Phiên ngoại 4

Lâm Tri Dung bị Thành Tiêu ôm tới chỗ ngồi, hai tay ở dưới bàn ăn bất an mà nắm chặt.

Lâm Tri Dung thấy từng món từng món đồ ăn được đưa ra, không khỏi mở to hai mắt, cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên đặt ở trước mặt mình như vậy. Dinh dưỡng tề lưu hành ở đế quốc hơn chục năm nay làm rất ít người xuống bếp nấu ăn, chỉ có một số ít người có trình độ nấu nướng nhưng nguyên liệu nấu ăn bây giờ đã là một thứ cực kì xa xỉ.

Lâm Tri Dung nuốt nước miếng, có chút quẫn bách nói: "Chúng ta chỉ có hai người, ăn hết sao? Có thể lãng phí hay không..."

"Có thể ăn bao nhiêu thì ăn, không đủ thì gọi thêm. Tôi ăn rất nhiều, em không cần lo."

Thiếu tướng chống cằm nở nụ cười nhìn cậu.

Lâm Tri Dung là người ở tầng chót của xã hội, ngay cả thời gian từ từ ngồi xuống ăn uống đều là "Hàng xa xỉ", có thể có một phút đi vệ sinh cũng khá là tốt rồi. Dù sao trong một phút đó cũng có thể làm được chút việc để kiếm tiền trang trải cuộc sống gia đình.

"Thích ăn thịt gà hay là thịt bò?"

Lâm Tri Dung sửng sốt một chút, nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu một cái rồi lại gật đầu: "Đều có thể..."

Lâm Tri Dung đã lâu rồi chưa ăn những thứ này, nơi nào còn nhớ tới mùi vị, cho nên có thích hay không cậu cũng không biết?

Thành Tiêu ánh mắt tối tăm, ôn nhu nói: "Thịt gà có được hay không? Em cần bồi bổ thân thể, trước uống canh đi."

"Ân, ân..."

"Thích không?"

"Thích..." Nhìn cậu nâng bát uống rồi gật đầu như giã tỏi, liền khiến Thành Tiêu cảm thấy hận không thể mang hết thảy đồ ăn ngon thả trước mặt cậu, xem ánh mắt của Lâm Tri Dung có bao nhiêu sáng lấp lánh kìa.

"Tôi làm cơm còn ngon hơn, sau này tôi làm cho em ăn. Đến, há miệng."

Thành Tiêu một bên xé thịt gà một bên đưa tới bên miệng Lâm Tri Dung.

"Tôi tự mình tới..." Lâm Tri Dung thụ sủng nhược kinh mà lắc đầu, lại nhìn thấy ánh mắt như dao của thiếu tướng: "Ăn."

Lâm Tri Dung không có cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn đem khối thịt tươi mới cắn vào trong miệng, đôi môi không cẩn thận đυ.ng phải ngón tay của nam nhân, sợ đến Lâm Tri Dung không tự giác mà liếʍ môi một cái.

"... !"

Thành Tiêu cảm thấy bộ dáng của Lâm Tri Dung vô cùng đáng yêu, nhưng trên mặt cũng không có biểu cảm gì tiếp tục đem nửa con gà xé đặt vào chén cho cậu.

"Ăn nhiều chút, em đều gầy đến không ngực không mông."

"... !!" Mỹ nhân lập tức đỏ mặt, bất an rụt cánh tay về che ở ngực, Lâm Tri Dung cảm thấy được tầm mắt của Thành Tiêu giống như đang nhìn thấu toàn bộ thân thể của cậu.

Thấy Lâm Tri Dung mới ra viện, thực sự ăn không được nhiều, mà bác sĩ cũng kiến nghị thân thể này nhất định phải chậm rãi điều dưỡng, Thành Tiêu cũng không ép cậu, rót cho cậu ly trà rồi mới bắt đầu ăn.

Người bên trong quân đội đều được huấn luyện cho nên tốc độ dùng cơm rất nhanh, mà động tác của hắn thoạt nhìn rất đẹp, không một chút thô lỗ nào. Lâm Tri Dung phát hiện Thành Tiêu thật sự đem đồ vật đều ăn hết, một chút cũng không chừa lại, ngay cả đồ ăn mình ăn không hết hắn đều giải quyết.

Hành động giơ tay nhấc chân của hắn làm cho Lâm Tri Dung một chút cũng không thể dời đi tầm mắt, tâm lý có chút ao ước.

Lâm Tri Dung đang sững sờ, trí não bỗng nhiên vang lên, tin tức của cậu đều là thiết bị tự động truyền phát tin, không nghĩ tới người gửi là người mà cậu không muốn thấy nhất, còn không kịp từ chối hình ảnh kia liền bắn ra ngoài.

"Jone, gần nhất có khỏe không?

Lần trước em đáp ứng tới tham gia hôn lễ của anh, chưa quên đi? Tuy rằng chúng ta đi đến bước này thật sự rất đáng tiếc, thế nhưng anh hi vọng em có thể tới chứng kiến hạnh phúc của anh. Đáp ứng anh tối nay tới thấy anh được không? Anh sẽ lén lút gặp em 30 phút.

Yêu em, K."

( Tra công thật quá ghê tởm 🤮🤮🤮 )

Lâm Tri Dung sợ đến không nói ra lời, không cần ngẩng đầu cậu cũng biết biểu tình của người đối diện có bao nhiêu khó coi, thiếu tướng có thể gϊếŧ cậu cũng không chừng...

"Đây chính là vị hôn phu trước của em?" Thiếu tướng ngoài cười nhưng trong lòng không cười."Đêm tân hôn còn muốn gặp riêng em? 30 phút, phỏng chừng đồ chơi kia của hắn không được đi? Người như thế mà em cũng thích."

Thấy Lâm Tri Dung cúi đầu một bộ dáng giống như muốn khóc, Thành Tiêu hít sâu một hơi, ôn nhu nói: "Tôi không có trách em."

"Em muốn đi đến đó không?"

Lâm Tri Dung lắc đầu một cái, có chút bất lực nói: "Tôi không biết... Tôi đáp ứng anh ta sẽ đi tham gia lễ cưới của anh ta, mà tôi xưa nay không có tham dự qua mấy cái này..."

"Vậy thì đi thôi." Thành Tiêu nhanh chóng thu thập rồi đứng lên.

"Tôi..." Lâm Tri Dung lại bị hắn ôm vào trong l*иg ngực, dưới ánh mắt ghen tị của mọi người xung quanh rời đi. Lâm Tri Dung nhìn quần áo trên người mình bởi vì vội vàng mà mặc lung tung, trên mặt còn có chút dơ bẩn, cùng người nam nhân bên cạnh quần áo ngăn nắp quả thực là trên trời dưới đất. Dùng thân phận của cậu liền tư cách cấp thiếu tướng xách giày cũng không có, chẳng trách ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn cậu như vậy.

Lễ cưới diễn ra lúc 9 giờ, ở một quán rượu lớn của hoàng gia. Lâm Tri Dung đem tấm thiệp kia mở ra, giơ tay nhìn đồng hồ, còn có một giờ nữa mới diễn ra.

Thành Tiêu cũng nhìn một cái, nặn nặn bờ vai của cậu nói: "Chúng ta cũng không thể mặc như vầy đi, quá thất lễ."

Lâm Tri Dung hoàn toàn không biết quần áo trên người Thành Tiêu đến cùng thất lễ ở nơi nào, ngược lại chỉ có cậu là con vịt nhỏ xấu xí không đất dung thân.

Tuy rằng nhìn Lâm Tri Dung mặc quần áo như vậy cũng dễ thương, thế nhưng Thành Tiêu cũng không dự định vì chuyện y phục này mà làm cậu mất mặt. Hắn sải bước đến gần ôm lấy eo nhỏ của vợ chưa cưới.

Tầng 35 của toà nhà này không bao giờ mở ra cho công chúng, cho nên Lâm Tri Dung căn bản không biết đây là nơi nào. Hai vị nhân viên phục vụ vui vẻ đi lên, nhanh chóng cho mở cửa cho bọn họ, ân cần hỏi: "Thành thiếu tướng, hoan nghênh giá lâm! Xin hỏi ngày hôm nay ngài muốn đặt loại quần áo gì?"

Thành Tiêu không để ý đến hai vị Omega nhiệt tình, đơn giản cùng một vị nữ nhân lớn tuổi nắm tay: "A di, vị này chính là vợ chưa cưới của ta, chúng ta tới làm lễ phục."

Vị nữ nhân lớn tuổi lập tức nhiệt tình nắm tay Lâm Tri Dung, vui vẻ nói: "Thật? Chuyện này là sao vậy? Mẹ của ngươi ngày hôm qua còn tìm tới ta, có chuyện vui lớn như vậy nàng làm sao sẽ không nói cho ta biết? Các ngươi tính khi nào kết hôn? Lễ phục muốn làm dạng gì? Vị Omega này thích dạng gì đâu?"

Lâm Tri Dung liều mạng lắc đầu, cũng không biết làm thế nào để rút tay về, nghe bọn họ mỗi người một câu, gấp đến vành tai cậu đều hồng thấu.

Lâm Tri Dung đứng yên để người khác đo, chưa tới mười phút liền thấy người máy đem tới một bộ lễ phục màu trắng.

Thành Tiêu cười nói: "Em thử xem."

Lâm Tri Dung xấu hổ lúng túng mà gật đầu, đem lễ phục tiến vào phòng thử quần áo. Thành Tiêu ở bên ngoài đợi mười phút, rốt cục ngồi không yên, đi tới phòng thử đồ thấp giọng hỏi: "Có thể ra ngoài cho tôi xem không?"

Lâm Tri Dung đáp: "Xin lỗi, tôi có chút không quen nên mặc hơi lâu..."

Thành Tiêu mở cửa đi vào, chỉ thấy mỹ nhân mặc lễ phục trắng vừa sợ vừa xấu hổ nhìn hắn.

Thành Tiêu hầu kết giật giật, mím môi cười nói: "Rất dễ nhìn, Dung Nhi của tôi quả nhiên là một mỹ nhân."

Vật liệu cao cấp được chế thành lễ phục trắng, thoạt nhìn vô cùng có tinh thần. Mặc lên không có vẻ quá gầy, sau lưng nhưng là những hoa văn chìm được thêu tinh tế, đối với Omega nam tính không có chút nào ẻo lả, ngược lại đem vóc dáng của Omega bày ra vô cùng rõ ràng.

Thành Tiêu cho cài nút áo cho Lâm Tri Dung, lôi kéo cậu đi ra ngoài, ba vị Omega nữ tính hưng phấn vây quanh cậu khen ngợi "Thật là đẹp mắt, thật là đẹp mắt", nói xong liền cầm lấy mái tóc dài mềm mại của cậu, cuối cùng dựa theo thiếu tướng yêu thích sự tao nhã, dùng dây cột tóc lại một chút. Hình thức cổ phong gần đây rất được lưu hành, hai lọn tóc thả bên quai hàm, thoạt nhìn ôn nhu thêm mấy phần. Bất luận cái Alpha nào nhìn thấy trong nháy mắt sẽ dâng lên một luồng bảo hộ.

"Em rất đẹp." Thành Tiêu mỉm cười nói.

Có thể được vị thiếu tướng này thừa nhận, còn khó hơn nhìn thấy hắn lộ ra nụ cười, ở đây bốn cái Omega đều có chút không chống đỡ nổi.

Thành Tiêu đem tay phải của Lâm Tri Dung kéo tới, tháo xuống cái nhẫn đính hôn kia, trong nháy mắt chiếc nhẫn liền biến thành bột phấn.

"Thiếu tướng..." Lâm Tri Dung trợn to mắt, không nghĩ tới đồ vật mà chính mình giữ lâu như vậy liền biến thành bụi phấn.

"Một cái Alpha nếu không thể mang xương đầu của tinh thú tới làm lời cầu hôn, chứng minh hắn căn bản không phải một dũng sĩ." Thiếu tướng đeo lên cho cậu một đôi găng tay in họa tiết: "Lần sau tôi sẽ đeo cho em một chiếc nhẫn đính hôn tốt nhất."

Omega kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thành Tiêu, cậu thực sự không thể tin được vị Alpha vạn người kính ngưỡng tại vài lần gặp gỡ đã muốn cưới mình. Lâm Tri Dung chỉ là một người bình thường, không hề bắt mắt chút nào, thậm chí bị người châm chọc vì không thể sinh sản. Ngay cả bạn trai đã giao du ba năm Khải Tây cũng không phải một lần trước mặt mọi người chỉ trích nghiên cứu của cậu "Ý nghĩ kỳ lạ, không hề có giá trị".

"Tại sao... Nhất định là nhầm ở nơi nào đi? Tôi không phải..."

Thành Tiêu kiên nhẫn đợi một hồi lâu, hỏi: "Không phải cái gì?"

"Không phải vợ chưa cưới của ngài... Không phải giống như ngài tưởng tượng... Tôi vô dụng như vậy... Không thể nào là..."

Nước mắt của Lâm Tri Dung không hề phòng bị mà rơi trên mu bàn tay, làm ướt cái găng tay, hai người giật nảy mình, làm cho cậu không còn kịp suy nghĩ nữa liền rút tay về, kinh hoảng muốn đứng dậy rời đi.

Thành Tiêu đem Lâm Tri Dung ấn vào trong l*иg ngực, hít một hơi thật sâu: "Tinh nguyên năm 12, em được sinh ra đời, thời điểm tôi ôm em, em còn chưa lớn bằng chú chó nhà tôi.

"Tinh nguyên năm 15, lúc đó em sắp đi học mẫu giáo, tôi vẫn luôn hiếu kỳ em ngày thứ nhất rời đi ba mẹ có khóc hay không, bất quá em vẫn thật biết điều, tôi luôn nghĩ rằng em sẽ ngoan ngoãn chờ tôi đến đón.

"Tinh nguyên năm 19, em bắt đầu học lớp 2, nếu như có người dám bắt nạt em, tôi liền đánh hắn đến răng rơi đầy đất mới thôi.

"Tinh nguyên năm 23, em thi đấu được giải nhất, tôi hi vọng tôi có thể ở bên trong đám người dưới đài vỗ tay vì em, mà không phải một mình lẻ loi ở phía sau đài tự mình chúc mừng.

" Tinh nguyên năm 28, em 16 tuổi, em bắt đầu phân hóa thành Omega, một tháng liền đều ngã bệnh. Lúc đó tôi nên ở bên cạnh em, nói cho em, em là Omega kiên cường nhất.

"Tinh nguyên năm 34, em đã 22 tuổi, có một người không có mắt điên cuồng theo đuổi em, tôi lúc đó nên ở bên cạnh đánh hắn đến cha mẹ hắn đều không nhận ra được, chứ không phải làm cho hắn giữ lấy em ba năm, sau đó ở trước mặt em cùng Omega khác làʍ t̠ìиɦ."

Lâm Tri Dung khϊếp sợ sửng sốt một hồi lâu, cậu không thể nào tưởng tượng được chính mình từ khi sinh ra cho đến bây giờ vẫn luôn có một vị Alpha ở phía sau lưng ủng hộ mong nhớ cậu, phảng phất bọn họ chính là trời sinh một đôi.

"Sao có thể..." Lâm Tri Dung vội vã mà lắc đầu một cái, nhưng không có kiên định như trước.

"Em không thể cự tuyệt tôi, vô luận dùng thủ đoạn gì tôi đều sẽ làm em lưu ở bên cạnh của tôi."