Chương 22: Thư tình

Tống Lê nhìn chằm chằm thỏi son trong hộp trang điểm.

Thời điểm cô biết Hà Niệm Đồng là năm hai trung học, mà lý do khiến cô nhớ cái tên này là nhờ một thỏi son màu cà chua.

Minh Dư nói Hứa Từ rất khó theo đuổi, Tống Lê không tin, “Đó là vì tớ chưa ra tay thôi, cậu chờ đi, trong vòng ba ngày, tớ nhất định sẽ đưa cậu ấy đến tay.”

Cô theo đuổi suốt một năm lớp chín, lại thêm một năm lớp mười, công phu dính người của cô khiến Hứa Từ hoàn toàn mất bình tĩnh.

Khi anh dừng chân quay người lại, Tống Lê vẫn đang đứng cười ở bậc thang, “Hứa Từ, cậu không muốn làm bạn trai tớ à? Tớ lớn lên không tệ, hay là cậu không thích loại hình kiểu như này?”

Không có nam sinh nào không thích cô.

Khi đám con trai trong lớp bàn luận về nữ sinh nào xinh đẹp nhất, người được đề cử nhiều nhất chính là Tống Lê. Cô giống như biết, lại như không biết, cao thủ dùng sắc để gϊếŧ người.

Cô phớt lờ sự ân cần của đám người kia, lại không cự tuyệt bọn họ đến gần, giống như nó không liên quan vậy.

Mỗi lần Hứa Từ đều có thể nhìn thấy cô đứng dựa vào hành lang cười cười nói nói cùng nam sinh, thấy anh đi tới lại đi theo sau anh, không biết xấu hổ mà hỏi anh có muốn làm bạn trai cô không.

“Tống Lê, cậu không biết thẹn thùng à?” Hành lang người tới người đi nhiều như vậy, chỉ có cô to gan lớn mật mà đi sau anh hoặc là cản trước mặt anh hỏi những lời này.

“Tớ biết chứ.” Tống Lê gật đầu, lại đi theo anh vài bước, “Tớ không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, nào biết cậu còn thẹn thùng hơn tớ, hay là lần sau tớ đổi cách khác?”

Cô nói rất nhiều, nhưng lại không muốn thay đổi.

Hứa Từ hoàn toàn không thấy dáng vẻ gì là thẹn thùng trên người cô, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Tống Lê bị một nam sinh gọi lại, cô quay đầu đáp lại rồi lùi trở về.

“Tớ về trước, lần sau gặp, Hứa Từ.”

“Lần sau nhớ không được từ chối tớ, làm tớ mất mặt là cậu xong đời!”

Hứa Từ đứng tại chỗ nhìn cô chạy đi, cảm thấy thái độ của cô như vậy thì không thể làm ra chuyện gì nghiêm túc.

Mà anh tuyệt đối là kiểu người nghiêm túc.

Nhưng anh không biết rằng Tống Lê sau khi trở về đã bắt đầu học kinh nghiệm từ khắp nơi.

Quan hệ của cô với người khác phái không tốt lắm, cũng không có người có thể hỏi, nhưng cô yêu ghét rõ ràng, sáng sớm tuyên bố muốn theo đuổi người đứng đầu, sự quyết đoán này khiến người ta khâm phục, nam sinh trong lớp đều thích cô, mặc dù không thể làm người yêu cũng vui vẻ kết bạn.

Thiếu niên mười mấy tuổi còn rất đơn thuần, bất cứ tình cảm nào lên men đều ở trong ánh mắt lưu luyến không rời. Nam sinh trong lớp dạy cô cách theo đuổi Hứa Từ, tuy rằng bọn họ đều chưa từng bị người khác theo đuổi, cũng không hiểu vì sao Hứa Từ cự tuyệt Tống Lê, nhưng theo quan điểm khác, bọn họ dùng kinh nghiệm theo đuổi nữ thần truyền thụ lại cho cô.

“Đương nhiên là viết thư tình rồi! Ai xông lên thổ lộ không phải là đồ ngốc sao.”

Tống Lê bị mắng là đồ ngốc vung tay lên, ánh mắt như đao giấu không được, “Làm sao? Trực tiếp tỏ tình thì làm sao? Cái này gọi là dũng cảm đó. Viết thư tình, chữ xấu như vậy ai mà dám viết.”

Dù sao cô cũng không viết.

Sau khi rối rắm suốt ba ngày, tan học cũng không chờ Minh Dư, cô đi thẳng đến cửa hàng văn phòng phẩm mua tờ giấy viết thư, nghiêm túc mà cầm bút viết hai chữ: Hứa Từ.

Anh học giỏi như vậy, học hành nghiêm túc chắc sẽ thích những cô gái trầm tĩnh kiệm lời. Yêu không nên tùy tiện nói ra, nếu anh thích thư tình, cô sẽ viết bằng cả sự chân thành nhất.

Chữ Tống Lê thật sự không được đẹp, cô luyện rất lâu mới cẩn thận chép những điều mình muốn nói vào tờ giấy viết thư màu hồng nhạt.

Cuối cùng, thư tình chưa được chuyến đến tay Hứa Từ đã bị người ta dùng son môi vẽ lung tung lên.

...

Cửa phòng trang điểm cuối cùng cũng bị đẩy ra, nhưng không phải Hà Niệm Đồng đi vào,

Phó Thanh Hà dựa vào cửa nhìn cô, “Xin lỗi, tôi không biết trước đây cô ta đắc tội cô.”

Người hắn ám chỉ là Hà Niệm Đồng.

Công tử nhà họ Phó đi qua hàng ngàn bông hoa, nhưng không một chiếc lá nào dính thân.

Năm Tống Lê rời đi Hà Niệm Đồng còn là một con quỷ, không phải kiểu đại phát từ bi thánh mẫu gì đó, Tống Lê đã chặt đứt giấc mộng minh tinh của Hà Niệm Đồng. Là hắn trời xui đất khiến mà đem cô ta nâng lên.

“Nhưng dù sao cũng là người ngủ chung giường với tôi. Muốn ngược gì đó thì nhẹ tay một chút, nếu không trở về tôi không dỗ được."

“Tôi không có hứng thú với người phụ nữ của anh.”

Tống Lê không ngẩng đầu lên, thong thả nói thêm, “Nhưng tốt nhất anh nên quản chặt tay người phụ nữ của anh, không phải đồ vật của cô ta thì đừng chạm vào, nếu không đừng trách người khác cướp đồ của cô ta.”

Lần này chỉ là dạy dỗ nhỏ, nhắc nhở cô ta dù chín năm đã qua cũng phải nhớ thế nào là đúng mực.

Phó Thanh Hà cười nói, “Đương nhiên, tôi thích phụ nữ có tư tưởng công bằng nhất.”

Chưa đến sáu giờ, Hứa Từ đã giơ cổ tay nhìn đồng hồ tám lần, Trương Trọng Huân ở bên cạnh trêu ghẹo nói, “Vội tan làm à?”

Buổi chiều phải đến hiện trường vụ án kiểm tra, muốn tan làm đúng giờ là không có khả năng, Trương Trọng Huân và anh đến bên cạnh châm điếu thuốc, làn khói bay lả tả làm mờ đi vẻ thanh lãnh của anh.

Sợ lát nữa trở về mùi thuốc lá quá nặng, Hứa Từ lại tránh đi, dập tắt điếu thuốc trên tay.

“Ừm.” Hứa Từ hơi cúi đầu, nhếch môi cười nhẹ, “Sợ cô ấy về nhà trước không nhìn thấy tôi lại sốt ruột.”

“Là cô gái nhỏ khiến cậu năm nào cũng bay đến Moscow à?”

“Không phải cô gái nhỏ, 27, có thể kết hôn rồi.”

Chưa nói đến kết hôn, các cặp đôi vườn trường đi đến hiện tại thì con họ đều có thể đi nhà trẻ rồi ấy chứ.

Hứa Từ có chút u sầu, lần trước cô nói tiến độ đã đạt 30%, nhưng hiện tại cô một chút cũng không nhớ tới chuyện này.

Trương Trọng Huân cười anh, “Không phải không vội sao? Trước kia giúp cậu sắp xếp một buổi hẹn hò còn không vui, bây giờ thì sốt ruột muốn lãnh giấy chứng nhận kết hôn.”

“Không phải vì tuổi tác mà gấp gáp, mà bởi vì người đó là cô ấy.” Sự vội vàng trong lòng Hứa Từ hắn không thể hiểu được.

Trương Trọng Huân ngậm đầu thuốc lá, một tay đút túi quần, nhìn anh một lúc lâu.

Trương Trọng Huân đã quen biết anh ít nhất năm năm.

Bởi vì đã từng hợp tác trong một vụ án trước đó, khi đó Hứa Từ còn chưa tốt nghiệp, tình cờ gặp nhau vài lần khi còn là một thực tập sinh. Có manh mối nào không rõ Trương Trọng Huân sẽ đi hỏi anh, tuy rằng chuyên môn khác nhau, nhưng hắn rất ngưỡng mộ tư duy logic cùng phong cách làm việc của anh.

Một người như vậy trong chuyện tình cảm cũng cực kỳ nghiêm túc.

Trương Trọng Huân biết mỗi năm anh đều phải bay đến Moscow rất nhiều lần.

Có một năm, khi vừa trở về, Hứa Từ hẹn hắn ra ngoài uống rượu, trong tay cầm một cái ô, đôi mắt xúc động đỏ hoe, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Sau một thời gian dài, Trương Trọng Huân mới biết được lần đó anh không nhìn thấy được người mà mình nghĩ đến ngày đêm.

Bởi vì cô đã đổi địa chỉ, Moscow lại quá lớn, anh đi khắp các con phố cũng không tìm được người kia.

Đôi khi chỉ muốn nhìn một cái từ xa là được, chỉ mong cô sẽ không bị ướt mỗi ngày mưa, nhưng lại không biết rằng ngay cả một điều ước nhỏ nhoi ấy cũng trở thành một điều ước xa hoa.

“Trương đội, anh có nghĩ cô ấy trở nên nghiêm trọng hơn không? Nếu không tại sao cô ấy lại đổi bác sĩ. Cô ấy đã đổi bốn bác sĩ rồi, mà người thứ tư là người cô ấy thích nhất, mỗi lần tôi nhìn thấy cô ấy đi qua đều sẽ cúi đầu ngửi hoa ven đường. Nhưng hôm đó tôi chờ ở đó rất lâu, cô ấy cũng không bao giờ xuất hiện nữa.”

Khi uống say anh nói rất nhiều, “Moscow trời đang mưa, cô ấy ra ngoài luôn quên cầm ô, không biết lần này có bị ướt mưa không.”

Trương Trọng Huân biết anh mỗi ngày đều xem thời tiết Moscow, “Vì sao cô ấy không có khả năng không còn yêu cậu nữa?”

Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ. Có thể chữa khỏi chứng bệnh trầm cảm của một người, cũng có thể dễ dàng thay đổi tâm ý của một người.

Nhưng ngay lúc đó Hứa Từ đã trả lời rất khẳng định.

“Sẽ không. Tôi không thay đổi thì cô ấy cũng sẽ không thay đổi.”

Giọng anh rất nhẹ nhàng, Trương Trọng Huân không biết anh đang nói lời say hay lời thật lòng.

Trong một thế giới đầy rẫy lưu lượng truy cập, dữ liệu thay đổi nhanh chóng, đặc biệt là trái tim con người càng không thể nhìn thấu.

Dù trong cơn sóng dữ như vậy, ngày hôm sau Hứa Từ tỉnh dậy vẫn nói với hắn, “Tối hôm qua tôi mơ thấy cô ấy trở về.”

Một người làm anh ngày đêm tơ tưởng như vậy, Trương Trọng Huân không thể ước tính được sức nặng của sự tơ vương như vậy của một người đối với anh, nhưng người tên Tống Lê này hẳn không chỉ chiếm ngắn ngủi chín năm của anh.

Trương Trọng Huân quét sạch bụi bặm nơi đầu quả tim kia, nheo mắt hét lên với Nhạc Thính Phong cách đó không xa.

Sau đó nói với Hứa Từ, “Được rồi, vợ đương nhiên quan trọng nhất. Đêm nay cậu về trước đi, có manh mối mới tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”

“Vậy thì tôi nợ anh hai phân nhân tình rồi.”

“Đến lúc đó đừng quên mời tôi đi uống rượu mừng là được.” Hắn cười sang sảng.

Đi được hai bước, như nhớ ra cái gì đó lại lộn trở lại, “Đúng rồi, lần trước cậu dặn tôi giúp cậu lưu ý người kia, tên Cam Can phải không? Gần đây hắn ta sắp ra tù, nếu trong lòng cậu còn điều cố kỵ thì nên cẩn thận nhìn xa hơn, nếu có vấn đề thì tìm tôi.”

Hứa Từ thu ý cười trên khóe môi lại, “Được.”

Xong việc đã là bảy giờ tối.

Quay phim chụp hình mấy tiếng khiến cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt, trợ lý báo lịch trình tiếp theo cho cô, có một đạo diễn đã tìm cô rất lâu, nói rằng muốn mời cô đóng phim.

Kịch bản đã được gửi đến, Tống Y đã giúp cô xem qua, cảm thấy không tồi, hơn nữa không thể để cô chụp tạp chí mãi được.

Chơi chơi một chút thì không sao, nhưng công việc chính của cô vẫn là diễn viên.

Tống Lê uể oải nghe, sau khi tẩy trang chăm sóc da rồi mới rời đi, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy bóng người đứng dưới đèn đường.

“Hứa Từ!” Cô chạy đến, mệt mỏi một ngày tức khắc biến mất không thấy tăm hơi.

Cũng giống như trước khi ra ngoài, Hứa Từ ôm chặt cô vào lòng, cách lớp áo khoác anh vẫn có thể cảm nhận được vòng eo thon thả của cô.

“Thay quần áo rồi à?” Giữa trưa sợ cô lạnh nên đã cho cô mặc áo lông vũ.

“Bộ quần áo đó xấu, nhìn không đẹp. Hiện tại trời không lạnh, mặc áo khoác là được rồi.”

Thật vậy. Thành phố Du ấm hơn nhiều so với thành phố S, hiện tại buổi tối cũng không có gió. Bên ngoài xe cộ qua lại liên tục, giữa thành phố rải rác những ánh đèn neon nhộn nhịp, càng làm tăng thêm sự ấm áp.

Hứa Từ cởi khăn quàng cổ trên người ra, quàng cho cô, “Đi làm có mệt không?”

“Không mệt, nhìn thấy anh liền không mệt. Không phải anh nói đợi em ở nhà sao?”

“Muốn nhìn thấy em sớm hơn.”

Hứa Từ dùng khăn quàng cổ quấn lấy cô, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay chỉ lộ ra đôi mắt.

Ngay khi anh nắm lấy tay cô, Tống Lê chỉ vào mặt ủ rũ nói. “Nóng quá.”

“Không sợ bên ngoài có phóng viên à?” Cô không đội mũ, dáng người hay khí chất dù có quấn chăn bông cũng đều dễ dàng bị người khác nhận ra.

Hứa Từ không biết nhiều về giới giải trí, nhưng tiếp xúc nhiều vụ án, vì vậy tránh bị nghi ngờ là tốt cho cô.

Tống Lê lại không quan tâm đến lưu lượng, vì vậy không chú ý như vậy, “Sợ gì chứ? Cùng lắm để mọi người biết em có người bạn trai vừa cao ráo lại đẹp trai.”

Cô thò lại gần một chút, ngẩng đầu bảo anh, “Nếu không anh muốn em ngạt thở chết sao?”

Hứa Từ cười kéo thấp khăn quàng cổ xuống, lộ ra cái miệng nhỏ đỏ bừng, đôi môi xinh đẹp, không tô son cũng hồng.

Những cô gái tuổi mới lớn đều yêu cái đẹp, luôn thủ sẵn trong túi một chiếc gương tròn nhỏ với cái lược nhỏ, lén tô son sau lưng thầy chủ nhiệm.

Tống Lê cũng rất thích, cũng thích trộm hôn lên áo sơ mi trắng của anh. Mỗi lần Hứa Từ đều bất lực, nhưng lại không lên tiếng mà dung túng cho cô.

“Muốn về thế nào đây?” Anh lái xe, Tống Lê cũng có xe bảo mẫu, chọn không khó, nhưng anh sẽ tôn trọng bất cứ quyết định nào của cô.

Tống Lê đều không chọn, bất chợt muốn đi bộ, “Đêm nay trời đẹp, em muốn cùng anh đi bộ về, cứ như thế này, tay trong tay.”

“Đi bộ phải đến mười mấy cây số đó.”

“Cùng nhau đi sẽ không mệt, nếu thật sự không đi nổi nữa thì dừng một chút lại tiếp tục đến khi về nhà thì thôi.”

Tống Lê dắt tay anh, bóng hai người dưới tàng cây tựa như tranh vẽ.

Hứa Từ mặc bộ tây trang màu đen, bên ngoài là áo khoác cùng màu. Tống Lê cũng giống anh, mặc một chiếc áo len màu đen và chiếc quần jean sáng màu, đứng bên cạnh anh ngay cả thân hình cao gầy mảnh khảnh cũng giống nhau.

Ngay từ đầu Hứa Từ đứng kia trông có vẻ cô đơn lại lạnh lùng, thậm chí cả bóng dáng cũng đen đến se lạnh, nhưng khi cô đến đây, tựa như lấp đầy khoảng trống trong trò chơi xếp hình, khí chất hoàn toàn tự nhiên.

“Được rồi.” Hứa Từ đồng ý.

Mệt thì có thể dừng lại, nhưng sẽ không thay đổi phương hướng về nhà, cũng tuyệt đối sẽ không đột nhiên quay đầu rời đi.

Tống Lê bảo trợ lý lái xe Hứa Từ về, sau đó nắm tay anh nói chuyện.

Quần áo tuy rằng ấm, nhưng tai cô vẫn đỏ lên vì lạnh, vừa nghe cô nói, Hứa Từ vừa kéo khăn quàng cổ, che vành tai đang lộ ra bên ngoài.

Dự báo thời tiết nói trời nhiều mây, nhưng về đêm lại thay đổi. Mưa vào những đêm mùa đông là lạnh nhất, nhưng lại không mưa nhiều lắm, Hứa Từ khoác áo của mình lên người cô.

Bọn họ đã đi vài ki lô mét, hiện tại chỉ có thể trốn dưới mái hiên gần đó.

“Có lạnh không?” Anh cầm tay cô đút vào túi mình.

Tống Lê lắc đầu, “Mùa đông Moscow còn lạnh hơn thế này nhiều.”

Nhiệt độ thấp nhất thành phố Du vào mùa đông mới chỉ 1℃, hiện tại chưa đến thời điểm lạnh nhất, bình quân nhiệt độ không khí giao động khoảng 5-10℃.

Hứa Từ nói, “Anh biết.”

“Làm sao anh biết được? Anh còn chưa từng đến Moscow.”