Buổi chiều thứ năm Hứa Từ đưa cô đến văn phòng, Trương Mặc đang họp, họ đợi ở bên ngoài một lát.
Tống Lê vốn không muốn anh đi theo, chỉ cần đưa danh thϊếp là được rồi, nhưng Hứa Từ nói tiện đường, viện kiểm sát buổi chiều không có nhiều công việc lắm, tình cờ anh cũng có chút chuyện về vụ án muốn hỏi luật sư. Tống Lê không từ chối nữa.
“Kiểm sát Hứa.” Trương Mặc đi tới bắt tay anh.
Hứa Từ đứng dậy, “Xin chào.”
Tính cách Hứa Từ lãnh đạm, hồi học cao trung không có nhiều bạn bè lắm, khi đi làm gặp được đủ loại người, anh vẫn luôn giữ khoảng cách lịch sự lạnh nhạt.
Mấy năm nay Trương Mặc có qua lại làm việc với anh không ít, lại thêm mối quan hệ bạn học hồi cao trung, so với những người khác thân quen hơn một chút, nhưng gặp mặt vẫn công tư phân minh.
Nhìn thấy người bên cạnh anh có chút quen thuộc, nhất thời Trương Mặc không nhận ra.
Diện mạo của người phụ nữ ngay từ ánh mắt đầu tiên đã khiến người ta kinh diễm.
Lông mày đẹp, sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng gợi cảm, cùng với đôi mắt hồ ly linh động, tổng thể khuôn mặt quyến rũ nhưng không dung tục, rất thu hút.
Tống Lê tuy rằng chỉ đứng cạnh Hứa Từ không cử động gì nhưng vô hình trung lại có một hơi thở vừa ái muội vừa quen thuộc.
Trương Mặc thầm ngạc nhiên, cực kỳ hâm mộ, nở nụ cười hiểu rõ, “Kiểm sát Hứa kết giao bạn gái rồi à?”
Hứa Từ lời ít ý nhiều giới thiệu, “Tống Lê.”
Người bên cạnh gật đầu, “Xin chào, luật sư Trương, nghe danh đã lâu.”
Trương Mặc lúc này không chỉ giật mình mà là khϊếp sợ.
Trình độ khϊếp sợ còn cao hơn so với việc Hứa Từ giới thiệu đây là bạn gái anh.
Hứa Từ là thiên chi kiêu tử của trường cao trung Anh Hoa.
Trong kỳ thi trung khảo hay đại học anh hầu như luôn đứng nhất, trong mắt các thầy cô giáo anh là hạt giống tốt, con nhà người ta trong miệng mọi người, là một học thần trong mắt các bạn học.
Người như vậy phù hợp với thiết lập học bá lạnh lùng, độc lai độc vãng không nói lời vô nghĩa hơn.
Nhưng, anh lại yêu sớm.
Hơn nữa còn là công khai yêu sớm.
Lãnh đạo nhà trường không dám nói anh, bởi vì Hứa Từ tỏ tình trước, các giáo viên cũng không làm khó Tống Lê, ngược lại còn khuyên cô không cần chia tay.
Thành tích của hai người họ đều có thể thấy, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, còn mắng mỏ những bạn học yêu sớm khác, “Nhìn phiếu điểm bị chó gặm của các em đi, còn học đòi Hứa Từ Tống Lê yêu sớm? Muốn vào nhà máy làm công sao? Hả? Yêu sớm! Trở về nhìn vào gương viết vài bài luận tự hỏi vấn đề này đi!”
Lúc ấy Trương Mặc cũng có thích một người, nhưng lại chôn giấu trong lòng, không trắng trợn táo bạo như Hứa Từ.
Bởi vì Hứa Từ dù không làm vài đề thi vẫn có thể đứng nhất, mà hắn chỉ đi học mất tập trung một chút đã tụt từ hạng ba xuống hạng mười.
Cái tên Tống Lê này như sấm bên tai, đóng đinh trong danh sách bạn gái của Hứa Từ, giống như vị trí thứ nhất trong khối ngoại trừ Hứa Từ ra thì không thể có ai khác.
Chín năm sau, Hứa Từ vẫn là Hứa Từ, Tống Lê vẫn là Tống Lê.
Trương Mặc có chút hoảng hốt, cảm xúc trong lòng lẫn lộn, nhưng vẫn ổn định cảm xúc, bắt tay cô, “Đã lâu không gặp.”
Bởi vì luật sư Hứa Từ tìm không phải hắn, cho suốt thời gian còn lại anh không có mặt ở đây.
Hứa Từ nói, “Anh sẽ quay lại sớm.”
Tống Lê nhún vai, “Nhưng khả năng em còn lâu lắm mới xong.”
“Vậy anh ở bên ngoài chờ em.”
Trương Mặc nhìn anh rời đi, “Không thể tưởng tượng được cậu ấy vẫn giống trước đây, rõ ràng cậu ấy không thích chờ người khác."
“Thật không?” Tống Lê nhớ rõ anh vẫn luôn rất kiên nhẫn.
Trương Mặc nói, “Đúng vậy, giáo viên tan học muộn một phút cậu ta cũng không chờ được, thường xuyên tan học đi luôn, chủ nhiệm giáo dục cũng không quản được, giống như có người bên ngoài đang giữ chân cậu ấy vậy.”
Tống Lê cười mà không nói.
Năm đầu cao trung không phân ban, Trương Mặc may mắn được làm bạn cũng lớp với anh trong suốt một năm, Tống Lê là sau khi phân Văn Lý mới ngồi cùng anh. Năm đầu cô thường xuyên đi tìm Hứa Từ, muốn uống trà sữa muốn ăn kem, Hứa Từ tan học sẽ đi mua giúp cô.
Cô mới là người không kiên nhẫn, một phút đều không chờ được.
Vụ án này căn bản không cần Hứa Từ tự mình đến đây, anh chỉ ba phút đã xong việc, liền ngồi bên ngoài chờ cô.
Nửa chừng nhận một cuộc gọi, văn phòng Trương Mặc đã không còn ai, Hứa Từ hỏi trợ lý Tống Lê đâu rồi, trợ lý nói hình như đi toilet.
Anh lo lắng cô lại đột nhiên biến mất, chạy đi toilet tìm, hành lang rất dài, anh mới đi được một nửa đã bị người duỗi tay túm ra ban công.
“Tống...”
“Suỵt.” Tống Lê đè môi anh lại, “Đừng nói chuyện, để em hôn anh.”
Cánh môi non mềm dán lại, Hứa Từ không kịp phản ứng, tay đã đi trước siết chặt eo thon của cô.
Vốn dĩ hôm nay cô muốn mặc một bộ đồ hở rốn, Tống Lê nói cô luyện tập đã lâu, không thể hiện ra có chút mất mát.
Bụng của Tống Lê rất dễ cảm lạnh, Hứa Từ sợ cô lại đau bụng như khi ăn kem nên không cho mặc, nhưng cô không nghe lời cũng không phải một hai lần, sau đó Hứa Từ đè cô trên giường hôn rất lâu, để lại dấu hôn rất đậm trên bụng.
Trừng phạt nhỏ như vậy không đủ khiến Tống Lê cảm thấy sợ hãi, cô còn không biết xấu hổ, ở trên eo lộ ra dấu hôn thì làm sao, người khác chỉ biết nói kiểm sát Hứa biết người biết mặt không biết lòng, ác hổ giấu dưới mác quân tử.
Vì để dỗ anh vui vẻ một lần, Tống Lê thỏa hiệp thay một cái áo sơ mi với váy bó sát hông.
Sợ làm nhăn quần áo cô, Hứa Từ kiềm chế không xoa xoa nữa, “Xong chuyện rồi sao?”
“Gần như vậy, còn một chút nữa.”
“Vậy sao lại đi ra ngoài?”
“Muốn gặp anh, hôn anh, mới được một nửa lại càng nhớ anh. Nhớ Hứa Từ đáng yêu như thế nào, khiến người ta yêu thích, càng nghĩ càng không khắc chế được. Đang nói đến chuyện trả phí ủy thác cho Trương Mặc là một ngàn vạn hay ba ngàn vạn, em liền nghĩ: nhất định phải ra ngoài hôn anh.”
Cô nói một hơi, đôi môi hơi sưng đỏ mọng nước, Hứa Từ bóp eo cô hướng vào vách tường, cúi đầu lại hung hăng hôn xuống.
Hứa Từ cười nhạo cô, “Chia tài sản mấy chục tỷ, em lại chỉ cho cậu ta một ngàn vạn tiền thưa kiện?”
“Nể mặt mũi của anh, có thể thêm hai ngàn vạn nữa.”
“Không được.” Anh lại hối hận, dùng răng ma sát môi cô phát đau.
Tống Lê sờ cổ anh, cười đến kiều mị, “Yên tâm, em vẫn còn tiền cưới anh.”
Hứa Từ hoàn toàn không có ý đó, nhưng vẫn bị cô dỗ dành mà cười. Hôn xong rồi cô phải đi về, Hứa Từ lại nắm lấy cổ tay cô kéo lại, thân thể đè nặng cô lên vách tường, dưới bụng dựng lên một cái lều cao.
Anh hỏi, “Chồng đã thông qua kiểm tra chưa?”
Tống Lê bị anh đẩy đến tê dại, muốn quay người đi lại bị anh ấn lại, “10%.”
Nếu anh nhớ không lầm thì bọn họ đã làm điều đó hơn ba mươi lần.
“Tiến độ còn dài như vậy?”
Cô cười không tỏ ý kiến, “Cái kia của anh dài bao nhiêu thì tiến độ dài bấy nhiêu.”
Tống Lê đẩy anh ra, “Em phải quay về, nếu không Trương Mặc sẽ không muốn nhận vụ án của em đâu.”
“Còn anh thì sao?” Anh liếc nhìn đũng quần đang phồng, mặc quần tây khiến cái đường vòng cung lại càng rõ ràng.
Tống Lê mặc kệ, “Em chỉ là muốn hôn anh, nó cứng như nào thế nào thì mềm xuống như thế đi.”