Chương 15: Cứng

Lý Ngọc Trinh năm đó rất nổi tiếng.

Là có tiếng tàn nhẫn, tất cả những người tình khác đều lợi dụng có thai để thượng vị, chỉ có mình bà ta ngủ với Tống Lập Quốc một đêm, hôm sau Tống Lập Quốc đã phải ly hôn để cưới bà ta.

Sau khi kết hôn một năm thì sinh hạ Tống Lê, sau khi sinh con vẫn tiếp tục cuộc sống độc thân, dù sao Tống Lập Quốc cũng có tình nhân bên ngoài, mỗi người chơi theo cách của mình.

Bà ta không giống vợ trước của Tống Lập Quốc trong mắt không chứa nổi hạt cát, cho nên Tống Lập Quốc cũng có thể để bà ta ngồi ở vị trí bà Tống yên ổn mười mấy năm, thẳng đến khi Lý Ngọc Trinh chơi quá đà, đem chuyện ông đội nón xanh bày ra trước mặt truyền thông.

Vụ kiện ly hôn diễn ra nửa năm, xét về tài chính và nhân lực, Lý Ngọc Trinh đều không sánh được với Tống Lập Quốc.

Hai vợ chồng chơi đến vui vẻ, quần chúng ăn dưa trong lòng biết rõ ràng, nhưng chỉ có chuyện của Lý Ngọc Trinh bị đưa lên, trận kiện tụng này bà ta không có cơ hội thắng.

Nhưng không ai nghĩ rằng trong hoàn cảnh như vậy, bà ta vẫn có thể lật ngược thế cờ, đòi được không ít bồi thường.

Tống Lê lớn lên rất giống Lý Ngọc Trinh, Tống Lập Quốc nghi ngờ cô không phải con ông, nên không làm xét nghiệm ADN đã trực tiếp kết án giao cô cho bà ta nuôi dưỡng.

Hiện tại Tống Lập Quốc đã chết, mọi người đều rất tò mò không biết Tống Lê trong cuộc tranh đoạt tài sản này sẽ được phân bao nhiêu tiền, có thể giống Lý Ngọc Trinh năm đó đánh một trận đẹp mắt hay không.

Tống Lê là đương sự, nhưng cô sau khi tìm luật sư liền không quan tâm đến vẫn đề này nữa, “Bảo vệ chưa ăn cơm sao?”

Trợ lý nói, “Có quá nhiều người, bảo vệ cũng không ngăn lại được.”

“Quên đi.” Tống Lê cam chịu đội mũ đeo khẩu trang lên, “Đi ra ngoài bằng cửa sau, bảo lái xe đến đón tôi, lái chiếc mà Tiểu Kim thường lái ấy. Xe cậu ta rẻ, phóng viên sẽ không nhận ra, có bị đâm hỏng cũng không đau lòng.”

Trợ lý, “... Được.”

Tống Lê đi đến cửa sau dưới sự yểm hộ của trợ lý, trợ lý đã bảo lái xe đến hỏi Tiểu Kim chìa khóa xe, chắc sẽ đến muộn hai phút.

Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra trong hai phút đó.

Khi cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Hứa Từ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, ném cho cô một chiếc mũ bảo hiểm.

“Lên xe.”

Người đàn ông đang cưỡi một chiếc Halley, kiểu dáng rất ngầu, rất không phù hợp với đồng phục kiểm sát trưởng của anh.

Ngay cả khi Hứa Từ đội chiếc mũ bảo hiểm màu đen, Tống Lê cũng có thể đoán được gương mặt kia của anh nhất định cực kỳ không nói nên lời.

Trước đây anh không thể lái mô tô, hơn nữa sợ bị ngã, nhưng Tống Lê luôn xúi giục anh ngồi vào sau rồi dẫn anh trốn học.

“Em không được lái xe khi chưa đủ tuổi...” Anh sẽ giáo dục cô ngay khi anh vừa ngồi xuống.

Nhưng đã chậm, Tống Lê vặn ga quá nhanh, anh không thể không ôm chặt eo cô.

Tiếng gió bên tai rất lớn, che khuất cả giọng nói, “Anh nói cái gì! Em nghe không rõ!”

Hiện tại cô ngồi phía sau anh, ôm chặt eo anh, đầu đội mũ bảo hiểm dán trên tấm lưng rộng, kiên định lại an tâm.

Chiếc Halley mở ra lối đi lớn trên đại lộ phủ đầy lá cây ngô đồng trước khi bị phóng viên vây kín.

“Anh như thế nào lại trộm xe em?”

“Em nói cái gì!”

“Em nói!” Tống Lê hét lớn bên tai anh, “Hoàng hôn hôm nay đẹp lắm!”

Cùng với hoàng hôn lớp 12 năm đó cô lôi kéo anh trốn học giống nhau như đúc.

Lúc đến bờ biển, khuôn mặt cô đã bị gió thổi đến cứng đờ, sau vài giây mới chống đầu gối cười khanh khách, đứng dậy lắc đầu, từng sợi tóc bay phấp phới theo gió.

Cô dẫm lên những viên đá nhỏ đi về phía anh, bước đi nhanh hơn, sau đó biến thành chạy.

Tống Lê bổ nhào vào trong lòng ngực anh hôn anh, dùng hàm răng cắn cắn môi anh, “Hứa Từ, anh chạy xe nhanh quá, tim em đập nhanh không kìm lại được.”

Cô treo cả người trên người anh, chiếc váy xẻ tà rủ xuống, anh chạm vào làn da mỏng manh trên đùi cô.

Mày nhăn lại, “Vừa rồi còn chưa kịp nhìn thấy em lại mặc váy.”

“Hứa Từ, anh mới ngoài hai mươi, còn chưa tới ba mươi, có thể đừng như lão cán bộ được không? Mặc váy thì làm sao.” Tống Lê bị vẻ mặt nghiêm túc của anh làm cho bật cười, nghiêng đầu hỏi, “Không đẹp à?”

“Đẹp, nhưng trời lạnh.” Hứa Từ nói, “Không cẩn thận về già sẽ bị thấp khớp.”

“Mặc kệ, dù già rồi có bị thấp khớp cũng có anh chăm sóc em, em không đi được thì anh tới đẩy xe lăn cho em.”

Tống Lê nghĩ một chút nói, “Không đúng, thể lực anh tốt như vậy, già rồi khẳng định còn có thể cõng em.”

Hầu hết những chuyện Tống Lê làm đều là tùy hứng, Hứa Từ mới vừa thổi một lọn tóc cạnh khóe môi cô, cô đã ánh mắt lấp lanh mà nói, “Hứa Từ, cõng em đi dạo bờ biển đi, em muốn hóng gió biển.”

Anh nói được, sau đó cởϊ áσ khoác, buộc quanh eo cô.

Lưng người đàn ông rộng lớn, từ lưng đi xuống giống như ngọn núi vững chãi, tạo cho người ta cảm giác an toàn.

Tống Lê trèo lên, hôn lên tai anh một cái, gió biển thổi tai anh thật lạnh, nhưng môi cô lại mềm ấm.

Hứa Từ cứng người ngay lập tức.

“Làm sao vậy?” Cô hỏi.

Hứa Từ liếc nhìn đũng quần anh, “Anh cứng rồi, Tống Lê.”

“...”

Trước kia Hứa Từ luôn ở những thời điểm cô không tưởng tượng nổi cứng lên, rõ ràng khi cô đùa giỡn hoặc ngồi trong lòng anh mà anh vẫn không loạn.

Tống Lê không có tính kiên nhẫn, trêu vài lần thấy anh không phản ứng cũng không đùa nữa, dù sao nói phải làm, anh cũng thường xuyên giảng đạo lý, nói làm sớm quá đối với thân thể không tốt.

Tống Lê vâng vâng dạ dạ nhưng căn bản không nghe, rất nhiều lần đùa giỡn, nhưng lần đó cô chỉ ngồi trên ghế dài ở trường học, sau lưng là thác nước tử đằng, dưới hoàng hôn lười biếng như con mèo trên góc tường.

Tống Lê đá hòn đá dưới chân, đá qua đá lại liền chán, Hứa Từ ở cùng cô không nói nhiều lắm, thời điểm nói nhiều đều là điểm lại kiến thức thi đại học bao năm qua cho cô.

Khi cô mơ màng sắp ngủ, trong đầu nghĩ đến mây trên trời nhiều như vậy, giấu con kiến bên trong thì có thể tìm thấy không, còn có xúc xích nướng bên ngoài trường học sao lại thơm như vậy, làm thế nào để trộm mua mấy cái ăn mà không bị Hứa Từ mắng...

Kết quả Hứa Từ đối với sườn mặt đang ngơ ngác của cô nói, “Tống Lê, đứng lên.”

“Hả? Tại sao?” Cô đang nằm rất thoải mái, vừa rồi có cái gì đó cộm cộm người cô, nhưng Hứa Từ lại dịch về sau một chút cô lại tìm tư thế thoải mải.

Hứa Từ chậm rãi thở ra, “...Anh cứng rồi.”

Tống Lê, “...”

Tư thế Hứa Từ cõng cô đi trên đường rất kỳ quái, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô cười, rất nhiều lần Hứa Từ chịu đựng ý muốn ném cô xuống biển để cô kiềm chế một chút.

Tống Lê không cười nữa, hỏi anh, “Hứa Từ, anh học lái xe khi nào vậy?”

“Chín năm trước.”

“Chính là năm em rời đi sao?”

“Ừ.”

Quá khứ không có gì để nói, Tống Lê hôn mặt anh, “Hứa Từ, vậy nhất định anh rất nhớ em.”

“Vẫn ổn.” Anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ là muốn cảm giác trống rỗng trong lòng vơi đi.

Trái tim là một cơ quan rỗng dạng sợi. Anh không biết ngoài Tống Lê ra còn có thứ gì có thể lấp đầy nó, Hứa Từ thường xuyên nhớ tới cô sẽ dẫn anh trốn học khi cô không vui.

Trời sắp tối rồi, Hứa Từ đặt cô xuống, “Vụ án chuẩn bị đến đâu rồi?”

Ba ngày sau mở phiên tòa, đã chuẩn bị hơn một tháng, Tống Lê nói không cần lo lắng.

Hứa Từ nói, “Cũng đúng, luật sư của em là Trương Mặc, không cần lo lắng.”