“Bách Liệt…” Cô một tay chống đầu, kinh ngạc ngắm anh.
“?”
“Đôi khi tôi cảm thấy anh rất hiểu tôi.”
Bách Liệt cười sảng khoái, Nhã Văn rất ít khi trông thấy anh cười thoải mái mà không cố tình mê hoặc lòng người như vậy.
“Việc tôi hiểu cô cũng không quan trọng bằng việc cô hiểu được chính mình.” Đoạn, anh quay người ra quầy bên kia.
Nhã Văn ngẫm nghĩ lời anh ta, bỗng dưng rất muốn khóc.
Từ trước tới nay, cô luôn cố gắng làm một việc, đó là quên đi bản thân…
Sáng sớm hôm sau, khi bầu trời xuất hiện những đám mây rạng đông, mặt trời cũng ló dạng. Nhã Văn cố tình kêu Bách Liệt tới sớm một chút, nhưng chờ mãi mà vẫn chưa thấy xe khách đã hẹn tới đón bọn họ đâu. Nhã Văn hơi sốt ruột, quay người lại thì gặp ngay Nhã Quân vừa đi chạy bộ về.
“Chào buổi sáng.” Bách Liệt mỉm cười.
Nhã Quân hờ hững gật đầu, dán chặt mắt vào Nhã Văn ý hỏi bọn họ định đi đâu.
“Tụi em… lên thị trấn.” Cô trả lời không tình nguyện lắm, hận không thể lập tức xuất phát.
Nhã Quân nhìn cô một lúc lâu, rồi hạ giọng nói câu “Đi đường bình an”, sau đó tiếp tục chạy.
Nhã Văn như trút được gánh nặng, xe cuối cùng cũng tới, anh lái xe ló đầu ra chào họ, giống như việc tới trễ chỉ là chuyện thường tình.
Bọn họ ngồi trên xe, chạy lên đường quốc lộ.
“Anh cô không thích tôi.” Bách Liệt mở miệng.
“Không cần để ý đến anh ấy làm gì.” Cô nằm mơ cũng không tin Nhã Quân lại có thể thích Bách Liệt đấy, thực ra anh không thích bất cứ người đàn ông nào muốn tiếp cận cô.
“Tôi thấy tình cảm của hai người hình như không tốt.” Bách Liệt thử thăm dò.
“…Ờ.” Nhã văn gật đầu cho có lệ.
“Nhưng thật ra anh ấy rất quan tâm đến cô.”
Nhã Văn sửng sốt quay sang Bách Liệt, cảm giác như có gì vướng mắc trong cổ họng, nuốt xuống không xong, khạc ra không được.
“Nếu ngay cả tôi cũng phát giác thì cô không thể không nhận thấy điều đó.” Nhãn thần Bách Liệt chợt lóe.
Đối diện với đôi mắt trong suốt của anh, Nhã Văn không thể nói dối lấy nửa câu. Cô có thể lừa gạt rất nhiều người, nhưng không có cách nào lừa được người đàn ông luôn rất hiểu cô này.
“Đừng bảo đây chính là nguyên nhân cô phải bỏ nhà ra đi nhé.” Bách Liệt mỉm cười, thảo luận vấn đề một cách thoải mái.
“…Thật tiếc rằng anh không phải là bác sĩ tâm lý.” Nhã Văn cười khổ.
“Cô đánh giá tôi cao quá rồi,” Anh lắc lắc ngón trỏ,” Tôi chỉ có thể đọc vị được vài người thôi, là do cô bất hạnh rơi vào số ít này đấy chứ.”
Nhã Văn không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng cô nở nụ cười, nhưng nước mắt cũng vì thế mà tuôn rơi.
Bách Liệt im lặng, nhẹ nhàng vỗ vai cô, sau đó quay đầu về phía cửa sổ.
Một ngày này, bọn họ đã đi rất nhiều chỗ, cửa hàng bách hóa, siêu thị, bưu điện, cửa hàng quần áo, các nhà hàng địa phương… Lâu lắm rồi Nhã Văn không đứng ở vị trí một du khách mà ngắm cảnh sắc Kuantan thoải mái như vậy.
Cô vốn đã coi mình như gia chủ để tiếp đón mọi người từ khắp nơi trên thế giới tới Cherating, lại quên mất thật ra chốn này cũng không phải là nhà cô, nơi đây người nói tiếng Trung nhiều vô số kể, nhưng chẳng ai là đồng hương với cô hết.
Hiện giờ, cô nhớ nhà ghê gớm, nhớ đến người cha lúc nào cũng tăng ca về trễ, nhớ tới người mẹ phóng khoáng tiêu sái nhưng rất đỗi lạnh lùng, nhớ tới chất giọng ngọt ngào của dì Thư Lộ, nhưng điều cô nhớ nhất, lại chính là ký ức về cái ngày bị một người nào đó bỏ quên ở trường học thời niên thiếu…
Chạng vạng, mặt trời bắt đầu đứng bóng.
“Tôi nghĩ chúng ta nên trở về thôi.” Bách Liệt gợi ý.
“?”
“Có từng nghe câu ‘Bình minh ra khỏi cửa, nắng chiều đã đi vạn dặm’ chưa. Hôm nay lúc chúng ta khởi hành, trên bầu trời toàn là ráng màu, nếu bây giờ không lên xe thì tới khuya cũng chưa về được.”
“Anh vòng vo như thế làm gì, ai có mắt đều chẳng thấy mấy hôm nay âm u như vậy, không khí lại ẩm ướt, kiểu gì cũng có mưa to.” Nhã Văn khoanh tay trước ngực chăm chú quan sát khách trên đường.
“Chắc chúng ta phải đi bộ một đoạn mới bắt được taxi,” Bách Liệt nói, “Dọc theo đường này 20 phút là tới rồi.”
Nhưng bọn họ chưa kịp tới trạm xe đã gặp bão. Toàn bộ ngã tư bị cuồng phong mưa gió quét ngang, không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì, mọi người đều trú tạm ở các nhà hàng và cửa tiệm hai bên đường, kinh ngạc ngó qua cửa sổ nơi cảnh tượng thị trấn mười phút trước đó còn cực kỳ nhộn nhịp.
Nhã Văn và Bách Liệt đều ướt như chuột lột, họ vẩy vẩy mái tóc sũng nước, bắn tung tóe vào mặt họ cùng người đối diện, thấy hơi đau đau. Cả hai đều ngây ra, sau đó bật cười.
Điều tốt lành duy nhất chính là, trong lúc khẩn cấp bọn họ đã chạy vào một nhà hàng, tuy nhiên nơi đây nóng nực kinh khủng và cà phê thì dở ẹc. Bọn họ ngồi gần cửa sổ, lơ đãng thưởng thức ‘cảnh quang’ bên ngoài, nhưng trong lòng ai nấy đều bất an, thầm nhủ phải mau mau quay trở về làng thôi.
Chỗ này có một cái TV đời cũ sóng kém đang phát chương trình tin tức, trong đó thông báo, trận bão có khả năng sẽ kéo dài đến tối.
Nhã Văn uống liền hai cốc cà phê, vẫn cảm thấy hơi lạnh.
“Ông chủ ơi, cho chúng tôi một gian phòng nhé.” Bách Liệt lớn tiếng gọi.
Nhã Văn kinh ngạc trừng mắt, nhà hàng mà cũng có phòng cho thuê sao?
Sự thật là, nhà hàng cũng có phòng cho khách, tuy nhiên phòng rất nhỏ, hơn nữa dấy dán tường và trần nhà đều bong tróc ố vàng cả rồi.
Nhưng phòng tắm bên trong thì có nước nóng.
“Tôi nghĩ cô trước hết nên đi tắm sạch sẽ đã, rồi dùng máy sấy sấy khô quần áo sau.” Bách Liệt đi đến cái cửa sổ thấp bé trước mặt, “Trận bão này còn lâu mới ngừng được.”
Nhã Văn hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là làm theo lời Bách Liệt.
Thật bất ngờ, phòng vệ sinh cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa đầy đủ mọi thứ, bồn rửa tay còn có một tờ giấy viết: nếu cần áo mưa, vui lòng gọi xuống quầy tiếp tân.
Cô nghĩ nát óc, cũng không nhớ ra cái “Quầy tiếp tân” của nhà hàng này ở đâu.
Cô mở vòi hoa sen, một lát sau, nước ấm chảy ra, sau khi điều chỉnh lại một chút, cô bắt đầu cởϊ qυầи áo. Nước rất lớn, chảy xuống bồn tắm, phát ra âm thanh tí tách tí tách vui tai, cô tự hỏi không biết mình đang nghe được tếng nước từ vòi sen hay là tiếng mưa đang rơi nữa.
Nhã Văn tắm rất lâu, đến khi da dẻ đỏ cả lên, mới tắt nước đứng dậy.
Quần áo đều ướt, may là cái tủ trên bồn rửa tay thật sự có một cái máy sấy, lúc bật lên mới thấy sức gió yếu như sên, nhưng cô vẫn đành đem đồ ra sấy khô.
Không biết qua bao lâu, khi cô ăn mặc chỉnh tề đi ra, Bách Liệt đã nằm trên sô pha mắt nhắm mắt mở.
“Này!” Nhã Văn gọi anh dậy, anh lập tức mở mắt.
“Hay là anh… cũng đi tắm luôn đi.” Cô xấu hổ nói.
“Ờ, được.” Bách Liệt không khách khí vào phòng tắm, đóng cửa ‘phanh’ một cái.
Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn như trước, nhưng bên trong lại im lặng lạ thường. Nhã Văn đứng ở phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, giống như đó hoàn toàn là một thế giới khác, một thế giới vô cùng đáng sợ.
Bầu trời dần trở nên đen kịt, cô phải mở đèn, nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi. Nếu trận bão này không ngừng, chắc bọn họ phải ở lại đây qua đêm.
Qua đêm…
Nhã Văn bỗng nghĩ đến, cô với Bách Liệt trai chưa vợ gái chưa chồng, nhưng lại ở cùng nhau trong phòng trọ của một nhà hàng ở một cái thôn nhỏ… Điều này làm cô bật đứng dậy mà không khỏi có chút khẩn trương.
Phòng tắm đột nhiên mở ra, Bách Liệt còn đang mặc quần áo dở đi ra, vẻ mặt mệt mỏi.
“Tôi nghĩ chúng ta phải ở lại đây tối nay rồi.” Nói xong, Bách Liệt liệt liền quăng cả thân người lên sô pha, anh mặc áo sơ mi rộng thùng thình cùng với cái quần bằng vải bố, dưới tình huống khẩn cấp cũng có thể tạm coi là đồ ngủ.