Chương 24
“Người nhà chúng tôi ấy mà, ai cũng kén chọn thức ăn hết, tôi được xem là người dễ tính nhất rồi đấy.
Nông trại này là do ông tôi lập ra. Ông chê thức ăn bây giờ phun thuốc nhiều quá, không an toàn, nên tự mua một mảnh đất, tìm vài người đến trồng”.
Ăn sáng xong nghỉ ngơi một chút, đợi Ngôn Thanh đến rồi mọi người cùng kéo nhau đến nông trại. Cô Phong kéo Sam Sam đi riêng một xe, nói là muốn tâm sự vài chuyện.
Cô vừa lái xe vừa cười giải thích cho Sam Sam nghe lai lịch của nông trại nhà họ Phong. “Lúc ông còn sống thường nói là, có nông trại rồi thì nhà chúng tôi đã chiếm hết bốn chữ “sĩ nông công thương””.
Sam Sam tò mò “ủa” một tiếng, nông và thương thì hiểu, còn “công” ấy mà, thì nhà boss đã lấn sân vào rất nhiều công trình, cũng có thể nói được, nhưng “sĩ” thì giải thích thế nào?
Cô Phong nhận ra sự ngờ vực của cô thì chủ động giải thích: “Tổ tiên nhà chúng tôi luôn là thư sinh, thời Minh liên tục có người ra làm quan, đến triều Thanh mới chuyển sang buôn bán”.
Sam Sam nghe mà ngẩn ngơ, vốn nghĩ rằng nhà boss giàu có thôi, ai ngờ còn có nguồn gốc xa xôi đến vậy. Tư duy bay đi một lúc, Sam Sam bỗng nhớ ra một chuyện.
“Ừm… A Nguyệt, có chuyện này tôi muốn nói với cô, người áu lần thứ hai không phải là tôi, là một đồng nghiệp khác trong công ty Phong Đằng”.
Sam Sam giải thích sự hiểu lầm đó, cô Phong có vẻ ngạc nhiên, nhớ lại một lúc rồi nói: “Ôi, chuyện này anh tôi cũng không phải là lừa dối, lúc đó tôi hỏi có phải là cô không thì anh ấy không trả lời, nên tôi đã nghĩ đương nhiên là cô rồi”.
Cô tỏ ra tức tối, “Chắc anh ấy sợ tôi tặng cơm cho người khác chăng”. Vừa nói vừa liếc nhìn Sam Sam, ánh mắt thoáng vẻ gian xảo, “Xem ra cơm nhà tôi cũng không phải là ai cũng ăn được nhỉ?”.
Sam Sam đã giải thích rõ nên yên tâm hẳn, lười nghĩ đến động cơ của boss, dù sao cũng nghĩ không ra được. Giả vờ không nghe thấy câu nói đùa của cô Phong, Sam Sam hỏi với vẻ quan tâm: “Chẳng phải cô vừa mất máu sao, bây giờ lái xe có được không?”.
“Không sao. Hơn nữa nông trại cũng gần đây, không đến nửa tiếng lái xe nữa”.
Quả nhiên không lâu sau, cô Phong đã nói: “Đến rồi”.
Sam Sam nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu tiên cô nhìn thấy một khoảng rừng, lái xe một đoạn nữa mới thấy ruộng đồng ao hồ, ven đường có mấy ngôi nhà hai tầng, khoảnh đất trống trước ngôi nhà đã có mấy người đứng chờ.
Phong Nguyệt nhìn rồi “ủa” một tiếng, nói: “Sao Lệ Trữ cũng có mặt?”.
Xuống xe rồi, một cô gái mảnh dẻ cao ráo, tóc ngắn rất xinh cười tươi rói: “A Nguyệt”.
Phong Nguyệt hỏi: “Lệ Trữ, sao cậu cũng đến đây?”.
Nguyên Lệ Trữ cười hi hi: “A Nguyệt cậu nói gì thế, rau cho đêm giao thừa của nhà tớ năm nào cũng từ vườn rau nhà cậu mà ra, sao năm nay cậu lại nỡ không cho?”.
Phong Nguyệt tỏ vẻ thắc mắc: “Để tớ đi hỏi, làm gì có chuyện không nỡ. Mấy năm trước chẳng phải đều cho đưa đến nhà cậu đó thôi, sao năm nay chưa nhỉ?”.
Nông trại này của nhà họ Phong ngoài cung cấp thức ăn cho họ ra thì khi Tết đến còn tặng sản vật cho bạn bè thân thiết.
Lệ Trữ cười nói: “Không cho tớ ăn hết rồi đến nữa hả? Nếu cậu tiếc thì tớ đành xin xỏ ông anh cậu vậy”.
Ánh mắt cô đã nhìn về phía Phong Đằng đang bước xuống xe, chớp mắt mấy cái rồi tỏ vẻ tự nhiên: “Anh Phong, lâu quá không gặp”.
Phong Đằng gật đầu: “Lệ Trữ”.
Sam Sam đứng cạnh trong tích tắc đã nhận ra chân tướng một cách nhanh nhạy vô cùng: Oa, hóa ra là “fan” của Đại boss!
Nguyên Lệ Trữ rõ ràng là một người rất biết ăn nói, khéo léo tâng bốc Phong Đằng một lượt, nào là đầu tư ở phía tây là rất biết nhìn xa trông rộng, ngay cả Phong Đằng là người khó “hầu hạ” mà cũng phải mỉm cười.
Tiết Sam Sam vừa nghe vừa kiểm điểm bản thân. Nhìn đi nhìn đi, đó mới là cao thủ, nhìn người ta chuyên nghiệp biết bao, hiểu biết nhường nào, sôi nổi ra sao, so sánh ra thì cô đúng là quá ngô nghê.
Phong Nguyệt đứng bên cạnh thấy dáng vẻ hoang mang của cô thì tưởng rằng cô không vui. Nếu đã biết được anh trai không có ý gì với Lệ Trữ thì đương nhiên cô phải giải thích cho Tiết Sam Sam hiểu rồi, thế là cô cúi xuống thì thào với Sam Sam: “Lệ Trữ là cháu nội của bà Lý, bà Lý là người luôn theo sát bà nội tôi, gần như là sống cả đời trong nhà chúng tôi nên khi bà nội qua đời mới ra ngoài ở với con cháu, Lệ Trữ và chúng tôi đã lớn lên cùng nhau trong ngôi nhà cổ đó, anh tôi xem cô ấy như em gái thôi”.
Trọng tâm của cô đương nhiên là câu cuối cùng, nói xong cô cũng mặc kệ Sam Sam có hiểu ý hay không, cười hì hì nói với Nguyên Lệ Trữ và Phong Đằng: “Hai người hàn huyên xong chưa, còn nói nữa thì trời tối cho xem”.
Nguyên Lệ Trữ tỏ vẻ oán thán: “A Nguyệt cậu thật là… khó khăn lắm tớ mới có cơ hội học hỏi anh Phong mà”.
Vừa nói vừa nhìn bộ đồ nghề câu cá trong tay Phong Đằng, ngạc nhiên hỏi: “Anh Phong hôm nay muốn câu cá? Em muốn học lâu lắm rồi, lần trước đi câu ngoài biển em không đi được, hôm nay không ngại chỉ cho em chứ?”.
Phong Nguyệt thở dài, biết bạn mình không gặp khó khăn thì sẽ không biết lùi bước. Tâm tư của cô nàng, ai cũng biết từ lâu, chỉ là trước kia cứ nghĩ mình xuất thân tầm thường, không dám thể hiện rõ tình cảm với Phong Đằng, nay chắc đã nghe chuyện về Tiết Sam Sam, thấy một cô gái gia thế bình thường như vậy mà cũng đường hoàng lên tiên thì không cam tâm, bắt đầu tích cực hơn bao giờ hết.
Thấy Phong Đằng gật đầu rồi, Phong Nguyệt lại có suy nghĩ khác, ông anh của cô xưa nay không phải người lằng nhằng dây dưa, trước kia Lệ Trữ che giấu tâm sự không nói, muốn từ chối cũng đành chịu. Bây giờ có thể nói là cô nàng đã thẳng thắn quá rồi, chi bằng nhân cơ hội này để anh cô nói rõ cho xong, tránh làm lỡ dở tuổi xuân của người ta.
Thế là cô cũng không ngăn cản nữa, quay lại nói với Tiết Sam Sam: “Sam Sam, chúng ta đi chọn rau nhé”.
Tuy nói là tự mình hái rau nhưng cô Phong làm sao chịu xuống ruộng, chỉ đến chọn một số trong đám rau mà người ta đã hái sẵn mà thôi.
Phong Đằng nói: “Em lười nhác rồi thì thôi, đừng làm hư cô ấy”. Vừa nói anh vừa bảo Tiết Sam Sam đứng bên cạnh làm người gỗ từ nãy giờ: “Tiết Sam Sam, cô cũng đến đây”.
Anh nói xong liền xách đồ đến hồ nước cùng Ngôn Thanh, Sam Sam nhìn Phong Nguyệt, Phong Nguyệt tỏ ra đau đầu: “Thôi, chúng ta cùng đi vậy”.
Đi sau hai người đàn ông, Nguyên Lệ Trữ như mới phát hiện ra Sam Sam vậy, cô ta tỏ ý cười cười: “Vẫn chưa kịp hỏi, cô đây là?”.
Sam Sam lịch sự nói: “Tôi là Tiết Sam Sam, chào cô”.
Lệ Trữ cũng lịch sự mỉm cười, đáp lại: “Tôi là Lệ Trữ”.
Cô ta lược bỏ luôn họ của mình, như muốn tiết lộ sự thân mật đặc biệt với nhà họ Phong, tiếp đó lại cười hi hi, nói: “Cô Tiết lẽ nào cũng đến lấy ít rau về giống tôi ư?”.
Tiết Sam Sam nói: “Không, tôi đến chơi thôi”.
Nguyên Lệ Trữ hỏi: “Không biết cô Tiết làm ngành nghề nào nhỉ?”.
“Ừm, tôi làm tài vụ”.
“Ở Phong Đằng?”.
“Vâng”.
Nguyên Lệ Trữ cười: “Nói thế thì chúng ta cũng xem như là cùng nghề rồi, nhưng tôi không may mắn như cô là được làm việc dưới quyền anh Phong”.
Phong Nguyệt chen vào: “Lệ Trữ làm về đầu tư tiền tệ, ngoài ra còn là cố vấn tài chính riêng của tôi nữa”.
Nguyên Lệ Trữ tức tối: “A Nguyệt cậu lại đùa tớ, gì mà cố vấn tài chính riêng chứ, cậu lười làm nên tớ giúp lo việc vặt thôi mà”.
Nói rồi lại trò chuyện với A Nguyệt về một số chuyện đầu tư gần đây và tình hình trước mắt, rồi quay sang cười hỏi Tiết Sam Sam: “Cô Tiết có suy nghĩ gì về tình hình lần này?”.
Sam Sam vốn dĩ không chăm chú theo dõi họ trò chuyện, nhưng chắc chắn là về mảng đầu tư. Cô nhìn bóng Phong Đằng và Ngôn Thanh phía trước, cuộc đối thoại của họ chắc hai người đó sẽ nghe rất rõ. Cô nàng Lệ Trữ này muốn ra vẻ đây mà, tại sao lại còn kéo cô xuống nước.
Sam Sam lắc đầu: “Tài vụ và tiền tệ thực ra khác nhau rất nhiều, bản thân tôi ăn no được là đã khá rồi, không có tiền nên cũng không quan tâm lắm đến đầu tư. Nếu không ý tưởng đầy một bụng mà lại không cách gì thực hiện được, cũng đau lòng lắm. Chưa biết chừng còn lâm vào bước tuyệt vọng mà tham ô gì đó nữa”.
Nguyên Lệ Trữ nghẹn! Thế nào là “ý tưởng đầy một bụng mà lại không cách gì thực hiện được”, đang châm biếm cô ư? Còn “tuyệt vọng” há chẳng phải đang nói tâm trạng hiện giờ của cô hay sao? Nụ cười dần tắt lịm, hình như mình đã xem thường người ta rồi.
Phong Nguyệt cũng liếc nhìn Sam Sam, nhưng thấy dáng vẻ cô giải thích rất nghiêm túc thì lại thấy người nói vô ý nhưng người nghe thì cố tình rồi.
Phong Đằng đang trò chuyện với Ngôn Thanh lúc ấy cũng cười, nhưng khi quay lại thì đã đổi sang vẻ mặt uy nghiêm của người đứng trên cao: “Tiết Sam Sam, cô nói đến tham ô trước mặt tôi à?”.
Sam Sam giật bắn mình, vội vàng lắc đầu: “Không có không có, tôi chỉ nói ví dụ thôi, tổng giám đốc, tôi trong sáng mà!”.
Phong Nguyệt lặng lẽ quay mặt đi, ông anh à, anh đúng là đùa dai, Sam Sam quả nhiên rất “dễ ăn”, còn Lệ Trữ… cậu hết hy vọng rồi!
Trong lúc trò chuyện, đoàn người đã đến nơi câu cá, Phong Đằng đặt bộ đồ câu xuống, hỏi Tiết Sam Sam: “Biết câu cá không?”.
Sam Sam lắc đầu: “Không ạ”.
Nghe Phong Đằng hỏi thế, mọi người đều ngỡ anh muốn dạy Tiết Sam Sam câu cá, Nguyên Lệ Trữ mặt đã cứng đơ. Ai ngờ Phong Đằng lại gật gù, sau đó chỉ vào khoảnh đất trồng rau cạnh hồ, nói: “Vậy cô đi nhổ củ cải đi”.
Sam Sam đơ người.