Chương 39: Dấu vết

Hứa Từ, người đã tạm thời bị cách chức để phòng ngừa dư đảng của Nhϊếp Trung Thành phản công, đã trở lại viện kiểm sát vào ngày hôm sau để yêu cầu phục chức sau khi biết được Tống Lê sẽ bị giam giữ cho đến khi mở phiên tòa xét xử.

Muốn điều tra vụ án mà không có thẩm quyền, loại nghẹn khuất này không phải ai cũng có thể chịu được.

Tối hôm qua anh chỉ có thể nhìn Tống Lê qua hành lang mà không thể đến gần một bước.

Nội dung thẩm vấn không quá phức tạp, Tống Lê cũng trả lời từng câu một.

Cô đi tìm Cam Can, cũng có ra tay nhưng không dùng dao.

Đôi găng tay là do cô vất đi, nhưng vết máu trên chúng thì lại không thể giải thích được.

Cô hận Cam Can, hy vọng hắn chết đi, nhưng cô không gϊếŧ người.

Thời điểm tử vong của Cam Can lại trùng khớp với thời gian họ gặp nhau, nhưng nghi phạm lại phủ nhận rằng cô không dùng dao để gϊếŧ người.

Tống Lê không nói dối, nhưng không có chứng cứ nào chứng minh lời nói của cô là thật.

“Đừng lo lắng, sẽ có người cho cô ấy thay quần áo dày, không để cô ấy bị cóng chết đâu.” Trương Trọng Huân nói với anh.

Nhưng Hứa Từ lại nói, “Tôi muốn tham gia vào vụ án này, tôi muốn tận mắt nhìn thấy chân tướng.”

Tống Lê đã ở trong phòng tối hơn mười ngày.

Lời hứa trở về thành phô S ăn tết đã không thành, giống như thể mọi điều tốt đẹp có thể tan tành trong chốc lát.

Trong khoảng thời gian này, Tống Y đã thông qua các mối quan hệ tới thăm cô một lần, người đàn ông luôn như vậy, lạnh lùng nhìn cô khó mà nói lên lời.

Khi Tống Lê ba tuổi thì Tống Y chín tuổi, cô vừa mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh thì chính là dùng để cãi nhau với hắn.

Là người kế nghiệp Tuấn Vĩ, hắn gánh vác rất nhiều trách nhiệm và áp lực, mỗi ngày đều phải học rất nhiều, cũng không phải lúc nào cũng có thể gặp cô.

Nhưng kỳ lạ chính là mỗi lần gặp đều phải châm chọc vài câu.

“Ở đây thoải mái không?” Tống Y hỏi cô.

Cô nhìn qua gầy đi không ít, thật vất vả mới nuôi thêm được tí thịt thì giờ cằm lại nhọn trở lại.

Tống Y không thể không thừa nhận rằng Hứa Từ rất biết cách chăm sóc bạn gái, nuôi như một đứa trẻ, cơm cũng phải tự tay nấu, vừa bổ dưỡng lại vừa ngon.

Trước kia Tống Lê có da có thịt nhưng khí sắc không được tốt, từ khi sống chung với Hứa Từ thì sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn.

Không biết khi Hứa Từ nhìn thấy người mà mình vất vả nuôi béo chỉ mấy ngày đã gầy thành như vậy có tức giận hay không.

Tống Lê nửa đùa nửa thật nói, “Đương nhiên rất thoải mái rồi, sao anh không vào trải nghiệm thử một chút?”

“Ha.” Tống Y tức giận đến rét run.

Tống Lê hỏi hắn, “Hứa Từ đâu?”

Đã lâu anh không đến, cô còn đang nhớ thương bát mì mà lần trước anh nói.

Muốn thêm trứng ốp la, thêm ít hành lá, ít dầu, ít muối, cho dù thanh đạm một chút sẽ ăn rất ngon.

Hiếm khi Tống Y không chế nhạo Hứa Từ trước mặt cô, trước đây cứ có cơ hội là hắn lại giễu cợt hai câu.

“Anh ta bận rồi.” Tống Y nói, “Anh sẽ thuê luật sư cho em, em ở bên trong không phải lo lắng gì cả, ăn ngon ngủ ngon là được.”

Cô cười, “Anh cho rằng em là heo à.”

Chỉ lo ăn uống rồi ngủ, không cần suy nghĩ điều gì.

Tống Y kéo khóe môi, “Anh cũng hy vọng em là một cái đầu heo, cái gì cũng ngốc một chút, cũng sẽ không đi tìm một người đàn ông khiến anh cảm thấy hổ thẹn không bằng anh ta rồi ở bên nhau.”

Tống Lê nghe không hiểu, “Cái gì cơ?”

“Không có gì?” Thời gian không còn nhiều, Tống Y còn một cuộc họp khác, hắn không thể ở đây quá lâu.

Tống Lê nhìn hắn đứng dậy, nhưng sau khi đi được hai bước thì lại dừng lại, gọi tên cô.

“Tống Lê.” Nội tâm Tống Y rối rắm, trằn trọc hồi lâu vẫn không nhịn được quay đầu lại, “Nếu có thể thì trở về tìm kiếm trong thư phòng của Hứa Từ một chút, hoặc là kiểm tra lịch sử đi ra nước ngoài của anh ta.”

Tống Lê khó hiểu nhìn hắn.

Tống Y: “Tình yêu cũng giống như phạm tội, sẽ để lại dấu vết, Hứa Từ sẽ tìm ra được kẻ sát nhân thật sự, em cũng vậy.”

Nói xong câu đó hắn liền đi.

Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Tống Lê sẽ bị đưa ra thẩm vấn, gặp luật sư, Nhạc Thính Phong thỉnh thoảng cũng đến.

“Kiểm sát Hứa đã được phục chức.” Nhạc Thính Phong nói với cô, “Anh ấy và sư phụ tôi đang điều tra vụ án của cô.”

Tống Lê không ngờ lại nhanh như vậy, “Không phải anh ấy bị xử phạt nên mới tạm thời cách chức sao?”

“Đi câu lạc bộ đêm là hành động đã được lên kế hoạch trước, đã báo cáo với cấp trên. Tạm thời cách chức là bởi vì Nhϊếp Trung Thành kết bè kết cánh, mà phía đối phương vẫn chưa bắt được.”

Biết anh không sao là được rồi, Tống Lê cũng không hỏi thêm nữa.

Nhạc Thính Phong cũng cảm thấy kỳ lạ.

Người bình thường sau khi bị giam giữ như vậy đã sớm gục ngã, dù có phải kẻ sát nhân hay không thì cũng không nên bình tĩnh từ đầu đến cuối như vậy.

Sau khi tẩy trang ngũ quan cô vẫn kinh diễm như vậy, nhưng thiếu đi chút góc cạnh, nhìn chính là một khuôn mặt cực kỳ dễ coi.

Rõ ràng là một đại tiểu thư không dễ chọc, lúc này lại điềm đạm thư thái như một thục nữ, quý khi trong xương cốt thản nhiên tự đắc.

Nhạc Thính Phong tự hỏi tại sao tâm thái cô lại ổn định như vậy, “Cô không sợ manh mối bọn họ tìm ra sẽ càng bất lợi hơn cho cô sao? Còn một tuần nữa là mở phiên tòa, không có cơ hội cho cô xoay người là cô sẽ bị kết án tù.”

Chung thân hoặc tử hình, đều có khả năng.

Cô còn trẻ như vậy, đối mặt với đao đang treo trên cổ lại không hoảng hốt chút nào, thậm chí còn có ảo giác cô muốn vươn cổ ra để lưỡi đao cắt sâu hơn.

Tống Lê nghĩ, hắn làm sao có thể hiểu được rằng mình đã ở trong một căn phòng tối như vậy không biết bao nhiêu lần.

Vô số lần như vậy, không khác gì cái chết.

“Nếu Hứa Từ đích thân phán tôi có tội, chết ở trong tay anh ấy thì thế nào?” Cô nhàn nhạt mở miệng, biểu tình khinh thường nói, “Anh có thể tìm ra sự khác biệt giữa sự sống và cái chết không?”

Cũng chính giờ khác này Nhạc Thính Phong đã tin rằng cô có tiền sử bệnh trầm cảm.

Khi đóng cửa đi ra ngoài, hắn lặng lẽ lắc đầu với nữ cảnh sát đứng bên ngoài.

Vẫn như cũ, không hỏi được cái gì.

Mỗi lần giả vờ tiếp cận cô với thân phận bạn bè, cô đều buông bỏ phòng bị nhưng vẫn như cũ không khai ra được thông tin chính.

Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua,

Càng trôi qua, Tống Lê càng cảm thấy thời gian thật sự đáng sợ.

Nếu mỗi người có thể sống đến năm tám mươi lăm tuổi, trừ đi sự ngây thơ khi bắt đầu yêu ở tuổi mười lăm, và sự tuyệt vọng sau khi tình yêu còn nữa ở tuổi ba mươi lăm.

Chu kỳ dài nhất của tình yêu cũng chỉ ngắn ngủi hai mươi năm.

Trong hai mươi năm tình yêu người ra chờ mong nhất thì chín năm đã chiếm gần một nửa.

Cô đã dành nửa thời gian của mình để trốn tránh tình yêu của Hứa Từ.

Vì sao chín năm ở Moscow cô đều không bị ướt mưa.

Không phải bởi vì Moscow trời không mưa, cũng không phải bởi vì trí nhớ cô tốt, mỗi lần ra ngoài nhớ mang theo dù, mà là bởi vì Hứa Từ ngàn dặm xa xôi đi tới Mowcos.

Trước đó cô đều cho rằng cô may mắn.

May mắn đến nỗi mỗi lần đều có thể gặp được một cái dù không ai muốn, ra ngoài cũng gặp được người tốt bụng cầm dù cho cô, hoặc cầm thừa một chiếc dù mà cho cô.

Nhiều dấu vết để lại như vậy, chỉ cần Tống Lê quay đầu lại là có thể nhìn thấy anh còn chưa kịp lẩn trốn, nhưng cô lại không quay lại.

Tống Lê không thể không thừa nhận rằng cô thật may mắn mới gặp được Hứa Từ.

Thành phố S lớn như vậy, cô lại có thể vào đêm tối trong ngõ nhỏ đυ.ng phải anh.

...

Điều kiện ở đây không được tốt lắm.

Buổi sáng cô luôn bị lạnh đến tỉnh, xung quanh là những bức tường trụi lủi, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ để ánh sáng chiếu qua.

Đêm nay hình như trời mưa, có tiếng mưa rơi tí tách gõ vào cửa sổ.

Cô bị vô số cảnh trong mơ tra tấn đến tỉnh, bên người trống rỗng đến đáng sợ.

Trong bóng tối Tống Lê thấp giọng khóc, “Hứa Từ... đưa em về nhà đi.”