Nhìn Annie cười rạng rỡ, Nhã Văn cũng cười theo, cô nàng luôn hướng mọi việc theo lối lạc quan nhất, ở cùng cô khiến Nhã Văn cảm thấy thế giới này tốt đẹp biết bao nhiêu.
“Cậu ghét anh trai cậu à.” Annie hỏi.
“… Mình không biết.” Nhã văn suy nghĩ một lúc rồi trả lời, “Vấn đề của tụi mình hơi phức tạp.”
“Nhã Văn này, cậu biết không, mình thấy lòng cậu nhiều tâm sự quá, cậu chưa bao giờ về nhà thăm người thân, cũng rất ít khi gọi điện thoại cho họ, như kiểu cậu đang chốn tránh điều gì vậy.”
“Cứ coi là thế đi…” Nhã Văn cười khổ.
“Có liên quan đến anh trai không?”
“…”
“Nghe mình nè,” Annie vỗ vỗ tay cô. “Chẳng thà thừa dịp này cùng nhau cởi bỏ khúc mắc, dù thế nào, anh ấy vẫn là anh trai của cậu, là máu mủ ruột rà mà.”
Nhã Văn không muốn Annie nhắc đi nhắc lại vấn đề này nữa, nên đành mỉm cười gật đầu cho có lệ, sau đó đứng dậy vào phòng tắm.
Đúng vậy, dù gì thì Nhã Quân vẫn là anh trai cô.
Bọn họ sẽ mãi mãi là anh em.
Khi Nhã Văn ăn bữa sáng xong, trời đã bắt đầu mưa nhỏ, cô bèn ở lại quầy bar giúp vài việc lặt vặt.
“Chà,” Bách Liệt lau mặt bàn, “Hôm nay cô có vẻ không vui thì phải.”
Nhã Văn kinh ngạc nguýt dài: “Anh thật sự có thuật đọc tâm à?”
“Đâu có đâu,” Bách Liệt cười vang, “Tôi nói rồi mà, tại cô dễ bị soi quá thôi.”
“Thật sao,” Cô ngây ngốc cười cười, “Chuyện đó là tốt hay xấu ?”
“Vấn đề này quả thực hơi phức tạp.” Bách Liệt đảo con ngươi láo liên.
“Tuy tôi không thể đọc vị anh, nhưng tôi biết thật ra anh là một kẻ ngốc nghếch hơn nhiều so với bề ngoài nha.”
“Tôi ngốc lắm à.” Vẻ mặt Bách Liệt ngây người, liếc xéo cô.
“Thấy ghét…” Nhã Văn cười bẹo má anh, không hề phát giác ra Nhã Quân.
Nhã Quân đứng ở xa quan sát họ, sau liền quay đi.
“Anh trai cô…” Bách Liệt nheo nheo mắt ra chiều ngẫm nghĩ, “Kỳ quặc nhỉ.”
“Nào đâu… Tôi đi tiếp khách đây.” Nhã Văn vội cầm khay chạy mất hút.
Cô có một loại dự cảm, Nhã Quân đang chờ đợi, anh đang chờ một cơ hội duy nhất, nhưng chính xác đó là cơ hội gì thì cô không biết.
Lúc ăn cơm trưa, Annie và Bách Liệt đấu võ mồm như cũ, Nhã Văn không chú ý lấy nửa câu. Cô vu vơ nghĩ tới ba mẹ mình, khi cô khao khát tình yêu thương của họ, họ lại xa lánh cô; khi cô muốn thoát khỏi mọi ràng buộc với họ, họ bỗng quan tâm cô một cách thái quá. Quan hệ giữa người với người vẫn luôn ở thế co đi kéo lại như vậy, nhưng trong cuộc chiến này, cô chưa bao giờ là kẻ thắng lợi.
“Anh ngồi đây được không.” Nhã Văn bỗng nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
Annie cùng Bách Liệt đờ ra một lúc, sau đó lập tức mỉm cười thân thiện: “Tất nhiên, mời anh ngồi.”
Nhã Văn sững sờ nhìn Nhã Quân, đầu óc cô trống rỗng.
“Mỗi bữa cơm đều phong phú như vậy sao.” Nhã Quân chỉ quầy buffet bên cạnh.
“Ừ, ngày nào anh cũng ăn như thế này thì kiểu gì cũng thấy chán cho xem.” Bách Liệt hài hước.
Nhã Quân mỉm cười, nhưng ánh mắt phức tạp ẩn sau cặp kính lại khiến người khác không đoán được anh đang suy nghĩ điều gì.
“Xin hỏi anh với Nhã Văn cách nhau mấy tuổi ạ?” Annie thắc mắc.
“Chúng tôi cùng tuổi.” Nhã Quân trả lời ngắn gọn.
“A… Vậy hai người là sinh đôi rồi?” Annie sửng sốt.
“…” Nhã Quân và Nhã Văn đều không đáp, chỉ cúi đầu tập trung ăn cơm.
Annie bỗng nhiên bật cười: “Tôi vừa định nói, hai người chẳng giống nhau chút nào, nhưng lại phát hiện thực ra rất giống, nhất là lúc im lặng như thế này.”
Bọn họ đồng loạt ngẩng lên nhìn Annie, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Hai người cùng trao đổi một ánh mắt, Nhã Văn mơ hồ cảm thấy, họ vẫn là hai anh em vô cùng ăn ý như trước.
Nhưng Nhã Quân đột nhiên nói: “Thực ra chúng tôi không phải anh em ruột, tôi là con nuôi.”
Bách Liệt và Annie kinh ngạc nhìn anh, rồi lại nhìn Nhã Văn.
Nụ cười trên mặt Nhã Văn cứng đờ, cô cúi đầu xử lý đống đồ ăn, giống như sự tâm ý tương thông giữa anh và cô dường như chưa bao giờ xảy ra vậy.
Phải rất nhiều năm sau, cô mới biết, ngày mẹ ra đi đã thú nhận với Nhã Quân chuyện này, khi Nhã Quân kể với Nhã Văn, cô bỗng nảy sinh tâm tình chán ghét vô cớ, chán ghét bị mọi người lừa gạt.
“Tôi nghĩ tụi tôi nên đi trước, về muộn lại ăn mắng mất.” Bách Liệt nửa lôi nửa kéo Annie đứng dậy đi mất.
Quả thật, Bách Liệt thực sự hiểu rõ cô.
“Tại sao anh lại nói cho bọn họ.” Cô cố gắng làm cho giọng mình nghe bình tĩnh nhất có thể.
“Vì đó là sự thật.” Nhã Quân tiếp tục ăn, không để ý đến Nhã Văn.
“Anh chưa từng nghĩ rằng em không muốn để người khác biết chuyện à.” Cô không khống chế được bản thân mà phát giận.
“Em không thể trốn tránh mãi – đã đến lúc em cần hiểu được điều này.” Anh ngẩng đầu quan sát cô, như đang cố giải thích lý lẽ cho một đứa trẻ con.
“Thật không thể ngờ,” Nhã Văn gằn từng tiếng, “Anh vẫn thích điều khiển cuộc sống của em như cũ cơ đấy.”
“…”
“Em cứ tưởng mình sẽ mãi mãi là cô gái nhỏ luôn đi theo sau anh, hóa ra đó chỉ là mơ mộng hão huyền…”
“…Nếu em không coi anh như anh trai thì em mới hiểu sao anh cứ muốn kiểm soát em.” Nhã Quân cắt ngang lời cô, bình tĩnh nói.
“Nhưng anh là anh trai của em ,” Nhã Văn kiên định đối mặt với Nhã Quân, thậm chí quên mất lần gần đây nhất mình dám nhìn anh như vậy là khi nào, “Vĩnh viễn.”
“Bùi Nhã Văn, đừng có mà chọc giận anh.” Anh nắm lấy cổ tay cô, kiên định không kém.
Từ bao giờ, Nhã Quân đã không còn là người anh tao nhã của cô, Nhã Văn cũng chẳng còn là cô em gái chỉ biết nghe lời như trước, giây phút này họ chỉ là hai con con người tức giận đến phát điên lại không dám trực tiếp bộc phát trước đối phương.
“Ôi trời, A Văn!” A Mao chẳng biết từ đâu tới, vừa ngồi xuống, vừa phóng ánh mắt thèm thuồng về phía đống đồ ăn, “Buổi sáng anh đi tìm bọn em mãi, sao lại phơi nắng đến đen như thế, xưa kia khi thi thể dục là ai nhờ anh và Nhã Quân mới liều lĩnh làm càn thế nhỉ…”
Tuôn một lô một lốc xong xuôi, anh ta mới nhận ra không khí hình như hơi bất thường.
Nhã Văn dùng sức dằng tay mình khỏi bàn tay Nhã Quân, không nói gì mà đi luôn.
“…Em gái cậu làm sao vậy?” A Mao ra sức nhét đầy mồm đồ ăn rồi nhồm nhoàm vừa nhai vừa hỏi.
Nhã Quân tháo kính xuống day day mũi: “Con bé không phải là em gái tôi… Con bé là kẻ thù kiếp trước của tôi mới đúng.”
…
Chiều hôm nay nắng gắt, Nhã Văn không ra sân dạy bắn tên mà ở lỳ trong quầy bar hỗ trợ. Có lẽ vì quá oi bức nên cũng không có nhiều khách, bọn họ hình như rất lâu rồi không có một ngày nhàn nhã như thế này.
“Mai được nghỉ cô tính làm gì?” Bách Liệt hỏi.
“Tôi cũng chưa nghĩ đến.” Nhã Văn ể oải đáp.
“Tôi định lên thị trấn trên, cô có muốn đi cùng không, tôi tốt bụng không thu tiền xe đâu.” Anh bày ra bộ dáng như cô được lợi rất lớn vậy.
Trấn trên của Bách Liệt chính là Kuantan, so với một Cherating tuy cảnh sắc tuyệt mỹ nhưng tương đối hẻo lánh mà nói, Kuantan lại là một thế giới khác vô cùng xa hoa trụy lạc, nhân viên G.O. quanh năm ở khu thế ngoại đào nguyên nên đôi lúc cũng muốn được trải nghiệm cái không khí đô thị hiện đại nơi đây mang lại.
“Tưởng tiên sinh, xin hỏi anh đi bằng phương tiện gì ?” Nhã Văn hồ nghi.
“Thì ra đường bắt xe buýt thôi.”
Nhã Văn rất muốn lấy cái khay đập lên đầu anh ta: “Tôi biết thừa.”
Bách Liệt cười một cách điệu đà: “Một mình tôi thì chỉ đi xe buýt, nếu có cô thì chúng ta đi taxi, nhưng lệ phí chia đôi đó nha.”
Nhã Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Cô thật ra không muốn lên trấn lắm, nhưng còn không muốn ở lại đây hơn.