Từ, “Sao thế?”

“Gọi chồng là nghĩa vụ, vậy kiểm tra chồng là quyền lợi.” Tống Lê cười tủm tỉm thúc giục anh, “Nhanh lên, em muốn kiểm tra.”

Hứa Từ bắt lấy cái tay kia, cúi đầu hôn lên lòng bàn tay, “Được.”

Di động ở đầu giường, lần trước cũng đã lưu lại dấu vân tay của cô, Tống Lê có thể dễ dàng mở ra.

Nhưng cô không có thói quen tùy tiện xem di động của anh, cũng sẽ không xem nếu không có sự đồng ý của anh.

Lúc nhận được điện thoại, lòng bàn tay lại nặng trĩu, Tống Lê có chút bất an hỏi anh, “Sẽ không có gì khiến em buồn đấy chứ? Nghe nói không có người phụ nữ nào có thể cười khi nhìn di động của đối phương.”

Dù hồi trung học tính cách Hứa Từ đã lãnh đạm không muốn nói chuyện với mọi người, nhưng với gương mặt này, chó đi trên đường cũng sẽ nhìn anh nhiều hơn hai cái.

Hơn nữa thời gian trôi qua, thiếu niên cao ngạo ở thời điểm đối nhân xử thế cũng sẽ ngẫu nhiên nhượng bộ.

Không thể đảm bảo các nhân viên bảo vệ của viện kiểm sát đều nhiệt tình như lão Đàm, thậm chí còn sắp xếp một buổi hẹn hò mai mối cho anh.

Nghĩ đến lúc ấy bản thân cũng là do Trần Vũ Phồn bắc cầu, giả bộ làm quen anh, Tống Lê càng tức giận.

Hứa Từ cảm thấy vẻ mặt cô buồn cười, cúi đầu hôn lên môi cô, “Tất cả đều là của em.”

“Thẻ ngân hàng còn không phải.”

“Đều giao ra hết.” Hứa Từ dứt khoát, “Cả tiền mua qυầи ɭóŧ cũng đều giao cho em.”

Nghĩ đến một ngày cô tức giận, qυầи ɭóŧ cũng không cho anh mua, Hứa Từ chỉ có thể cởi truồng đi làm, Tống Lê liền không nhịn được cười, “Được, chỉ giỏi dỗ ngọt. Em đói rồi, mau đi nấu gì đó cho em ăn.”

Cơm sáng còn chưa kịp ăn đã bị anh ăn mất, Hứa Từ biết mình quá mức nên cũng tự giác đứng dậy đi phòng bếp.

Sau khi anh rời đi Tống Lê mới mở màn hình di động, không xem album ảnh hay kiểm tra lịch sử trò chuyện trên app xã hội, chỉ là vào phần mềm nào đó nhập chứng minh thư của anh kiểm tra lịch sử đi ra nước ngoài mấy năm nay.

Mấy năm nay Hứa Từ đã đi rất nhiều nơi.

Tống Lê bắt đầu xem từ năm nhất anh vào đại học, một lịch sử rất dài ghi lại mỗi một chỗ và mỗi một nơi anh đi đến.

Năm nhất đại học rất đơn giản, chỉ có lịch sử đi lại giữa trường học và thành phố S, còn có một cái đi thành phố Du.

Nhưng điều không được ghi lại là lộ trình anh đi từ đại học A đến đại học Z.

Một tháng ba mươi mốt ngày, một ngày ba lần, mỗi lần ăn cơm đều là anh ăn cùng cô.

Nhưng sau đó một năm lại không có lịch sử đi đại học A, bởi vì anh học lại, nhưng lại có ba cái đi từ thành phố S đến Moscow.

Nhìn thời gian, hình như là thời điểm ôn thi căng thẳng nhất.

Xuống chút nữa, càng nhiều hơn, dày đặc.

Thành phố Moscow gần như bao phủ màn hình.

Không phải tất cả ngày mưa anh đều có thể đi, nhưng vào ngày mưa mặc kệ gió bão, anh vẫn cố chấp đi đến bên cô.

Khi Tống Lê nói với Minh Dư muốn theo đuổi anh, cô ấy có nói, “Lê Lê, hãy nghĩ mà xem, người như Hứa Từ mà có thể theo đuổi, thì sẽ không thể thoát khỏi cậu ta đâu.”

Khuôn mặt thanh lãnh nhìn như xa cách của anh, lại có một sức mạnh tàn nhẫn ở đuôi mắt.

Tống Lê lúc đó cảm thấy chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh, nghe được câu này, trong lòng thầm nghĩ: Buồn cười chết đi được, cô căn bản không theo đuổi được.

Tự mình hiểu được, nhưng vẫn không ngừng kiên trì.

Nhưng thái độ bất cần đời bên ngoài làm Hứa Từ cảm thấy cô không thật tâm, dây dưa hai năm cũng không buông tha.

Cho đến lần đó anh duỗi tay túm lấy cô đang chuẩn bị chạy đi trong ngõ nhỏ, “Được.”

Một nụ hôn, không là gì cả.

Chỉ là hôn rồi phải phụ trách.

Từ trước đến nay anh rất nghiêm túc, chưa bao giờ làm ra chuyện gì đi ngược lại.

Cô không nói chia tay, xa cách chín năm anh cũng chấp nhận rằng cô vẫn là bạn gái của anh, không muốn nhìn thấy anh thì anh liền đứng đằng sau, chưa ừng quên trách nhiệm của một người bạn trai.

Vĩnh viễn không để cô khổ sở.

Không để cô ở nơi đất khách quê người bị ướt mưa.

...

Tống Lê chỉ nhìn thoáng qua rồi rời khỏi, không muốn để Hứa Từ phát hiện cô đang khóc.

Khi đứng dậy chân mềm nhũn quỳ trên thảm, dựa vào mép giường túm lấy ga trải giường lại nhìn thấy tập tài liệu tối qua anh trở về đè lên trên đầu giường.

--- Phía dưới có một quyển sách.

Giấy viết thư màu hồng nhạt.

Rất nhiều trang, được anh đóng thành một quyển sách.

Tống Lê tiện tay mở ra một tờ.

“Cô Tống thân mến, hôm nay là ngày 4 tháng 1 năm 2018, Hứa Từ vẫn như cũ rất yêu em, chỉ là có chút chán ghét bản thân.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ em kêu đau bụng, muốn anh dùng tay xoa xoa cho em.

Mỗi lần em đến kỳ kinh đều không chuẩn, nhưng anh tính thời gian, chậm lại chậm, đau bụng đại khái là ngày mai.

Quả nhiên, anh lại đoán đúng rồi.

Anh nhớ rõ em không thích gừng.

Trước kia mỗi lần anh nấu nước gừng đường đỏ, em sẽ lén lút vất đi vài lát, lại không biết để đối phó với trò vặt này của em, anh đã sớm ép nước gừng.

Cho nên khi em uống vẫn bị cay đến chảy nước mắt.

Khi em tức giận anh lại muốn dỗ dành, bất đắc dĩ lại bỏ thêm cho em mấy khối đường.

Lúc ấy em dường như không biết anh yêu em nhiều như thế nào, vì vậy em thường xuyên muốn anh nói “Anh yêu em”. Nếu những lát gừng em vất đi sẽ tủi thân, thì anh cũng giống như chúng nó.

Không đáng yêu, nhưng luôn hy vọng em được tốt.

Trước đây anh nghĩ rằng trong lòng anh cũng có một mảnh gừng.

Cho đến hôm nay dẫn em đến nhà ăn ăn miếng thịt thăn, em cay đến mức lè lưỡi, nói là em nuốt phải gừng băm.

Khi nhìn thấy nụ cười của em, anh chợt nhận ra cô Tống của anh đã thay đổi từ một cô bé lén lút ném những lát gừng dưới mí mắt anh thành một người lớn cho dù ăn phải gừng băm cũng sẽ le lưỡi cười cười.

Anh nên cảm thấy vui mừng, nhưng khoảng khắc đó nỗi buồn trong lòng nhắc nhở anh, hóa ra nhiều năm qua đi như vậy, anh vẫn chỉ muốn coi em như một đứa trẻ mà yêu chiều.

Nhưng chín năm rời đi này, cô gái của anh đã nếm trải những chua ngọt đắng cay ở nơi mà anh không thể nhìn thấy được.”

...

Khi Hứa Từ nghe thấy tiếng hô đau của cô đã lại đây, nhìn thấy cô quỳ trên mặc đất, còn chưa mặc quần áo, đôi vai gầy khẽ run lên.

“Muốn xuống giường sao không gọi anh?” Hứa Từ bế người lên, “Cháo còn hơi nóng, thổi qua rồi mang lại cho em.”

Tống Lê ăn trên giường cũng không phải lần một lần hai, bây giờ Hứa Từ đều tùy cô, cùng lắm thì sau khi ăn xong anh dọn dẹp lại.

Thay bộ ga giường cũng không quá khó.

Khi ôm cô về giường mới phát hiện đôi mắt cô đỏ bừng, Hứa Từ nhất thời đau lòng không biết nói gì, “... Thật sự khóc sao?”

Hình như trong di động anh cũng không có gì mà.

Wechat cũng không nói chuyện phiếm, công việc đều là gọi điện, tin nhắn cũng không nhiều.

Album ảnh đều là hình ảnh cuộc họp, tài liệu hồ sơ và những thứ chụp tại hiện trường vụ án, và những tấm ảnh chụp bóng lưng Tống Lê khi tham gia sự kiện anh chụp qua đám người.

Ngoài ra chính là cơm hộp đặt cho cô.

Sau khi Hứa Từ nhìn thấy đồ cô cầm trên tay, mới chậm rãi hiểu, “Cái này chưa làm tốt lắm, định viết xong đóng sách mới cho em xem, nhưng hôm qua trở về muộn quá, muốn xem em ngủ chưa liền đặt ở đây.”

“...Viết bao lâu rồi?” Cô hoàn toàn không biết, một bức thư tình lại có dày như một quyển sách.

“Không nhớ rõ.”

Có vẻ như sau khi anh biết được Hà Niệm Đồng đã ném bức thư trong tay cô vào sông Giang thì bắt đầu viết vậy.

Mỗi bức thư được viết giống như nhật ký, ghi lại sau chín năm mỗi ngày anh quý trọng cô như thế nào.

Anh không giỏi nói lời âu yếm, nên mỗi bức thư đều viết rất bình đạm, nhưng câu mở đầu luôn là “Hôm nay Hứa Từ vẫn như cũ rất yêu em.”

Hứa Từ không muốn cô khóc lúc này, vì thế đóng thư tình lại, “Mặc quần áo rồi đi ra ngoài ăn nhé?”

Cháo để lâu sẽ nguội, lát nữa bọn họ còn phải thu dọn hành lý về thành phố S.

“Hứa Từ.”

“Ơi?”

“Có phải trước đây em đối xử với anh không tốt không?” Cô cảm thấy so với những bức thư tình này cô không biết tốt xấu.

Hứa Từ biết cô đang muốn chọc anh cười cho nên áp trán vào cô, hôn lên môi cô hai cái, “Em nghĩ sao?”

“Hình như vậy.” Tống Lê không phủ nhận, “Thái độ em không tốt, luôn khiến anh cảm thấy em đang nói đùa, làm rất nhiều chuyện xấu, khiến anh cùng em yêu đương sớm lại còn trốn học, nằm trên bàn viết bản kiểm điểm, viết được một nửa lại bảo anh đi mua trà sữa...”

Nói xong cô có chút nghẹn ngào, bởi vì những thứ này đều không thể so sánh được với chín năm dài đằng đẵng kia.

“Hứa Từ, em thật xấu.”

“Em xấu thì sao cơ chứ?”

Anh không quan tâm, “Tống Lê, năm nay sinh nhật xong anh đã 28 rồi.”

“Sự hối tiếc năm 18 tuổi, em đã bù đắp lại cho anh.”

Cho nên, anh cũng không tính là mất mát quá lớn.