Hứa Từ bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, chưa nói đến chuyện ăn uống trên giường, mang đồ ăn vào phòng ngủ cũng không thể chịu được, nhưng những chuyện như vậy Tống Lê làm không ít lần, mà mỗi lần anh đều chiều theo ý cô.
Trong thời gian cô bị gầy kia, Hứa Từ đã kê hẳn một chiếc bàn nhỏ trên giường chỉ để dỗ cô ăn một miếng.
Trước khi đi làm ngày hôm sau, Tống Lê ở cửa thắt cà vạt cho anh, anh lớn lên rất cao, mỗi lần đều phải cúi đầu. Lúc này còn chưa kịp bắt đầu anh đã nhìn thoáng qua chân của cô, cúi xuống lấy cho cô một đôi dép lê trước.
“Mặt đất lạnh, lần sau nhớ đi dép trước khi ra ngoài.”
Tối hôm qua trước khi đi ngủ lại làm một lần, buổi sáng tỉnh dậy hơi muộn, “Anh đi nhanh như vậy, em không phải sốt ruột hay sao.”
Anh phối hợp mà cúi đầu xuống, cô không đủ cao cũng không cần nhón chân, sau khi thắt cà vạt một cách thuần thục, cô bắt đầu yêu cầu khen ngợi, “Nhìn có đẹp không?”
Đồng phục trung học Anh Hoa trước kia cũng yêu cầu thắt cà vạt. Tống Lê lần đầu tiên học thắt rất lâu, tay cô vụng về, thường xuyên thắt xiêu xiêu vẹo vẹo, Hứa Từ chính là đối tượng luyện tập của cô.
Nhiều năm trôi qua, anh không ở bên cạnh nhưng cô cũng không ngượng tay, ký ức cơ bắp nào đó đã khắc sâu vào xương cốt.
Ánh mắt Hứa Tứ đặt trên mặt cô trở nên sâu thẳm, khi Tống Lê vừa rút tay ra, nụ hôn của anh đã rơi xuống, cô bị ép tới phía sau.
Hứa Từ đặt tay lên sau gáy cô, “Đẹp.”
Tống Lê cũng rất hài lòng với tay nghề của mình, “Hôm nay anh đi làm phải làm những gì?”
“Cái gì cũng làm, những chuyện vụn vặt, thảo luận vụ án, đưa ra trình tự hỏi cung, tham dự tòa án hoặc xem xét hiện trường tội phạm, đều là những chuyện em không có hứng thú.” Cô chỉ thích xem những thứ đồ ít tính kí©h thí©ɧ, những thứ vừa rườm rà lại cần đến trí nhớ đối với cô mà nói đều nhàm chán.
Tống Lê bĩu môi không vui, “Ai nói vậy?” Cô túm chiếc cà vạt màu hồng nâu của anh, “Mọi chuyện của anh em đều cảm thấy hứng thú. Anh hôm nay muốn thảo luận vụ án gì?”
Hứa Từ nói, “Vụ án ở phố Trường Phong.”
Chuyện vừa xảy ra không lâu, cô còn nhớ rõ, “Có nghiêm trọng không?”
“Nghi phạm đã bị giam giữ, nạn nhân đã được giải cứu, cụ thể thế nào hôm nay thẩm vấn mới biết được.” Cô ngủ không ngon, đáy mắt có màu xanh nhạt, Hứa Từ hôn lên đôi mắt cô, “Anh không thể nói tỉ mỉ với em được, nếu phiên tòa công khai anh sẽ dẫn em đi xem.”
“Em không xem, khẳng định sẽ rất nhàm chán, nhưng em hy vọng kẻ xấu có thể bị đưa ra công lý.” Cô lại không chịu, chỉ thúc giục anh, “Mau đi làm đi, anh bị muộn rồi.”
Hứa Từ nhéo lòng bàn tay cô, “Được.”
Sau khi anh rời đi không bao lâu thì Tống Lê cũng thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Cô lại không biết rằng Hứa Từ quên cầm tài liệu nên quay lại, đúng lúc nhìn thấy cô lên xe một người đàn ông.
Một chiếc SUV màu đen đơn giản nhưng nhìn ra được rất đắt tiền.
Người đàn ông mở cửa kính xe, Tống Lê đứng ngoài xe nói vài câu với hắn rồi mới lên xe, hắn dừng lại nửa phút rồi mới lái xe đi, nhưng Hứa Từ vẫn nhìn thấy rõ sườn mặt của người kia.
Rất quen thuộc, Hứa Từ không thể quên, chín năm trước anh đã gặp dưới nhà của Tống Lê.
Sau khi lên xe, Tống Y hỏi cô tính khi nào bắt đầu công việc, kết quả lại nhìn thấy những dấu hôn trên cổ cô.
“Ban ngày ban mặt em không che lại à?” Tống Y còn muốn phân trợ lý mới cho cô, nhưng nhìn dáng vẻ này xem ra tháng tới cô không định nhận thông cáo, chơi đến phát điên mất.
Tống Lê tâm tình tốt hừ lạnh, “Anh đòi quản em? Cho dù em phanh lộ ngực lộ vυ" anh cũng không quản được.”
Cô đối với người anh cả này không có tính tình tốt.
Anh em cùng cha khác mẹ, tám anh chị em nhà họ Tống không ai là ngọn đèn cạn dầu.
Tống Lê không phải là em gái đầu tiên của hắn, nhưng là em gái duy nhất sống chung dưới một mái nhà với hắn. Mẹ của Tống Lê cùng những người phụ nữ đó giống nhau, đều là tình nhân đi lên, nhưng là sau khi kết hôn mới sinh ra Tống Lê.
Về phần những người khác, Tống Y không quản được, cũng không thấy được.
Sau này gặp được, còn không bằng Tống Lê.
Trước kia ở nhà họ Tống, Tống Lê thường xuyên đối đầu với hắn, quan hệ anh em như nước với lửa, nhưng không ngờ cuối cùng người sẵn sàng kéo cô lại là Tống Y.
“Em coi thường nhà họ Tống vậy à? Đi cầu xin người ngoài còn không biết trở về.”
Lúc ấy Tống Lê đã được tòa án phân cho mẹ nuôi dưỡng, nhưng Lý Ngọc Trinh sau khi tái giá về cơ bản đã phớt lờ cô, huống chi là Tống Lập Quốc.
Khi Tống Lê bị Cam Can dọa tung ảnh khỏa thân, Tống Y đứng trước mặt cô mắng, “Tống Lập Quốc và Lý Ngọc Trinh mặc kệ em, nhưng anh trai em còn chưa có chết.”
Khi đó, lần đầu tiên Tống Lê cảm thấy hắn giống một người anh trai.
Cam Can ở tù mấy năm, nhưng vì Tống Y cho nên đến nay vẫn chưa ra tù.
Tống Y hỏi cô, “Bây giờ em đang ở chung với kiểm sát viên đó à?”
“Sửa lại cho đúng, đó là em rể tương lai của anh.”
Tống Y thở dài một tiếng, “Em đi Moscow chín năm cậu ta không đến thăm một lần, người đàn ông như vậy xứng làm em rể anh không?”
Tống Lê vừa muốn phản bác, nhưng hắn không muốn nghe, chuyển đề tài lạnh lùng nói, “Nghe nói em đổi luật sư, tìm ai?”
“Trương Mặc.”
Cô đưa danh thϊếp trong túi cho hắn xem, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, “Luật sư không tồi, khi nào rảnh anh có thể đi gặp.”
Một tấm danh thϊếp màu vàng, vừa trang nhã lại tinh tế, lòng bàn tay Tống Y ấn lên hai chữ “Trương Mặc” như suy tư gì đó mà vuốt ve, đột nhiên cổ họng tràn ra một tiếng cười trầm thấp.
“Hóa ra người đầu tiên em muốn khai đao sau khi về nước là hắn.”
Chín năm trước, cô rời đi vì chuyện Cam Can, nhưng không phải là tất cả, có lẽ Cam Can chỉ là ngòi nổ. Bởi vì cô bị .bệnh trầm cảm sau đó mới bắt đầu sụt cân nghiêm trọng.
Năm 14 tuổi ấy, Tống Lê trổ mã xinh đẹp. Mặt trái xoan, mắt hồ ly, vừa linh động lại quyến rũ.
Lần đầu tiên cô bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© là ở nhà dì bị dượng sờ chân, cô nói với mẹ, nói với dì, nhưng tất cả mọi người đều mắng cô là hồ ly tinh.
Họ nói chuyện xấu trong nhà không được công khai, chuyện cũng chưa đến mức độ xâm phạm, nên một sự nhịn chín sự lành. Cô vĩnh viễn nhớ rõ khi dì phát hiện ra chuyện này, còn cùng hàng xóm tán gẫu rằng cô và Lý Ngọc Trinh giống nhau, tuổi còn nhỏ đã dâʍ đãиɠ như vậy.
Lần thứ hai là Cam Can.
Hắn là kẻ bắt nạt biếи ŧɦái nổi tiếng ở trung học Anh Hoa, khi đó cô cùng với Minh Dư đi đến phòng tập quyền anh của chú mình để học đánh quyền một năm, cho nên khi Cam Can theo dõi cô, Tống Lê đã không khách khí mà đá một cái.
Nhưng hắn so với tưởng tượng lại còn dai dẳng hơn.
“Nếu mày muốn Hứa Từ biết từ nhỏ mày đã dâʍ đãиɠ thì cứ việc kiện đi.” Cam Can uy hϊếp cô, “Chắc nó còn chưa biết khi mày quen nó thì mày còn đang dụ dỗ chú mình, đúng không? Chặc, không biết hương vị lão già có hơn một nam sinh nhất khối không?”
“Đúng , Hứa Từ cường tráng như vậy, lạnh lùng không thích nói chuyện với người ta lại càng khiến người ta muốn thao. Thảo nào mày còn nghĩ đến nó để thủ da^ʍ khi tắm nữa ---“
Tống Lê học nghệ không tốt, nhưng quá đủ để đánh Cam Can, “Mày thử nhắc đến anh ấy một lần nữa xem?”
Cam Can nằm trên mặt đất mềm nhũn đến nỗi tay cũng mềm không đứng dậy được, nhếch khóe miệng cười, “Nhắc đến anh ấy? Người nào cơ? Là ông chú già dâʍ đãиɠ hay Hứa Từ mày luôn tâm tâm niệm niệm?”
“Tốt nhất mày nên gϊếŧ tao.” Cam Can hung ác mở miệng, “Nếu không, chuyện này sớm hay muộn nó cũng biết.”
“Hiện tại tao đánh chết mày.”
Nhưng ai ngờ đối phương còn không biết xấu hổ, “Mày đánh chết tao, tao sẽ kéo mày cùng xuống địa ngục, bằng không tao sẽ bám theo mày âm hồn không tan.”
....
Năm đó người bán ảnh khỏa thân của cô cho Cam Can trừ một nam sinh không quen biết còn có Trương Mặc.
Hắn đã lắp một camera mini trong khách sạn cô ở, chụp được vô số ảnh và video cô tắm bồn.
Cô bị ác mộng hành hạ mỗi ngày, chín năm qua đi nhưng nhìn đến bồn tắm cô vẫn sẽ sợ hãi, nhưng dựa vào đâu mà khi gặp lại cô hắn lại quên hết.
“Đúng vậy.” Tống Lê quay đầu nhìn Tống Y, đôi môi đỏ cười lạnh, “Em quay lại để tống những kẻ đã đắc tội em xuống địa ngục.”