Chương 2: Véo l*и đến ra nước, kiểm tra màиɠ ŧяiиɧ

Các thanh niên trong nhóm người mỗi tên một ý, các loại da^ʍ từ lãng ngữ, Miêu Lâu nghe xong hai bên tai đỏ lên, toàn bộ mặt cũng đỏ bừng.

Tên thủ lĩnh vẫn như cũ cười tủm tỉm, xoa xoa cái l*и da^ʍ, bên trong l*и non cứ thế chảy ra nước, nói: "Quả nhiên là chúng ta có bảo bối lãnh hoá. Bên trong chỉ toàn là nước, nhất định rất muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ của chúng ta đi?"

Hắn cười, đồng thời cởϊ qυầи, côn ŧᏂịŧ lớn đem qυầи ɭóŧ chọc thành cái lều lớn. Ánh trăng không quá sáng, Miêu Lâu nhìn không rõ lắm, nhưng có thể cảm giác được bọn họ đều có thứ kia rất lớn, mình khả năng ăn không vô, mà cứ cho là ăn được đi, tiểu bướm nhỉ khả năng cũng sẽ rách ra mất?

Miêu Lâu cắn môi, trong mắt hàm chứa lệ quang, ủy khuất mà lắc đầu nói: "Quá lớn...... Ăn không vô, ca...... Ta còn có một ít tiền, ta đều tất cả cho ngươi, ngươi có thể buông tha ta được không?...... Hoặc là ta dùng miệng......"

Miêu Lâu vắt hết óc muốn trốn, tên thủ lĩnh vẫn như cũ trên mặt mang theo nét cười, không hoảng hốt không vội mà cởϊ qυầи lót, một cây côn ŧᏂịŧ cực đại bắn ra ngoài, qυყ đầυ cương cứng sưng to còn dính chút mật dịch trong suốt, Miêu Lâu nhìn thấy vô cùng rõ ràng, thậm chí có thấy được căn côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn kia có bao nhiêu mạch gân đều có thể đếm được.

Bên cạnh có người lập tức dùng dầu bôi trơn bôi vào hạ bộ của cậu, tên thủ lĩnh cầm lấy côn ŧᏂịŧ đang chuẩn bị cắm vào cái l*и non nớt của Miêu Lâu mà ȶᏂασ, cái l*и này quả nhiên rất chặt, còn chưa có ăn qua côn ŧᏂịŧ bao giờ, bôi trơn mới có thể khuếch trương một chút.

"Từ từ......" Một thanh niên lại đưa lên một loại dầu bôi trơn khác, thấy mọi người đều nhìn hắn, hắn vui cười nói, "Đây là ta quan tâm đến con đĩ nhỏ này nha, có tình dược hiệu quả, còn rất mãnh liệt, nghe nói xử nữ dùng 1 lần cũng có thể thành da^ʍ phụ."

Thế là lại thêm một loại dầu bôi trơn cứ thế bôi lên cái l*и da^ʍ dật của Miêu Lâu, xúc cảm lạnh lẽo làm l*и non đang sưng đỏ run lên bần bật, nhìn qua phi thường mảnh mai lại đáng thương.

Miêu Lâu muốn nói chút gì đó, chính là miệng vừa mới mở ra, ngón tay một thanh niên liền cắm đi vào, thọc vài cái, cậu liền ô ô phát ra âm thanh, nói không ra lời, nước miếng theo cằm chảy xuống dưới, rơi xuống tiểu núʍ ѵú, bị đôi bàn tay to coi như chất làm trơn mà xoa nắn đến biến dạng cặρ √υ" non mềm.

"Không cần...... Ô......" Miêu Lâu vẫn cứ kháng cự, nhưng mà sức lực của cậu vô cùng yếu ớt, tay chân lại bị kìm chế chặt chẽ, nhìn như là muốn cự còn nghênh.

Ngón tay trong miệng vừa rút ra, Miêu Lâu còn đang vô cùng khó khăn mà hô hấp, một đầu lưỡi dày nặng liền đâm vào trong miệng, hắn như muốn hút nát chiếc lưỡi non mềm trong miệng cậu, phát ra tiếng nước chậc chậc chậc.

Hôn cái miệng kia đủ rồi, thanh niên kia dùng khẩu khí thô nặng mà nói: "Miệng con đĩ nhỏ này ăn cũng thật ngon, dươиɠ ѵậŧ ca ca ăn cũng rất ngon đấy, đĩ nhỏ, tới, hé miệng ——"

Thanh niên hống Miêu Lâu, cũng đem miệng Miêu Lâu bẻ ra, một cây côn ŧᏂịŧ cực đại lập tức thọc tiến vào.

"Ô ô...... Ô...... Ô!" Miêu Lâu mơ hồ không rõ mà phát ra âm thanh, đột nhiên đôi mắt trợn to, toàn bộ thân thể run lên, cứng đờ lại.

Một cây côn ŧᏂịŧ ở cửa huyệt chậm rãi đâm vào so với cây con thịt ở trong miệng còn muốn to hơn, ở trong khe thịt dùng sức đâm vào, muốn chiếm cứ một vị trí nhỏ trong huyệt da^ʍ, một cây trong miệng lại thêm một cây ở huyệt, làm cậu nổi da gà khắp cả người.

Hai tay vô lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn cự vật thô to cứ thế đâm vào trong cơ thể, chính mình ngược lại bởi vì mẫn cảm mà run lên bần bật

Một tấc đỉnh vào, thâm nhập ngày càng sâu, thẳng đến khi căn côn ŧᏂịŧ lớn chạm đến một tầng lớp mỏng.

Tên thủ lĩnh sửng sốt, côn ŧᏂịŧ đang đâm vào mà chậm rãi một chút, cảm thụ lớp mỏng này, sau đó nhìn Miêu Lâu.

"Vẫn là lần đầu tiên sao? Xử nam... Không, l*и đĩ vậy mà vẫn là xử nữ sao?"