Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giờ ra chơi, mấy thằng con trai chơi thân với Phong chạy ào vào ôm cậu ấy.

- Baby của anh hôm nay làm sao thế này?

Thằng Thiện véo má cậu ấy, rồi nghịch nghịch 2 cái lúm đồng tiền, tôi ngồi bên cạnh thấy buồn cười nhưng chỉ dám ngoảnh mặt đi hướng khác cười tủm tỉm.

Vũ Phong chỉ liếc bọn nó 1 cái, ko thèm nói câu gì, được đà bọn này càng làm quá hơn, cứ đưa tay xoa xoa đầu cậu ấy làm tóc Phong rối tung như tổ quạ.

- Nói anh nghe đứa nào làm em buồn nào.- thằng Vương nói điệu ơi là điệu, mấy thằng bên cạnh cười khúc kha khúc khích.

- Á à, Giao đúng ko? Chính bà đã làm cục cưng bé bỏng của tôi buồn có đúng ko? Chỉ có bà mới là nguyên nhân làm cho nó buồn.

Tôi ko nói gì, giơ chân đá vào chân nó, thằng Vương xuýt xoa chỗ bị tôi đá phải, sau đấy nhìn Phong thì thấy cậu ấy đang lườm mình, thằng Vương lại sấn vào vuốt vuốt má.

- Bỏ ra.- Phong cáu, gạt tay thằng Vương ra.

- Rồi rồi, anh biết là cái Giao rồi, ko thèm chơi với nó nữa, em chỉ cần chơi với bọn anh thôi, đồ quỷ sứ.- thằng Vương ngọt ngào nói với Phong xong quay sang mắng tôi là đồ quỷ sứ. -_-

Tiết hóa học, cô giáo tôi chữa bài tập, vì tôi ko thích hóa, nói thế thôi chứ thực ra tôi dốt hóa nên tôi đâm ra ghét luôn. Tôi chỉ bày sách vở, máy tính trên bàn coi như có thế thôi, chứ còn đâu cứ cắm cúi nói chuyện với con Hạnh.

- Giao ko suy nghĩ bài tiếp theo kia à?

- Em có biết làm đâu.

- Đã đọc chưa mà kêu ko biết làm?

- Ơ hơ......

Trong lớp tôi có 1 thằng tính nhẩm rất nhanh, chả mấy khi nó dùng máy tính đâu, nhiều lần làm bài tập tôi còn chưa bấm máy xong nó đã đọc kết quả luôn rồi. Vật bất li thân của tôi đấy là máy tính, điện thoại ko cần cũng được, nhưng máy tính thì nhất định phải có 1 cái, vì tôi tính nhẩm rất ngu. 😂 Thấy thằng đấy ngồi tính nhẩm, cô giáo tôi mấy hỏi:

- Anh ko có máy tính à?

- Em tính nhẩm còn nhanh hơn.

- Chia cho 64 anh nhẩm đến bao giờ?

- Em đang tập tính nhẩm cô.

Cô giáo tôi nghe nó nói thế mấy bĩu môi:

- Tập cái con khỉ, nhẩm sai một cái là sai cả bài.

Vũ Phong lấy thước kẻ cưa cái thân bút xóa, sau đấy đổ mực ra tờ giấy giả bộ là thư.

- Chuyển bức thư này cho thằng Nguyên hộ tao.

Đứa nào cầm phải bức thư giả đấy kiểu gì mực cũng dính đầy tay, phải mấy ngày mới sạch được, thằng Nguyên ko biết hớn hả hớn hở cầm lấy, mực dính đầy tay, nó mấy điên tiết chạy xuống bàn chúng tôi bôi hết mực vào mặt cậu ấy. Xong 2 đứa cứ cười khanh khách, 1 đứa thì cứ liên mồm chửi, 1 đứa thì nhiệt tình bôi.

- Thằng chó.

- Mày động vào bố trước nhé.

Cả lớp nháo nhào lên, cô giáo ko can được phải để cho bọn nó đùa xong mới bắt được 2 chúng nó đứng xó lớp, Vũ Phong vừa đứng vừa lấy tay xoa xoa vết mực, mắt thì lườm thằng Nguyên ko thôi.

- Tâm, bà có mang gương ko đưa tôi mượn.

- Làm gì?

- Soi xem mặt còn mực ko để kì.

- Haha, ngu người.- con Hạnh cười đểu.

Nhớ cái lần bọn tôi viết văn 90 phút, thằng Phúc xé sách ra làm giấy kiểm tra, kiểu nó vừa xé vừa dẩu mồm lên nói chuyện thế là bị rách, nó mấy lấy tờ giấy bị rách đấy lên khua khoắng rồi nói với cả lớp:

- Tôi éo thích viết tờ này đâu, ai cho tôi tờ to hơn đi, văn của tôi dạt dào lắm tờ bé thế này ko hết ý được.

Có thằng cho nó tờ giấy một để nó viết bài văn 90 phút.

- Ơ, cái gì đấy?

- Hết giấy đôi rồi, còn giấy một thôi mày có lấy thì lấy.

- Mình xin.

_______________________________

Buổi chiều hôm đấy, bọn con trai rủ Vũ Phong đá bóng để cậu ấy vui vẻ trở lại, bọn con trai phải năn nỉ mãi cậu ấy mới miễn cưỡng chơi. Chiều hôm đấy đi học về lớp tôi đá cùng bọn A7, thấy mấy đứa con gái khóa dưới ngồi 1 lượt ở lán xe xem trận đấu, hò hét loạn xạ.

Có thằng còn nghỉ cả học thêm ở lại trường xem, cô giáo tôi bảo nếu hôm nay lớp tôi thắng, cô điểm danh hết cho những ai cả tuần nay nghỉ học ko lí do.

Cả 2 đội chơi rất hăng, lần đầu tiên tôi thấy Anh Tài mặc quần áo thể thao, cậu ấy và Vũ Phong nổi bật nhất trong đống đấy vì quá trắng trẻo, mấy thằng kia thì có nước da nâu khỏe khoắn.

Anh Thư và Phương Mai đi mua nước để lát bọn con trai đá xong sẽ uống.

Hiệp 1 kết thúc, tỉ số 1-1. Anh Thư đưa chai nước cho Anh Tài, cậu ấy cười cảm ơn, 2 người họ cùng đi về phía chiếc ghế đá gần đấy ngồi xuống. Vũ Phong bước về phía tôi, tôi định đưa cậu ấy chai nước mình đang cầm trên tay, nhưng Phương Mai đã chạy về phía cậu ấy trước rồi. Tay tôi buông thõng xuống, tôi lặng lẽ ngồi xuống, mở chai nước ra uống hết 1 nửa, tôi khát nước. -_-

- Này, nhìn kìa.

Cái Linh ngồi bên cạnh huých vai tôi, tôi đưa mắt về hướng tay nó chỉ, thấy Phương Mai dịu dàng trong chiếc váy dài đến mắt cá chân, đôi giầy búp bê được kiễng lên sao cho cân đối với người đối diện, miệng cười rạng rỡ lau mồ hôi trên mặt giúp người con trai cao gầy.

- Ừ. - tôi bình thản trả lời, cố nhe răng cười.

- Mày bị điên à? Rốt cuộc 2 đứa chúng mày làm sao đấy?

Tôi im lặng ko nói gì, thấy thằng Khánh vừa đi rửa tay về, cái Linh đứng dậy mang nước cho nó. Tôi bị bụi bay vào mắt, mà có khi là lông mi rụng nên đâm vào mắt cũng nên. Tôi đoán vậy vì tôi rất hay bị rụng lông mi, tôi đưa tay lên dụi dụi. Cảm giác như càng dụi mắt càng khó chịu, vật lạ vẫn nằm nguyên trong mắt. Vũ Phong đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ, thấy tôi liên tục dụi mắt thì ngồi xuống.

- Để tớ xem nào.

Tôi buông tay xuống, cảm thấy 2 tay của mình như dư thừa, cậu ấy chăm chú xem giúp tôi, khoảng cách gần như vậy, tôi có thể cảm nhận được cả tiếng nhịp tim đập của cậu ấy.

Tôi đưa mắt nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng nhìn tôi một lúc lâu, sau đấy cả 2 đều bối rối, tôi thấy má mình nong nóng, chắc giờ mặt đang đỏ như gấc chín.

- Ko sao rồi.- cậu ấy gượng gạo ngồi xuống bên cạnh tôi.

- Cảm ơn. - tôi đưa chai nước lên uống.

- Cậu né tránh tớ?- cậu ấy đột nhiên hỏi.

Tôi lại tiếp tục im lặng, chả hiểu bản thân tôi biết im lặng từ bao giờ, gặp chuyện gì cũng im lặng đứng nhìn, nhiều một lời sợ hiểu lầm, nhưng nếu hiểu lầm tôi lại ko muốn giải thích.

- Trả lời đi....

Cậu ấy tuyệt vọng nhìn tôi, sự bất lực trong đôi mắt của cậu ấy khiến tôi sợ hãi, tôi ko dám nhìn, mà ko, đúng ra là cậu ấy sợ sự im lặng của tôi.

Tuýt..... Tuýt......

Tiếng còi tiếp tục trận đấu vang lên, Vũ Phong đứng dậy, ném thật mạnh chai nước xuống đất. Tôi hơi sợ sợ trước thái độ của cậu ấy, cậu ấy chưa bao giờ thế này trước mặt tôi, chắc cậu ấy đã phải kiềm chế lắm để ko nặng lời với tôi.

Cả 2 đội đang chơi hăng thì lớp tôi bị bọn lớp kia chơi xấu, thằng Đức Anh đẩy ngã Vũ Phong khiến cậu ấy bị chảy máu ở đầu gối. Máu từ vết thương nhỏ tong tong xuống nền đất bụi, bọn con gái sợ hãi ôm chặt miệng.

Mắt tôi cay cay, rất lo cho cậu ấy, nếu cứ tiếp tục đá kiểu gì miệng vết thương càng rách to hơn, bụi đất bám vào dễ nhễm trùng nữa. Cậu ấy phải biết điều đó chứ, nhưng tại sao vẫn tiếp tục chơi? Phương Mai đã bắt đầu thút thít:

- Đừng đi, đừng chơi nữa, chỉ là đá cho vui thôi mà. Huhu.

Trà My A7 mắt đỏ hoe, bảo thầy giáo cho trận đấu dừng lại, thầy giáo cứ sốt ruột thổi còi liên tục nhưng bọn con trai hăng máu vẫn lì lợm chơi. Sau đấy Vũ Phong còn bị Đức Anh huých tay vào mặt chảy cả máu mũi.

- Chơi xấu, chơi xấu, thầy phải làm gì đi chứ?

Con Hải hét lớn, thầy giáo thì bối rối ko biết phải làm sao vì bọn kia vẫn ko chịu dừng lại. 25 phút sau trận đấu mới chịu kết thúc, bàn thắng thuộc về lớp tôi, Phương Mai vội vàng cầm bông y tế đưa cho cậu ấy nhét vào mũi.

Bọn lớp tôi đứng cãi nhau 1 trận cho ra ngô ra khoai với bọn A7, kêu chúng nó xấu tính. Nhưng tôi biết lí do vì sao Đức Anh làm thế, Đức Anh công khai theo đuổi Trà My nhưng bị từ chối nhiều lần, Trà My lấy lí do rằng thích người khác rồi, về sau cậu ta biết người Trà My thích là Vũ Phong nên sinh thù.

Vũ Phong tập tễnh đi về phía phòng y tế, Phương Mai lẽo đẽo theo sau. Khi qua chỗ tôi đứng thì dừng lại 1 lúc nhìn tôi, thấy tôi yên lặng thì thở dài 1 tiếng quay lại nhẹ nhàng nói với Phương Mai:

- Tớ muốn yên tĩnh 1 mình, hôm nay cảm ơn cậu.

Phương Mai cười buồn gật đầu, quay lưng đi về phía ồn ào tại sân bóng, tôi cầm cặp lên đi về phía Vũ Phong, nhìn cậu ấy lặng lẽ đi 1 mình về phòng y tế vừa giận vừa thương. Thấy có người đi theo mình, cậu ấy ko quay lại, chỉ nhẹ nhàng nói:

- Tôi muốn yên tĩnh, hôm nay rất cảm ơn cậu.

Tôi ko nói gì, cứ tiếp tục đi theo, đi được 1 đoạn nữa cậu ấy ko giữ được kiên nhẫn phát cáu quay lại:

- Đã nói tôi muốn yên tĩnh rồi.... Ơ, là cậu à?

Tôi lừ mắt với cậu ấy, cậu ấy thì mặt mũi rạng rỡ hẳn lên, tiện có cái cặp trong tay tôi lấy luôn đập liên tiếp vào người cậu ấy:

- Ấu trĩ, trẻ con, đồ lì lợm, nếu chân bị rách to hơn thì làm sao? Muốn làm anh hùng giấy phải ko? Hôm nay phải đánh chết cậu.

Vũ Phong cứ đứng đấy cho tôi đánh, ko kháng cự, sau khi tôi đánh mệt rồi mới hỏi:

- Hết giận chưa?

- Ai thèm giận cậu.- tôi ngoảnh mặt đi hướng khác, cậu ấy cười khúc khích giơ tay xoa đầu tôi.

- Bỏ ra, rối hết tóc của người ta rồi, cậu lo cho cái thân của cậu trước đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »