Chương 1: Gặp lại

Thời tiết ở thành phố Du vào tháng mười thường thay đổi thất thường, giống như mấy cuộc gọi báo án mà đồn cảnh sát nhận được vậy.

Chạng vạng, trời đổ cơn mưa lớn.

Bầu trời xám xịt, sắc trời tháng mười nhanh chóng tối sầm lại, không bao lâu sau bên ngoài đèn đường được bật sáng.

Trần Vũ Phồn đứng trước cửa tiệm, ôn tồn mềm giọng giải thích trong tiệm vẫn còn khách, họ không thể đi vào như vậy được.

Nhạc Thính Phong cầm thẻ cảnh sát trong tay yêu cầu cô ấy phối hợp điều tra, nhưng người phụ nữ này lá gan rất lớn, dám ngăn người ở ngoài cửa.

“Cảnh sát, anh có lệnh khám xét không?”

Cô ấy có thể cho anh ta vào tiệm, nhưng trong tiệm còn có nơi ở tư nhân, cái này không trong phạm vi điều tra của họ.

Một giờ trước, trời mưa như trút nước.

Có người báo án trên phố Trường Phong xảy ra một vụ gϊếŧ người.

Ngay khi kẻ sát nhân bỏ chạy, Nhạc Thính Phong đã phái người đi lục soát từng nhà, lệnh khám xét không nhanh như vậy có thể lấy được, nhưng mọi ngươi đều rất hợp tác.

Chỉ có duy nhất mấy nhà may vá, tiệm sửa xe, và hiệu sách của bà chủ này là không chịu nhượng bộ một bước.

Thật khó để lý luận với một người phụ nữ văn nhã.

Nhạc Thính Phong đã tức muốn hộc máu.

Có một bức tường ngăn giữa tiệm sách và nơi ở của cô ấy, Trần Vũ Phồn đoán anh ta cũng không dám động vào người phụ nữ, liền dùng cơ thể chặn cửa duy nhất, vẫn như cũ mỉm cười dịu dàng.

“Cảnh sát, thật sự không tiện để anh đi vào. Tôi có thể đảm bảo với anh bên trong không có tội phạm lẩn trốn, anh có thể để người lại đây giám sát.”

Hiệu sách này mới mở, mở một hiệu sách ở vị trí này vốn dĩ đã đáng ngờ, mà thái độ che giấu của người phụ nữ càng khiến Nhạc Thính Phong mất kiên nhẫn.

Một chàng cảnh sát mới ra trường cũng giống như một chàng trai mới lớn vậy, càng ham muốn chứng tỏ bản thân càng dễ dàng bại lộ khuyết điểm.

Trần Vũ Phồn đã ba mươi tuổi, và cô ấy biết cách tốt nhất để đối phó với một chàng trai như vậy.

Nhưng người đàn ông vẫn luôn đứng trước cửa hiệu sách bắt đầu làm cô tinh thần không yên.

Anh đến cùng với Nhạc Thính Phong, cũng mặc đồng phục nhưng lại không phải hiệp cảnh.

Dáng người cao, cao mà gầy, nhìn có vẻ mỏng manh đơn bạc.

Tóc cắt rất ngắn, lớn lên lại rất đẹp, ngũ quan rõ ràng sạch sẽ, khí chất lãnh đạm.

Đôi đồng tử đen láy, mắt một mí, thoạt nhìn không có độ ấm, giống như ánh trăng bị mưa làm ướt.

Vừa rồi trời mưa rất to, anh cầm chiếc ô đen đi tới, thu ô lại đặt vào xô nhựa màu đỏ ở cửa.

So với Nhạc Thính Phong nóng nảy thì anh có vẻ trầm ổn bình tĩnh.

Trong khoảng khắc ánh mắt anh liếc qua, trái tim Trần Vũ Phồn bất giác run lên.

Cô ấy có thể ngăn cản mười người như Nhạc Thính Phong nhưng lại không thể ngăn cản một người đàn ông như vậy.

Mười mấy giây sau, cô ấy lại một lần nữa ngước mắt nhìn sang thì bóng người ở cửa đã biến mất.

Trần Vũ Phồn đã mua hiệu sách này hai tháng trước.

Trang trí rất có tình cảm, một mình cô ấy quản lý, thuê ba người làm nữa.

Lầu ba là phòng khách của cô.

Sống một mình, cho nên phòng ở cũng đơn giản, một gian phòng khách, nhìn thoáng qua là có thể thấy hết đồ vật bên trong.

Hứa Từ trèo tường nhảy vào tay vừa chạm vào mặt bàn thì phía sau truyền đến tiếng nước chảy.

Trần Vũ Phồn đặt một chiếc bồn tắm trong phòng khách, vừa là phòng khách vừa là phòng tắm, bên trong có người đang tắm rửa.

Trong một giây anh xoay người lại, không biết là trời mưa sét đánh phá hỏng mạch điện hay là do Trần Vũ Phồn phát hiện anh nhảy cửa sổ đi vào nên kịp thời mà đóng cầu dao nguồn điện.

Tóm lại, căn phòng ngay lập tức chìm vào bóng tối.

“Vũ Phồn?” Là giọng của một người phụ nữ.

Hứa Từ bị quáng gà từ nhỏ, không thể nhìn rõ. Trong bóng đêm mơ hồ, tất cả những gì anh có thể nghe thấy là tiếng người người phụ nữ đứng dậy khỏi bồn tắm, tiếng nước lăn tăn.

“Cô là ai?”

Anh đột ngột xông vào, trước khi cô hỏi, anh đã mở miệng trước.

“Anh nói xem tôi là ai?”

Giọng nói dưới lầu rất lớn, cách một cánh cửa cô vẫn nghe rõ, cô có thể nghe thấy có cảnh sát đến đây.

“Anh là cảnh sát?” Người phụ nữ đi chân trần bước trên mặt đất, để lại một chuỗi dấu chân ướŧ áŧ.

Anh ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng trong không khí, không phải mùi sữa tắm, cô không dùng, là mùi thơm trên cơ thể phụ nữ.

Cô đang đi về phía anh.

Mùi hương này... là...

Hai chân của Hứa Từ như bị đóng đinh tại chỗ, đại não đông cứng không thể kiểm soát được, ngừng hoạt động.

Anh không nhìn thấy rõ, chỉ có thể trong bóng đêm miêu tả thân hình cô, suy đoán cô từ bồn tắm đi ra có mặc quần áo vào hay chưa?

Mùi hương cách anh khoảng 30 cm thì dừng lại, nhưng khoảng cách này cũng đủ khiến tâm thần anh lung lay.

Anh không trả lời, cô liền tiếp tục hỏi, “Hay là, anh xem tôi thành tội phạm?”

“...Không phải.”

Kẻ sát nhân là nam giới, người báo án đã giải thích qua điện thoại.

“Vậy sao anh lại xông vào đây?” Giọng cô rất mềm mại, nghe được khiến xương cốt cũng mềm theo, “Anh cảnh sát, anh không biết một cô gái đang tắm thì anh không thể tùy tiện đi vào sao?”

Cô bước tới từng bước, anh lùi lại trong bóng tối.

Anh thấy rất may mắn, mặc dù không nhìn thấy gì cũng không có đυ.ng vào đâu, lui trực tiếp về sau đến khi ngồi trên ghế sô pha.

Nhưng thật không may, sau khi cô ép anh vào ghế sô pha thì anh ngược lại không còn nơi nào để chạy.

Cô dang chân quỳ ở trên đùi anh, “Ai cho anh vào?”

Cô không mặc quần áo, trong nháy mắt anh duỗi tay đẩy cô ra liền biết được.

Làn da mịn màng tinh tế còn vương chút hơi nước ấm áp, những thứ không thể nhìn thấy lại càng tự bổ não, hình ảnh lại càng thêm làm càn.

Đầṳ ѵú đĩnh kiều của người phụ nữ cọ xát vào lớp vải đồng phục cảnh sát phát ra tiếng vang nhỏ, nhưng trong bóng đêm yên tĩnh lại bị phóng đại vô hạn.

Anh ổn định hô hấp hỗn loạn, “... Cô xuống trước đi.”

“Không xuống thì sao?” Giọng điệu cô không nghe ra hỉ nộ, thậm chí không giống trêu đùa, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng đè trên ngực anh, “Anh cảnh sát, không có ai nói với anh, cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ bạn trai mới có thể xem hay sao?”

Bên ngoài rất ồn.

Là giọng của Nhạc Thính Phong và Trần Vũ Phồn.

Nhạc Thính Phong đã gọi người đến, một mình Trần Vũ Phồn không thể ngăn cản được, vì vậy cô ấy cũng gọi người trong tiệm tới.

Cãi cọ ầm ĩ, náo nhiệt như trong chợ bán thức ăn vậy.

Sự im lặng trong phòng lên men hơi thở kiều diễm khác thường trong bóng tối.

Trước khi Nhạc Thính Phong muốn phá cửa, Hứa Từ không tuân thủ quy củ nghiêm ngặt nữa, ôm người phụ nữ trong ngực lăn xuống dưới ghế sô pha.

Chứng quáng gà khiến anh không thể nhìn thấy bố cục căn phòng, lớp vải đồng phục trên người anh cứng đến mức làm đau núʍ ѵú cô.

Cô hít một hơi, sau đó vùi đầu vào cổ anh cắn một cái thật mạnh.

“Ư hừ.”

Sau khi va va đập dập, cuối cùng anh cũng tìm thấy một tấm vải tương tự khăn tắm quấn quanh người cô.

“Anh cảnh sát, tôi đã nói không có ai bên trong.”

Nhạc Thính Phong đẩy cửa bước vào, tia sáng của đèn pin điện thoại quét vào, trong phòng không có một bóng người.

Gần như cùng lúc đó, anh ta nhận được cuộc gọi từ Hứa Từ.

“Nhạc Thính Phong, thu lưới.” Giọng nói lạnh lùng của Hứa Từ vang lên, “Người đã bị bắt ở cửa đông rồi.”

Anh rời đi bằng cửa sau, không mang theo ô.

Trong ngõ nhỏ cũ nát chỉ có mình anh, những giọt mưa bụi bị ánh đèn đường nhuộm thành sắc màu ấm rơi trên mái tóc và vai anh.

Bộ quần áo màu đen của kiểm sát viên nhảy ra nhảy vào cửa sổ cũng không hề bị lộn xộn, nhưng chiếc quần dài lại căng ra một đường vòng cung phồng phồng.

Tình hình năm phút trước hỗn loạn đến mức anh gần như mất kiểm soát.

Anh bị cô đẩy ra sau bức màn, bộ ngực mềm mại ép chặt vào ngực anh.

Không tính là đầy đặn nhưng lại mượt mà đến làm người ta khó có thể bỏ qua sự mềm mại của nó.

Cô dán vào bên tai anh, hơi thở mềm ấm như sẽ cắn người, “Muốn tôi đi xuống cũng được, nhưng có bản lĩnh thì anh đừng cứng."

Đôi mắt Hứa Từ tối sầm, cầm chặt điện thoại lẩm bẩm, “Tống Lê...”