Chương 6: Trong khuê phòng xem đông cung đồ (1)(thủ da^ʍ)

Cùng ngày đó Thành Tiêu bởi vì đánh Tứ hoàng tử mà được triệu vào cung, Lâm Tri Dung vẫn luôn hâm nóng thức ăn đợi đến hơn nửa đêm mới nhìn đến Thành Tiêu hấp tấp đạp cửa vào nhà.

"Phu quân..."Nhìn Thành Tiêu sắc mặt biến hóa không ngừng, Lâm Tri Dung không biết nên an ủi từ đâu, không thể làm gì khác hơn là trước tiên xin lỗi: "Xin lỗi phu quân đều là lỗi của ta."

Thành Tiêu hừ hừ hai tiếng, ôm tức phụ hôn hai cái, nắm chặt quả đấm: "Nếu không phải ngươi ngăn ta, ta dám khẳng định đánh cho người ngu ngốc kia răng rơi đầy đất!"

Thấy Lâm Tri Dung một mặt áy náy, liền cười nói: "Chuyện tốt hay chuyện xấu chúng ta không cần nói nữa, cứ măc nó đi. Vi phu còn được ở nhà một tháng nữa, tháng sau liền phải đưa quân đi tây bắc dẹp loạn, má nó... Lão tử mới kết hôn có bao lâu đâu..." Hắn thở dài, mất hứng xoa xoa cặp mông mềm mại của kiều thê, vỗ vỗ muốn y ngồi ở trên đùi mình, tay cầm bát đựng súp nốc ừng ực.

Thấy Lâm Tri Dung vẫn là không rõ, Thành Tiêu cười nói: "Nhìn bề ngoài công việc này tưởng như vất vả, không có kết quả tốt. Có thể nói thời điểm này binh quyền còn nằm trong tay ta, ta đoán hoàng thượng là muốn chọn Đại hoàng tử cho ngôi vị Thái tử."

Lâm Tri Dung gật gật đầu hiểu rõ, chỉ là vừa nghĩ tới Thành Tiêu tháng sau liền phải đi, không tránh khỏi một phen âm u... Lâm Tri Dung muốn chính mình cũng có thể cùng cha đi theo quân, như vậy y không chỉ có thể nhìn thấy Thành Tiêu, thậm chí còn có thể giúp hắn giải tỏa ưu phiền...

Thấy Lâm Tri Dung bỗng nhiên trầm mặc, Thành Tiêu nặn nặn cái mông của y, cười xấu xa nói: " Vậy một tháng này phu nhân cũng đừng mong được xuống giường..."

Lâm Tri Dung suy nghĩ một hồi mới phản ứng được, mặt đỏ lên, cười hôn hắn một cái, hai người nhìn một chút liền không nhịn được cả người nóng nảy.

"Cơm nước muốn nguội..."

"Vừa mới nãy ta đã ăn rồi, hiện tại đến phiên vi phu tới đút no ngươi!"

Hai người cứ như vậy thân mật hơn nửa tháng, một ngày nọ Thành Tiêu bỗng nhiên vỗ đầu một cái: "Nguy rồi! Còn chưa có đi thăm bố mẹ vợ ."

Tuy nói hài tử gả đi ra ngoài, hơn nửa năm không về nhà cũng là chuyện bình thường. Nhưng Thành Tiêu biết Lâm Tri Dung luôn luôn gần gũi với cha mẹ, bỗng nhiên gả đến Thành gia, khẳng định không quen, nhân tiện nói: "Hôm nay chúng ta liền hồi Lâm phủ đi bái kiến cha mẹ vợ một chút. Về sau nếu như ta không có ở nhà, ngươi cũng có thể trở về thăm bất cứ lúc nào."

Lâm Tri Dung cảm động đến không nói ra lời, trong kinh thành e là không có ai có thể làm cho thê tử trở về nhà mẹ đẻ khi không có việc quan trọng. Nếu là nam thê, lúc bình thường ở nhà chồng càng phải cẩn thận kỹ càng, Thành Tiêu đối với y săn sóc như vậy, chưa bao giờ làm cho y phải gánh áp lực. Việc gả cho Thành Tiêu, lúc trước chỉ là chuyện bất đắc dĩ, hiện tại lại là phúc khí mấy đời của mình.

Thành Tiêu thấy Lâm Tri Dung vui vẻ, liền nhịn không được nói thêm: "Chuyện trong nhà ngươi không cần bận tâm, ngược lại ngươi chỉ cần đút no ta là được..." Nói xong, lại bắt đầu động tay động chân.

"Không phải nói muốn đi gặp cha mẹ ta sao?" Lâm Tri Dung cười nắm lấy tay hắn, vui vẻ nhảy nhót giống như đứa trẻ.

"Được." Thành Tiêu cầm lấy tay Lâm Tri Dung hôn một cái, đem tay của hai người nắm chặt, liền thật cao hứng mà lôi kéo tức phụ ra cửa.

Vợ chồng Lâm gia vừa thấy được nhi tử, kinh hỉ vô cùng, vội vã đem nhi tử cùng con rể vào trong nhà, lôi kéo hỏi han ân cần một hồi lâu, thấy Lâm Tri Dung một bộ dáng không nhịn được mặt mày đưa tình, liền biết đến cái hôn lễ này kết không sai.

Lâm Tri Dung lần này về nhà chính là muốn cùng Lâm lão ngự y thương lượng một chút chuyện gia nhập quân y, nhưng có Thành Tiêu ở đây liền không tiện. Vừa vặn Thành Tiêu bồi hai người hàn huyên một hồi, liền cười nói: "Tri Dung khó được về nhà, bố mẹ khẳng định có lời nói muốn nói với y, ta liền đi dạo nơi khác."

Lâm Tri Dung thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Trong phủ phong cảnh không bằng Thành phủ, nhưng được cái yên tĩnh thanh nhã. Nếu phu quân muốn nghỉ mệt, cũng có thể đi vào phòng ta nghỉ ngơi."

Thành Tiêu vừa nghe hai mắt liền sáng lên, ánh mắt đầy du͙© vọиɠ nhìn y, Lâm Tri Dung sửng sốt một chút, buồn cười nhìn hắn, đối phương nắm tay của y một chút, liền hí ha hí hửng mà đi.

Thấy phu quân đi xa, Lâm Tri Dung do dự một chút, thấp giọng hướng phụ thân hỏi: "Phụ thân, ta muốn tham gia quân y."

Lâm gia vợ chồng sửng sốt một chút, ngạc nhiên nói: "Dung Nhi, ngươi thích vào quân y?"

Lâm Tri Dung gật gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Phụ thân, nương, hài nhi chỉ muốn cùng phu quân đi xuất chinh..."

Lâm phu nhân giật mình: "Oa a! Đây không phải là địa phương mà ngươi tùy tùy tiện tiện liền đi đến, quá nguy hiểm, này, chuyện này... Nương không đồng ý, ngươi không thể đi a!"

Lâm Tri Dung trầm giọng nói: "Ở thời điểm bằng tuổi ta, phụ thân cũng sớm là thầy thuốc một mình chống đỡ một phương, phụ thân không phải cùng Thành lão tướng quân đi xuất chinh rất nhiều lần sao?"

Lâm phu nhân vội la lên: "Ngươi và phụ thân ngươi làm sao có thể giống nhau! Thân thể này của ngươi... Đi khẳng định bị người bắt nạt! Ai, phụ thân Dung nhi, ngươi khuyên y một chút đi!"

Lâm Tri Dung nhanh chóng vỗ lưng mẫu thân an ủi: "Nương, ta đã sớm không còn là tiểu hài tử, những năm này phụ thân ở bên ngoài cấp người trong thôn xem bệnh, nhân gia cũng không quen biết ta, cho dù có cũng đối xử với ta như người bình thường? Ta không nói, thì chẳng có ai biết đến?"

Lâm lão ngự y trầm ngâm nửa ngày, đối với Lâm phu nhân nói: "Thôi, là nam nhân thì sớm muộn cũng muốn một mình chống đỡ một phương, ngươi cho rằng gả vào Thành gia có thể bảo đảm an toàn cho Dung nhi cả đời sao? Thành gia cùng Lâm gia kết thân, cũng giống như là Lâm gia ở trong triều đứng về phía Đại hoàng tử, làm Dung Nhi sớm ngày có thể thích ứng với sự nghiệp của Lâm gia cũng không tồi."

Lại nói: "Nếu như con muốn đi, phụ thân liền xin cho con vào quân y, cũng không cần phải thi khảo, phụ thân biết con có thể ứng phó với các tình huống xảy ra."

Lâm Tri Dung cao hứng nắm chặt tay phụ mẫu: "Cảm tạ hai người!"

Còn không biết Lâm Tri Dung đang mưu đồ đại sự Thành Tiêu làm bộ mà đi dạo một vòng trong vườn, liền giả bộ nói mệt mỏi, thúc giục người dẫn đường: "Đi Thành phu nhân phòng, bản tướng muốn nghỉ ngơi."

Thành Tiêu sờ sờ cằm, vui mừng mà cười trộm, suy nghĩ cách gọi "Thành phu nhân" nghe thế nào cũng rất thư thái.

Vừa vào cửa, Thành Tiêu liền ngồi không yên, khắp nơi đều xem xét một cái, phòng ở đều là mùi thảo dược thơm ngát giống như mùi trên người của Tri Dung, làm cho Thành Tiêu không ngừng được nở một nụ cười. Đêm động phòng đó, Tri Dung có nói xem qua "Loại kia sách", hắn đã sớm muốn nhìn một chút người đoan chính ngoan ngoãn như Tri Dung đến cùng có thể ở trong phòng mình giấu sách khiêu da^ʍ hay không?

Lâm Tri Dung là người không giỏi giấu đồ vật cũng như không giỏi giấu tâm sự, Thành Tiêu tại tầng cao nhất của giá sách tìm được một quyển sách mỏng manh. Còn chưa kịp mở ra, Lâm Tri Dung liền gõ cửa một cái sau đó tiến vào, y mở to hai mắt nhìn thấy trong tay Thành Tiêu là cái gì, nhất thời mặt đỏ bừng, tiến tới muốn đem sách giấu sau lưng không cho hắn xem.

"Tại sao không cho ta xem?" Thành Tiêu cười xấu xa đem sách giơ cao, ôm lấy Tri Dung hôn một cái, một cái tay khác liền thành thục xoa nắn cái mông của y.

"Phu quân trả lại cho ta..." Lâm Tri Dung đỏ cả mặt, nỗ lực nhón chân lên muốn lấy quyển sách, cọ đến Thành Tiêu cả người đều khô nóng, không nhịn được ôm y đi đến trên giường.

"Được được được, trả lại cho ngươi." Thành Tiêu đem sách đưa tới tay của Lâm Tri Dung, đem y ôm chặt chạy nhanh tới trên giường."Chúng ta cùng xem, hay là... Ngươi làm mẫu cho ta xem đi? Ha? Dạy cho ta đi mà..."

Lâm Tri Dung trên mặt đỏ như muốn rỉ máu, bị hai cánh tay của Thành Tiêu khóa ở đầu giường không thể động đậy. Y không tự chủ được mà ngẩng đầu lên vô cùng đáng thương mà cầu mong tha thứ.

"Phu nhân sao lại cất giữ quyển sách này? Có phải là lúc bình thường đều xem rồi tự sờ chính mình không?" Thành Tiêu cười ngậm lấy lỗ tai y, hai tay đem y phục của Lâm Tri Dung mở ra, l*иg ngực cùng cái đùi trắng trẻo liền lộ ra trước tầm mắt của hắn.

"Là đại phu... Hiểu chút việc này là chuyện bình thường..." Lâm Tri Dung cảm thấy được chính mình đang nói sự thật, nhưng vô cùng chột dạ.

"Có phải là lúc bình thường phu nhân cũng sờ chính mình như vậy?" Nam nhân thấp giọng ghé vào lỗ tai y thổi khí, tay trái sờ tới l*иg ngực có chút cơ bắp của Lâm Tri Dung, nắn bóp hai đầu núʍ ѵú phấn nộn, thi thoảng kéo nhẹ vài cái.

"Dung nhi không, không có sờ tới..." Lâm Tri Dung ngượng ngùng muốn chết, quay đầu không dám nhìn hắn.

"Nói dối." Thành Tiêu nắm lấy côn ŧᏂịŧ của y ra sức tuốt lộng, sợ đến Lâm Tri Dung mở to hai mắt, nhút nhát cầm lấy tay Thành Tiêu, nơi yếu hại bị người cầm trong tay tùy ý đùa bỡn, cảm giác vô cùng sợ hãi."Bảo bối ngoan, nói lại lần nữa có tự sờ qua chính mình hay không? Hả?"

"Sờ, sờ qua..."

Thấy khuôn mặt Lâm Tri Dung tràn đầy sự thẹn thùng, Thành Tiêu cảm thấy được dưới khố chính mình liền cứng lên. Nhưng Thành Tiêu có ý nghĩ muốn trêu đùa y giống như ngựa hoang đã thoát cương làm sao cũng kéo lại không được. Thành Tiêu buông tay y ra lùi tới cuối giường, đem quyển sách mở ra, nở một nụ cười hư hỏng nói: "Vậy bảo bối sẽ dạy vi phu một chút chứ..."

Lâm Tri Dung bị Thành Tiêu chọc cho cả người đều khô nóng, cố tình hắn giống như không thấy, hạ thân y đã sớm bị sờ đến ướt đẫm, nhưng Thành Tiêu cố ý không động vào y, nhất định phải bắt mình thủ da^ʍ ở trước mặt hắn.

Thấy Thành Tiêu ngồi bất động hai tay ôm ngực ngồi ở cuối giường, Lâm Tri Dung biết ngày hôm nay hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình. Y không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt nhìn vào kẻ cầm đầu kia - đông cung đồ, chiếu theo sách thân thủ liền sờ tới l*иg ngực, ngón tay trắng nõn lạng quạng vuốt ve đầṳ ѵú mềm mại, khó chịu kẹp chặt hai chân.

Trong sách là hình ảnh một nam nhân đang ngậm lấy đầṳ ѵú của một nam nhân khác, trên mặt Lâm Tri Dung nóng rực. Nhắm chặt lại mắt, không tự chủ được tưởng tượng phu quân đang dùng hai tay cùng đôi môi thưởng thức đầṳ ѵú của mình.

"Bảo bối ngoan, mở chân ra." Lâm Tri Dung nghe đến âm thanh mang theo ý cười cùng với tiếng thở dốc của nam nhân. Không nhịn được mà than nhẹ một tiếng, run rẩy mở ra hai chân, lộ ra nơi cũng sớm đã ướt một bãi lớn.

"Bảo bối, ngươi đều cứng hơn nửa ngày rồi làm sao không sờ sờ nơi đó?" Thành Tiêu thấp giọng hỏi.

Lâm Tri Dung run cầm cập mà buông ra tay đang sờ đầṳ ѵú, sờ tới côn ŧᏂịŧ dưới khố, nắm chặt lấy côn ŧᏂịŧ hồng hào đang cứng rắn. Sau khi nhắm mắt lại y cảm thấy không còn cảm giác nóng rát khi bị Thành Tiêu nhìn chăm chú nữa, một bàn tay trên dưới chậm rãi tuốt lộng, một bàn tay khác xoa hai cái trứng mềm mại ở phía dưới.

Ngón tay cái thỉnh thoảng sờ qua qυყ đầυ đang nhỏ vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙, thoải mái đến y không khỏi ngửa đầu về đằng sau, cái cổ trắng như tuyết còn in lại dấu hôn đỏ chói của ngày hôm qua. Bị lạnh nhạt đầṳ ѵú giống như hai hòn đá nhỏ nhô lên, tại chiếc áo mỏng manh gợi lên tìиɧ ɖu͙© đến cực điểm, mơ hồ có thể nhìn thấy hai đầu nhũ hồng hào. Thành Tiêu liếʍ liếʍ môi, mở ra quần áo, nắm chặt côn ŧᏂịŧ đã đứng lên từ lâu của mình, năm ngón tay thuần thục vuốt ve trên dưới.

Lâm Tri Dung sờ soạng một hồi lâu, hơi thở đứt quãng nặng nhọc, buông ra côn ŧᏂịŧ đang chảy chất lỏng ròng ròng nhưng không thể tiết ra được. Thành Tiêu ánh mắt thâm trầm không hề tự giác đem bàn tay đến phía dưới, hai ngón tay đẩy ra hai cánh hoa đang ướt nhẹp vô cùng, một cái tay khác cũng duỗi ra hai ngón tay, lau qua miệng huyệt đầy nước, chậm rãi xuyên vào bên trong hoa huyệt.

Yêu tinh này!

Thành Tiêu nhìn thân thể của y chảy một thân mồ hôi, bộ dạng giống như muốn đùa bỡn hoa huyệt, dưới khố dâng lên nhanh chóng, nhất thời hô hấp bất ổn, tăng nhanh tốc độ vuốt ve của tay, trong cổ họng không nhịn được phát ra từng hơi thở nặng nhọc.

"Phu quân... Phu quân..."

Nghe đến âm thanh thở dốc nặng nề của Thành Tiêu, Lâm Tri Dung nhắm hai mắt lại cả người run lên, da dẻ bởi vì mắc cỡ mà nổi lên một tầng nhuận hồng. Thành Tiêu đứng dậy đem ngón tay xuyên đến một điểm sâu trong hoa huyệt, liền chậm rãi rút ra, dùng đốt ngón tay cọ âm đế đỏ tươi. Lâm Tri Dung thoải mái đến các ngón chân đều co lại, tưởng tượng cảm giác sảng khoái khi mình bị côn ŧᏂịŧ nóng hổi của phu quân chen vào.