“…”
“Em có như vậy không A Văn, có từng cố quên anh?”
Nước mắt Nhã Văn tuôn rơi như mưa, đờ đẫn gật đầu.
“Thế đấy…” Nhã Quân nhếch môi, “Em đã quên được chưa?”
Nhã Văn nhìn anh, nghĩ về những ngày ở trên đảo Bali, gặp ai cô cũng cười, nhưng lòng cười không nổi. Sau đó, cô cố xóa sạch rất nhiều việc: cha mẹ ly hôn, những mặc cảm tự ti chồng chất, ngôi nhà thân yêu nơi cô khôn lớn và cả cuộc sống êm đềm gắn với thành phố đô thị phồn hoa kia.
Nhưng, Nhã Văn khẽ lắc đầu, ôm chặt lấy Nhã Quân.
Cô sẽ chẳng bao giờ quên năm năm tháng tháng hai người cùng trải qua bao đắng cay ngọt bùi, chẳng bao giờ quên người đàn ông với đôi mắt sáng như vầng trăng đang ở ngay trước mặt.
“Chúc mừng sinh nhật…” Nhã Quân nhẹ nhàng nói.
“Chúc mừng sinh nhật…” Nhã Văn mỉm cười đáp lại.
Thời gian như quay trở lại buổi tối mười năm trước, Nhã Văn thậm chí còn nhớ rõ mồn một bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật” xiêu vẹo trên bánh ga tô, nhớ cả lúc cô say xỉn quắc cần câu, khoái chí coi Nhã Quân ngượng ngùng chần chờ mãi mà chưa dám uống chỉ một ngụm rượu.
“Bùi Nhã Quân,” Nhã Văn tựa đầu vào vai Nhã Quân, “Tụi mình lại làm một cặp anh em vui vẻ được không?”
Nhã Quân không đáp, nhìn cô thật lâu, khuôn mặt tràn đầy cay đắng: “Nếu làm vậy khiến em hạnh phúc, anh bằng lòng.”
Nhã Văn chẳng biết đây có đúng là câu trả lời mà cô muốn hay không, cô chỉ không thấy hạnh phúc như những gì Nhã Quân mong đợi, sâu tận thâm tâm, nỗi đau đớn cứ thế tràn ra từng ngóc ngách cơ thể, làm tê dại mọi giác quan.
“Dì yêu quý, dì khỏe chứ?” Annie còn đang làm việc, Nhã Văn trở về ký túc xá, tắm rửa sạch sẽ rồi tập trung viết một bức thư điện tử cho Tào Thư Lộ.
“Dạo gần đây con thường hồi tưởng những kỷ niệm trước kia, có dì và chú, đột nhiên thấy thời gian trôi thật mau. Hồi nhỏ con còn ước mai này con sẽ giống dì, thông minh, tự tin, có một ai đó nguyện yêu thương che chở cho con. Mãi về sau mới thông suốt, con không có khả năng trở thành dì hay bất kỳ ai khác, con chính là con mà thôi.
“Nhã Quân đến ngay sau khi dì đi, con đã mường tượng trăm ngàn lần cái cảnh cùng anh ấy gặp lại, nhưng không ngờ lại gặp nhau dưới tình huống như vậy, giống như Hà tiên tử nói: Ta đoán được mọi điều, lại đoán không được kết cục này. Anh thay đổi rất nhiều, thậm chí đôi lúc con còn nghĩ đối phương là một người xa lạ, không thể nào là Nhã Quân cùng con lớn lên được.
“Con hoang mang lắm, không biết phải xử sự ra sao, cũng không biết mình phải đi con đường như thế nào trong tương lai. Xin hãy giúp con, con chờ hồi âm của dì.”
Nhã Văn hoàn thành nốt câu cuối, tự nhiên phát hiện từ ngữ loạn hết cả lên, nhưng cô vẫn cắn răng bấm gửi, nếu trên đời này ai còn hiểu cô, người đó chắc chắn là Thư Lộ.
Nhã Văn gập laptop, đi tới ban công, bốn phía đèn đường đều u ám, chỉ có ánh trăng tròn sáng vằng vặc. Mọi người đều tụ tập ở bể bơi, tiếng nhạc xập xình vang tới tận đây, có thể tưởng tượng khung cảnh náo nhiệt nhường nào.
Nhã Văn thấp thoáng thấy khúc quanh hành lang có một bóng người, đó là Nhã Quân, anh đưa lưng về phía cô, yên lặng dõi mắt xa xăm. Làn khói bạc bay bổng đọng lại trong không khí, anh học hút thuốc từ khi nào vậy?
Nhã Văn không biết. Người cô từng quen thuộc nhất, hiện cô lại chẳng biết chút gì về anh.
Cô si mê nhìn bóng lưng Nhã Quân, bỗng nhiên cũng cảm giác bản thân mình cần một điếu thuốc.
“Trước đây cậu có bạn trai không?”
Nhã Văn đang ngẩn người, bị tiếng nói bất chợt của Annie làm cho giật mình, có phần chưa hồi hồn trả lời: “Có…”
“Người đó là ai?” Annie đánh rơi chiếc bánh trong tay, vẻ mặt hăng hái bừng bừng nhìn Nhã Văn đầy mong đợi.
“À thì…” Lông mày Nhã Văn nhăn tít, cố gắng nặn óc tìm tòi hình ảnh đã quên béng mất từ lâu, “Là đàn anh hồi cấp ba của mình.”
Thật ra Nhã Văn có rất nhiều thứ hào hứng muốn kể cho Annie, nhưng lời đến khóe miệng không hiểu sao lại chỉ bật ra được duy nhất một câu này.
“Ý cậu là, từ hồi nào đến giờ có mỗi một người?” Annie há hốc mồm kinh ngạc.
“Ờ,” Nhã Văn gật đầu, “Sao hả?”
Annie ra chiều lắc lắc: “Không có gì, tại đám bạn mình ai cũng từng yêu đến vài ba lần…”
“Cái này,” Nhã Văn bĩu môi, “Phải dựa vào duyên phận.”
“Ừ ha,” Annie mỉm cười, “Vậy sao chia tay, cậu và đàn anh kia ấy?”
“Vì…” Nhã Văn cho rằng bản thân sẽ cực kỳ sầu não mỗi khi nhắc lại, nhưng không tự chủ lại nhếch miệng thản nhiên, “Vì sự xuất hiện của một cô gái khác.”
“Haizzz,” Nét mặt Annie tràn ngập thất vọng, “Lại là kẻ thứ ba.”
“Kẻ thứ ba đó chính là mình.”
Nhã Văn thích thú quan sát Annie mắt chữ A mồm chữ O, tâm tình trở nên vui vẻ: “Lúc đầu mình đâu có biết, biết rồi thì quyết chia tay ngay lập tức.”
“Đồ đàn ông tệ lậu.” Annie nhăn nhó, giống như cô mới là người bị chơi trò bắt cá hai tay vậy.
“Tệ thế cơ à,” Nhã Văn mỉm cười, “Thật ra mình cũng từng nghĩ giống cậu… Sau lại ngạo mạn cho rằng, anh ta xuất phát từ bản năng mà làm như vậy, một người nếu có chọn thì nhất định sẽ chọn cho mình những điều có lợi nhất, có là năng lực sinh tồn cơ bản.”
“Tất nhiên tình cảm có thể lựa chọn, nhưng chỉ được chọn một thôi chứ.”
“Annie à,” Nhã Văn rất muốn ôm lấy cô,” Nếu người trên toàn thế giới này đều lương thiện như cậu, chắc chắn mỗi ngày đều là tiếng cười mà không có tiếng khóc.”
“Mình đâu tốt đẹp như vậy…” Mặt Annie đỏ lựng vì được khen.
“Cậu thì sao, có chuyện xưa gì muốn nói cho mình nghe không?” Nhã Văn ngửa cổ uống một hơi cạn bát canh, sau đó chống cằm hỏi Annie.
“Không có rồi,” Annie xua tay, “Từ nhỏ đến lớn mình vẫn là đứa con ngoan ngoãn nhút nhát của gia đình, người lớn tuyệt đối không cho mình đυ.ng tay vào những việc mình không có khả năng làm được.”
“Vậy cậu toàn là đơn phương thầm mến thôi à?”
“…” Annie nghi hoặc câm nín.
“Không muốn nói?”
“Cũng… không hẳn vậy.”
“Chẳng lẽ là thầm yêu ba hay chú đi.” Nhã Văn vỗ vỗ trán như vừa sáng tỏ.
“Dĩ nhiên không phải!” Annie cuống quýt phủ nhận, bi ai nhận lấy cái lườm muốn cháy mắt của Nhã Văn.
“Ai nha,” Annie giả bộ suy nghĩ lại phụng phịu, “Người ta chính là ngượng ngùng đó, đâu có bảo chưa từng yêu đương gì chứ.”
Nhã Văn cười cười nhìn Annie, chờ cô nói nốt.
“Mình cũng từng thích… một đàn anh, nhưng mà lúc ở trường anh ấy không hề biết mình là ai.”
“Trông bắt mắt không?”
“Thật ra cũng không được coi là đẹp trai lắm…”
“Vậy tướng tá khỏe mạnh, hay hiền lành tốt bụng giống cậu?”
Annie ngẫm lại, lắc lắc đầu: “Không hẳn, rất nhiều bạn học lớp mình đều sợ anh ấy.”
“Vậy chắc học giỏi lắm nhỉ?”
“Không, anh ấy giống mình, chỉ thi đỗ nguyện vọng hai thôi.”
“Annie,” Nhã Văn bất lực khoanh tay, “Rốt cuộc cậu thích hắn ở điểm nào?”
Annie ngẩn người, hình như cũng tự hỏi bản thân vấn đề này: “Thật ra… Mình không biết, thích là thích thôi, cần gì phải có lý do này nọ.”
Nghe được câu trả lời của Annie, Nhã Văn bất giác giật mình, đúng vậy, sao cô có thể quên rằng thích một người đâu cần lý do. Không cần vẻ ngoài nổi trội hay một tính cách dễ chịu, không cần học thức hơn người hay cả gia tài bạc triệu. Có tập hợp hết thảy mọi ưu điểm trên đời cũng không thể làm con người ta hiểu được cảm giác biết yêu tuyệt vời đến nhường nào, thích chỉ đơn giản là khi đôi mắt ta dao động vì ai đó, trái tim ta vì ai đó mà nảy lên hoang dại trong l*иg ngực.
“Mình chỉ nhớ có một lần vào hội thao của trường, cả đám con gái tụi mình ngồi ở trên sân xem đá banh, một cầu thủ vụng về đá trật làm quả banh cứ như vậy bay thẳng tới chỗ tụi mình… Anh ấy đã bổ nhào ra hứng trọn quả bóng đập vào người, sau còn bị thương. Lúc ấy mình nghĩ, con người này cũng không tệ cho lắm…”