Chương 5
Chi phiếu và gan heo… Một sự đối lập mạnh mẽ biết bao, một sự lựa chọn dễ dàng biết bao, Sam Sam hậm hực cảm thương ình.
Đối với gan heo, cô không bao giờ muốn ăn nữa, nếu còn ăn thì cô có thể viết được luận văn về “Mười tám tác dụng khi ăn gan heo” rồi.
Sam Sam nói: “À… ngày nào cũng đưa cơm thì phiền ọi người quá, sau này không cần nữa đâu ạ, he he”.
Phong Nguyệt gật đầu vẻ thấu hiểu: “Cũng được, dù sao cô cũng làm việc trong văn phòng, đặc biệt quá cũng khổ”.
Chuyện này thì Sam Sam lại không nghĩ đến, có điều thấy cô ta nhận lời thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lại chuyện trò vài câu, đứa bé trong phòng ngủ bắt đầu khóc, tiệc cũng sắp bắt đầu nên Sam Sam nhân cơ hội xin phép lui ra, được người phục vụ dẫn ra sảnh lớn.
Sam Sam vốn ngỡ là tiệc buffet mà mọi người cầm ly rượu đi qua đi lại như trong phim hay chiếu, có điều buổi tiệc này vẫn theo kiểu Trung Quốc.
Trước khi đến Sam Sam đã nghĩ, vì mình đã bị lỗ rồi, nên lần này phải ăn cho đáng đồng tiền bát gạo, tích lũy đủ năng lượng cho N ngày sau. Căn cứ vào mục tiêu này, Sam Sam đã vạch ra hai kế hoạch.
Kế hoạch A: Nếu tiệc theo kiểu Tây thì sẽ cầm đĩa chuồn vào góc nào đó.
Kế hoạch B: Nếu tiệc theo kiểu Trung thì nhất định phải chọn một góc kín đáo nhất.
Sam Sam đưa mắt nhìn xung quanh, chọn một góc tốt nhất kín đáo nhất và ngồi xuống, vừa cầu nguyện bàn này tốt nhất là thiếu người ngồi, vừa hí hửng đợi khai tiệc.
Quả nhiên bàn này “hẻo lánh” quá, bao nhiêu người đi qua cũng không ngồi, Sam Sam rất sung sướиɠ, ít người mới ăn được nhiều mà. Nhưng rất nhanh, cô đã từ “cực sướиɠ” chuyển thành đau khổ.
Vì đã sắp khai tiệc rồi, những bàn khác đã đủ người, còn bàn cô thì vẫn chỉ có mình cô ngồi. = =
Sam Sam choáng váng.
Sam Sam mặt dày đến mấy cũng không tới mức ngồi một mình một bàn, cô đứng dậy định đổi chỗ khác nhưng vì gấp quá nên không tài nào tìm ra chỗ trống, hơn nữa cô chẳng quen biết ai, tự dưng lại chen vào thì cũng kỳ cục lắm.
Lúc này mọi người đã yên vị, Sam Sam bị bỏ rơi và cô độc, ngượng ngùng tới mức chỉ muốn chui xuống lỗ, bỗng cảm thấy một ánh mắt rất mạnh mẽ phóng về phía cô, cô nhìn lại, chỉ thấy sếp tổng đang nhíu hàng lông mày rất đẹp nhìn cô trừng trừng.
Tiêu đời rồi, thảm rồi, sếp tổng chắc chắn đang nghĩ cô làm mất mặt công ty. Sam Sam thê thảm nhìn lại - sếp ơi tôi không phải cố ý đâu, anh nhất định phải minh xét cho tôi!!!
Hai người cứ nhìn nhau, một lúc sau, Phong Đằng quay đi nơi khác, gọi nhân viên phục vụ đến thì thầm dặn dò vài câu.
Sam Sam thấy nhân viên phục vụ nhìn cô một cái, biết chắc chắn có liên quan đến mình, trái tim bé nhỏ cứ đập loạn xạ, chắc sẽ không mời cô ra ngoài chứ. Nhưng thế cũng hay, ra ngoài ăn mì thịt bò cũng được.
Đói chết mất thôi!
Nhân viên phục vụ quả nhiên đang mỉm cười tiến lại chỗ cô, đứng trước mặt cô và làm tư thế “mời”: “Cô Tiết, ngài Phong mời cô đến ngồi cùng bàn”.
Hử? Không mời cô ra ngoài? Mà gọi cô đến chỗ anh ngồi? Nhưng bàn của anh… là bàn đầu tiên ở giữa, là bàn “chủ xị” mà mọi người vẫn nói…
Sam Sam lại choáng váng.
Tất nhiên Sam Sam không có gan từ chối lời mời hoặc nói trắng ra là mệnh lệnh của Đại boss Phong trước mặt bao nhiêu người, nem nép đi theo nhân viên phục vụ đến chỗ Phong Đằng, lấy thêm một chiếc ghế ngồi xuống cạnh anh.
Phong Đằng đang trò chuyện với một sếp khác trông có vẻ nhã nhặn về những vấn đề cao xa gì đó, hoàn toàn không quan tâm đến cô. Sam Sam ngoan ngoãn đợi anh nói chuyện xong với sếp kia mới dè dặt mở miệng: “Tổng giám đốc, tôi ngồi đây không được hay lắm nhỉ?”.
Tổng giám đốc Phong có vẻ uể oải: “Có gì không hay?”.
“Bên này đều là những nhân vật lớn, tôi… ưm… tạm thời… vẫn không phải là nhân vật gì lớn cả”. = =
Phong Đằng đằng hắng một tiếng, ánh mắt chiếu vào cô. “Không muốn ngồi đây thì tại sao lúc nãy nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”.
“Ánh mắt nào cơ?”. Sam Sam ngạc nhiên.
“Ánh mắt cô nói với tôi rằng…”, Phong Đằng thản nhiên, “Tôi bị bỏ rơi, mau đến cứu tôi”.
“…”. Sếp ơi anh nhìn nhầm rồi, rõ ràng ánh mắt của tôi là van xin anh đừng trừ lương cơ mà… - -
Nhưng thấy Phong Đằng tỏ vẻ chắc chắn, Sam Sam cũng bắt đầu nghi ngờ rằng ban nãy có phải mình phát sai tín hiệu hay không… Tuy trong lòng cô thực sự không nghĩ thế, nhưng có lẽ ánh mắt đã nói thế thật, chẳng phải là có câu hát “Ánh mắt em phản bội lòng em(*)” hay sao. = =
Nhưng nói đi nói lại thì, sếp ơi, khả năng đọc ánh mắt của anh thật là kinh khủng quá. - -
____________
(*) “Ánh mắt em phản bội lòng em” do ca sĩ Trịnh Trung Cơ thể hiện (BTV).
Ngồi cạnh Phong Đằng thì đương nhiên đừng hòng mong ăn được nhiều, cầm đũa không run tay đã là khá lắm rồi. Vốn dĩ Sam Sam hôm nay định ăn với dáng vẻ “nho nhã nhưng dũng mãnh”, nhưng hiện giờ “dũng mãnh” chỉ có thể đút vào túi mang về nhà thôi, Sam Sam cố gắng nhớ lại thời mình còn giả vờ thục nữ mới có được dáng ăn dịu dàng nho nhã.
Nhưng trải qua đợt huấn luyện giành thức ăn với đám bạn học ở bốn năm đại học, “nho nhã” thật sự đã là chuyện của kiếp trước mất rồi.
Được thôi, gắp một miếng - mỉm cười.
Nhìn người khác - mỉm cười.
Nhân viên phục vụ bưng móng giò lên, được thôi, mỉm cười với móng giò.
Ủa, thì ra không phải là móng giò, mặc kệ, mỉm cười với móng vuốt của loại động vật nào đó vậy.
… Mặt cứng đờ rồi. = =
Khó khăn lắm mới qua được nửa buổi tiệc, bắt đầu có người cáo từ ra về, Sam Sam cũng chào từ biệt Phong Đằng ngay lập tức.
Phong Đằng nói: “Cô về muộn một chút, tiễn khách cùng tôi”.
“…”, Sam Sam run lẩy bẩy nhắc anh: “Tổng giám đốc, tôi cũng là khách mà”. Tôi cũng tặng quà rồi mà…
“Cô muốn đi trước?”. Phong Đằng nheo mắt lại, cảm giác ngạt thở quen thuộc lại bao trùm lấy Sam Sam. “Sếp vẫn chưa đi thì nhân viên đi được không?”.
“Tất nhiên là không được!”. Sam Sam lập tức nói với vẻ nghiêm chỉnh, “Tôi ở lại tiễn khách… tiễn khách”.