Chương 41: Bao lì xì

Từ khi Hứa Từ làm chứng trước tòa, nội tâm Tiểu Phan chửi bậy không ngừng, cả người phụ nữ đã kết hôn như Trình Dư Hoan càng bùng lên tâm hồn của những kẻ buôn chuyện.

“Vãi! Vãi!! Vãi chưởng!!!”

Từ điển của Tiểu Phan chỉ còn lại hai chữ này, “Làʍ t̠ìиɦ cả một đêm, chuyện này đặt lên người kiểm sát Hứa tôi không ngạc nhiên tí nào.”

“Nhưng tôi không ngờ anh ấy dùng vẻ mặt bình tĩnh như vậy để nói với thẩm phán.”

“Thiết lập của kiếm sát Hứa bị sụp đổ rồi, tôi còn cho rằng anh ấy là kiểu đàn ông dưới giường thanh lãnh trên giường cuồng dã, nhưng sự thật chứng minh loại đàn ông trong ngoài không giống nhau này càng không thể tin được, bởi vì anh ấy có thể nói những lời cợt nhả ngay cả trong những trường hợp nghiêm túc."

Tiểu Phan đã suy sụp, nhưng Trình Dư Hoan lại cảm thấy bình thường, “Mặt mũi gì chứ? Nếu tôi có thể một đêm chiến đấu tám giờ thì không chỉ ở trên tòa án, cho dù bảo tôi cầm loa ra quảng trường nói tôi cũng nguyện ý.”

“Đây chính là hiếu thắng cả đời của đàn ông.” Trình Dư Hoan gật đầu thật mạnh, “Từ hôm nay trở đi, kiểm sát Hứa chính là chuẩn mực cho nam thần của tôi.”

Tiêu Tiêu hỏi, “Vậy chồng chị thì sao?”

“...” Trình Dư Hoan hắng giọng, vén tóc mái lên, “A, đột nhiên tôi nhớ ra vẫn còn một chút việc phải làm.”

Tiểu Phan vẫn đang cắn bút bên cạnh, lảm nhảm, “Làm sao nó có thể xảy ra.”

Thẳng đến khi Hứa Từ và Tống Lê cầm hai cuốn sổ hồng trở về, Tiểu Phan đã chết đứng.

Vừa rồi nói cùng nhau đi xe trở về, giữa đường bọn họ lại ném Tiểu Phan xuống xe, hiện tại hai cuốn sổ hồng bị nện trước mặt, Tiểu Phan như con chó ven đường bị người ta đạp một cái.

“Thằng quái nào vừa ra khỏi tòa án lại đến thẳng Cục Dân chính chứ! A! Cho dù gần cũng không thể làm chuyện này được!”

Đối với chuyện này Hứa Từ giải thích rất đơn giản, “Khởi đầu tốt đẹp.”

Rửa sạch được hiềm nghi là chuyện tốt, dùng đồ vật màu đỏ để xung hỉ cho cô được bình an thuận lợi.

Tiểu Phan cảm thấy nữ thần của mình bị một con sói xám lừa đi mất rồi, Tiêu Tiêu cũng cảm thấy tan nát cõi lòng, Trình Dư Hoan lại chạy tới ăn dưa, “Chuyện này xem ra là thật.”

Một cái dấu nổi lớn như vậy, có thể không thật sao...

Tống Lê hơi ngượng ngùng nên nói muốn mời bọn họ đi ăn cơm.

Một tháng nay mọi người đều vất vả vì chuyện của cô, trước đây còn quan tâm chăm sóc cô như vậy, Tống Lê cảm thấy dù thế nào đi nữa thì bữa cơm này không thể tránh được.

Tiểu Phan nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Tiêu khách khí nói không cần, chỉ có người phụ nữ đã có gia đình như Trình Dư Hoan là không câu nệ, “Được, được, mọi người cùng nhau đi!”

Hứa Từ đãi khách, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Ngày thường anh ít giao tiếp, cùng lắm uống chút rượu với Trương Trọng Huân, hiện tại vất vả lắm mới có thể ăn của anh một bữa, mọi người đều rất hưng phấn, ra lệnh Tiểu Phan đi lái xe.

Hôm nay lão Đàm làm nhiệm vụ không thể rời đi, nhưng Hứa Từ lại mang cho ông hai bình rượu Mao Đài.

Lão Đàm vui vẻ nhận lấy, còn lặng lẽ tặng cho Tống Lê một bao lì xì đỏ.

“Không có gì ngạc nhiên cả. Kiểm sát Hứa từ lâu đã nói với tôi rằng muốn kết hôn với cô, lấy giấy chứng nhận chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Lão Đàm kéo cô và nói, “Kiểm sát Hứa ngày thường đều ở một mình, gia đình lại không ở đây, tôi xem cậu ấy như một nửa người thân. Cái bao lì xì này tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có tác dụng, tiền không nhiều lắm, chỉ là một chút tâm ý chúc may mắn thôi.”

Người sống phải có hy vọng, bất kể chúng đáng giá bao nhiêu, có mong chờ mới có thể lấy hết can đảm.

Xe Hứa Từ chạy tới, bấm còi kêu cô lên xe.

Tống Lê đưa bao lì xì đỏ cho anh, “Chú Đàm đưa.”

Tiền lương nhân viên bảo vệ không cao, trong nhà lão Đàm còn hai sinh viên đang đi học, một tháng tốn rất nhiều tiền sinh hoạt. Con trai lớn lại mới lấy vợ, con dâu mang thai thường xuyên phải đi khám thai.

Hứa Từ hiểu ý cô, “Em nhận lấy đi.”

“Đây là tâm ý của chú ấy. Chuyện sau đó anh sẽ làm, em đừng lo lắng.” Anh hôn lên trán cô để cô an tâm, sau đó nhét bao lì xì vào trong tay cô, độ cong khóe môi cũng không hạ, “Lát nữa đội trưởng Trương cho em càng nhiều hơn, tiền lương hắn cao hơn chú Đàm, em cứ hào phóng nhận lấy.”

Hứa Từ không giống như trước kia.

Khi cao trung Hứa Từ sẽ không lõi đời như vậy, nhưng cô càng thích anh như bây giờ hơn.

Ngày qua ngày, càng ngày càng yêu một người nhiều hơn.

Tống Lê cởi dây an toàn, đứng dậy hôn lên má anh một cái rồi nhanh chóng ngồi xuống không nói gì nhưng nụ cười của Hứa Từ càng này càng đậm.

Trương Trọng Huân xử lý trong chuyện mới đến.

Vụ án của Nhϊếp Trung Thành đã được giao cho viện kiểm sát, nhưng vụ án mới của Tống Lê vẫn đang được điều tra, hắn vội đến sứt đầu mẻ trán, Trương Trọng Huân còn hoài nghi có phải Hứa Từ cố tình để hắn điều tra rồi cố tình hôm nay đi lãnh chứng.

Nhưng lúc tới vẻ mặt vẫn vui vẻ như cũ.

Muốn hút một điếu thuốc nhưng đã bị Hứa Từ nhanh chóng ngăn lại, rót một chén rượu cho hắn.

Cơn nghiện thuốc lá của Trương Trọng Huân không thể nín được, uống liền mấy chén sau đó ra bên ngoài hút thuốc, hơn nửa đàn ông trong cục cảnh sát đều là những kẻ nghiện thuốc lá, mọi người đã thấy nhiều nên không trách.

Tống Lê sợ hắn uống nhiều đứng bên ngoài hút thuốc bị lạnh nên dùng đầu gối húc húc vào chân Hứa Từ, ý bảo anh ra nhìn xem thế nào.

“Đang nghĩ gì vậy?” Hứa Từ bước tới, nhìn thấy hắn đang đứng ở hành lang,

Người phục vụ bưng trà đi ngang qua, Trương Trọng Huân nhường đường, “Nghĩ xem có bao nhiêu người giống như Nhϊếp Trung Thành.”

Hiện tại cơ bản có thể chắc chắn người gϊếŧ Cam Can là dư đảng của Nhϊếp Trung Thành.

Một số manh mối có thể lần ra được.

Trên người Cam Can có tám vết thương chí mạng, còn có một vết thương khác là bị cắt bỏ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, điều này có hơi thừa. Theo hướng cố vấn đưa ra, xuất phát từ tâm lý tội phạm có thể phác họa chân dung hung thủ.

Đây cũng là lý do khiến Tống Lê bị nhắm từ đầu.

Là nữ, từng bị hắn quấy rối cho nên đối với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hắn sinh ra chán ghét. Nhưng Tống Lê lại chưa từng bị hắn xâm hại, còn có những người khác thống hận bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hắn hơn.

Bọn họ đã tìm thấy nam sinh bị Cam Can xâm hại, tình cờ lại là con trai của dư đảng Nhϊếp Trung Thành.

Các thế lực vướng vào hỗn loạn, rải rác khắp các ngành, lĩnh vực khác nhau, ngay cả ngành giải trí cũng có người của bọn họ.

Con dao gọt hoa quả của Tống Lê bị bọn họ tìm được, có thể thấy đã được lên kế hoạch từ lâu.

Trương Trọng Huân nghiêng mắt nhìn người bên cạnh, “Chắc cậu cũng lên kế hoạch từ lâu rồi đúng không? Kiểm sát Hứa.”

Ra tòa còn không quên mang theo chứng minh thư và sổ hộ khẩu, đã sớm nghĩ kỹ sẽ đem người ta bắt cóc đến Cục Dân chính.

Hứa Từ cười mà không nói, “Chỉ là thói quen phòng ngừa mà thôi.”

Trương Trọng Huân không thèm nói với anh nữa, với khả năng dự đoán chính xác này của mình anh có thể đi xin công tác ở Cục Khí tượng được rồi.

Bữa tiệc đã tới lúc kết thúc, bọn Tiểu Phan uống không ít rượu, Tống Lê thuê người lái xe thuê cho họ.

Nhìn thấy Hứa Từ và Trương Trọng Huân trở lại, cô lặng lẽ dựa vào người Hứa Từ, nói nhỏ, “Chưa có.”

Hứa Từ hỏi, “Cái gì chưa có?”

“Đội trưởng Trương vẫn chưa đưa cho em bao lì xì đỏ.”

Nhưng hắn đã lên xe đi mất rồi.

Hứa Từ vừa cùng Trương Trọng Huân uống hai ly, hiện tại người lái xe thuê đã đến, bọn họ ngồi ở ghế sau.

Ánh đèn neon của thành phố lộng lẫy, trên cửa kính ô tô biến thành tia sáng mờ tối phản chiếu trên gương mặt người đàn ông.

Hứa Từ nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, mang theo hơi thở đầy mùi hormone của đàn ông trưởng thành, lại có chút thanh lãnh quen thuộc thời thiếu niên.

Tống Lê bị cái nhìn này của anh khiến lòng run lên, Hứa Từ ngoắc ngoắc tay, “Lại đây.”

Trên người anh có mùi rượu nhưng lại không chán ghét, xen lẫn chút hương mạch nha như một yêu tinh quyến rũ.

Tống Lê cảnh giác né tránh, “Làm gì? Muốn bao lì xì cũng không cho.”

Hứa Từ duỗi cánh tay dài ra, vòng qua cổ cô ôm vào lòng, Tống Lê ngã vào trong ngực anh, nghe thấy tiếng tim anh đập dữ dội.

“Gọi chồng ơi đi.” Hứa Từ thấp giọng khàn khàn mê hoặc, “Muốn bao nhiêu bao lì xì cũng được.”