A Mao quay đầu, liếc vẻ mặt kinh ngạc của Nhã Văn: “Đêm đó, anh và Đại đầu cũng phải rơi lệ, Nhã Quân khóc đến khàn cả giọng khiến bọn anh vô cùng đau lòng. Em thử nghĩ xem, một đại nam nhân cuộn người trong góc khóc sưng cả hai mắt, tuy bây giờ nói lại thấy rất mắc cười…”
Anh ta cười khổ, sau lại trở nên nghiêm nghị: “Thế nhưng, nếu em thực sự ở trong tình cảnh khi ấy, em sẽ hận vì sao người quỳ gối suy sụp khóc đó không phải là em.”
“…” Nhã Văn vội vàng xoay người, không muốn để A Mao trông thấy viền mắt rưng rưng đỏ hoe của mình.
“Anh không có em gái, anh không hiểu đến cùng tình cảm Nhã Quân dành cho em là gì, lòng anh lúc nào cũng phân vân, rất nhiều câu hỏi không lời giải. Nhưng hôm qua, rốt cuộc anh đã có đáp án.”
“?” Nhã Văn chợt cảm thấy hoảng hốt.
“Nhã Quân từng nhắc với anh,” Anh ngập ngừng, “Cậu ấy là con nuôi.”
“…” Nhã Văn rũ mắt, không dám đối mặt với A Mao.
“Nghĩ lại thì tất cả nghi vấn trước nay đều rõ ràng. Anh cuối cùng cũng thông suốt, lúc Nhã Quân nhìn em sao lại chăm chú đến thế, dường như những người khác đều không tồn tại khi ấy vậy…”
“… Đừng nói nữa.” Nhã Văn lén lút gạt dòng lệ hoen mi.
A Mao trầm mặc, vỗ vỗ đầu cô, mục đích hôm nay tới đây không phải để nói những điều này. Qua một lúc lâu, anh mới lên tiếng, có đôi chút hài hước: “Không làm được, thế nào thì anh và Đại Đầu vẫn coi em là em gái cậu ta.”
Nhã Văn bị chọc cười, mường tượng lại những chuyện lúc nhỏ, A Mao và Đại Đầu luôn gắn liền với những kỷ niệm thời niên thiếu của cô, dù trải qua bao nhiêu năm, dù đi bất cứ nơi nào, cô cũng sẽ không bao giờ quên quãng thời gian được quen biết hai người bọn họ.
“Có chuyện này cần em giúp.” A Mao bỗng thành khẩn hết mực, nhưng Nhã Văn thừa biết, anh chàng này càng cố tỏ ra nghiêm túc thì chín phần mười là đang đùa cợt, “Em có thể… không mách Nhã Quân là anh làm em buồn được không. Anh sợ sẽ bị cậu ấy chọc bút vào lỗ mũi mất.”
Nhã Văn đầu tiên là ngây người, sau đó cười vang đầy sảng khoái. Hồi cấp ba có một bạn nam làm cô khóc, Nhã Quân chỉ lạnh lùng thờ ơ như không, nhưng vài ngày sau ở trường chỗ nào cũng dán đầy ảnh, mà theo như miêu tả, bên trong là hình bạn đó lỗ mũi bị cắm đầy bút máy. Người ta đồn mỗi lúc một kiểu, nhưng không ai biết sự thật ra làm sao, đồng thời về sau nam sinh kia cứ phát hiện ra cô là cấp tốc cúi đầu đi vòng qua hướng khác.
A Mao thấy Nhã Văn tươi tỉnh lại mới nở nụ cười hiền hòa: “Dù sao, cuộc sống của em ở đây tốt là bọn anh an tâm rồi.”
Nhã Văn bĩu môi: “Đáng ghét, em lại muốn chảy nước mắt rồi đây này.”
Sau chiều hôm ấy, Nhã Văn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, những hồi ức còn rõ mồn một như mới hôm qua, phải chăng cô đang dần trở nên già đi?
Có lẽ là vậy thật.
Cũng có thể, điều này chứng minh rằng cô đã không còn hèn nhát mà cố chạy trốn mọi việc nữa.
Sáng chủ nhật, Nhã Văn vốn định ngủ nướng đến mười hai giờ, nhưng Annie nằng nặc đánh thức cô dậy, đòi cô mười giờ nhất định phải trình diện tại quầy bar, rồi muốn làm gì thì làm.
Nhã Văn rất ít khi dọn dẹp nhà cửa, vì bạn chung phòng của cô thường là người làm việc này, nhưng đôi khi rảnh rỗi như bây giờ cũng nổi hứng quét tước sạch sẽ, đến khi mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp mới vừa lòng ngừng tay.
Mười giờ, Nhã Văn tới quầy bar, vài phút sau Bách Liệt và Annie mới thong thả đi đến.
“Sorry, mãi cũng tìm được một người thay ca hộ.” Vừa nói Bách Liệt vừa hướng đến mỹ nữ người Úc ngồi bên góc phòng nháy mắt vài cái.
“Nếu như… Tôi bảo… tôi không tìm được ai giúp, mấy người có đánh chết tôi hay không…” Annie thấp thỏm lí nhí hỏi.
“Đương nhiên!” Nhã Văn và Bách Liệt đồng thanh rống lên.
“Nhưng không nhờ được thật mà,” Annie bất đắc dĩ phụng phịu, “Hay là hai người tự đi đi.”
Nhã Văn khổ sở nhìn Bách Liệt, đợi anh ra phán quyết. Không biết từ khi nào mọi việc của bọn họ đều giao cho Bách Liệt định đoạt, mặc dù trông qua thì thấy toàn là ý kiến của Nhã Văn và Annie.
“Đành vậy,” Bách Liệt lầm bầm, “Cái cô kia, luôn luôn nước đến chân rồi mới nhảy.”
Annie lúng túng lảng tránh, sau đó chúc Nhã Văn: “Sinh nhật vui vẻ! Chơi vui nhé.”
Vì vậy Nhã Văn và Bách Liệt đành chào tạm biệt Annie, sớm xuất phát lên đường.
“Đi đâu đây?” Nhã Văn nhấp nha nháp nhổm trên xe, giọng có phần mong chờ.
“Tạm thời bí mật, nhưng chắc chắn không đến quán cà phê hôm gặp bão đâu.”
Nhã Văn mỉm cười, nghĩ đến buổi tối kinh hoàng ấy. Cô quay đầu về phía cửa sổ, nhìn lên bầu trời xanh ngát, nhủ thầm không biết Nhã Quân sẽ làm gì trong ngày sinh nhật đây?
“Kiểu gì chúng ta cũng phải về trước giờ cơm,” Bách Liệt thề son sắt, “Nếu không Bùi Nhã Quân thực sự sẽ gϊếŧ tôi.”
Nhã Văn nhéo vào tay anh: “Anh là cái đồ phiền phức…”
“Phải không, nhưng bạn gái trước kia của tôi rất thích tôi làm phiền cô ấy nha.” Bách Liệt đắc ý.
“Còn lâu mới tin.”
“Là thật mà, cô ấy nói, ‘Anh cả ngày không mở miệng lấy nửa câu, chỉ khi làʍ t̠ìиɦ mới phát ra một chút thanh âm, anh có thể trò chuyện với em nhiều hơn không, em can tâm tình nguyện bị anh làm phiền đấy’.” Bách Liệt đằng hắng cổ họng, khoa tay múa chân tả lại.
Nhã Văn ngoác miệng cười: “Vậy tức là, người anh yêu sẽ bị anh đối xử lạnh lùng đến chết, còn người anh không yêu sẽ bị anh quấy rầy đến chết à?”
“Không đúng không đúng,” Bách Liệt đong đưa ngón tay, “Tôi chưa hề đề cập yêu hay không yêu nhé.”
“Nếu mấy năm trước nghe những lời này, nhất định tôi sẽ ghét anh.” Nhã Văn lườm Bách Liệt.
“Giờ thì sao.”
“Hiện tại thấy nhiều thì hiểu nhiều. Một người bất kể đúng hay sai, họ cũng đã có sự lựa chọn cho riêng mình. Tôi nghĩ chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, không nên phát biểu ý kiến, càng không có tư cách đó.”
Bách Liệt nhìn Nhã Văn vui vẻ: “Nhã Văn nhà ta trường thành rồi ha.”
“Đại khái là vậy.” Cô gật đầu.
“Tôi cảm thấy hầu hết con người đều trong ngoài bất nhất, cô cũng vậy, lúc đầu tôi nghĩ cô là một người trầm tĩnh, sau đó chơi với cô mới biết cô cũng điên rồ lắm, hơn nữa mồm miệng lại độc ác suốt ngày làm tốn thương trái tim yếu đuối của tôi.”
Miệng Nhã Văn méo xệch: “Cứ tưởng anh khen ngợi, hóa ra là đang chê tôi à.”
“Giống như tôi vậy,” Bách Liệt không đáp, mà tiếp tục mở lời, “Mọi người thường thấy tôi là một tên lẻo mép, hoặc là một công tử đào hoa.”
“Ủa, hai loại này hình như đối lập nhau mà, cái thì lạnh lùng cái lại nhiệt huyết.” Nhã Văn vạch trần.
“Đùa gì chứ, rất bình thường nha,” Bách Liệt không cho là đúng, “Với đàn ông tôi vô tình, với phụ nữ tôi mới niềm nở không được à.”
Nói xong, anh làm bộ cợt nhả đặt tay lên vai Nhã Văn: “Tiểu thư, ấn tượng đầu tiên của cô với tôi là gì?”
Nhã Văn suy nghĩ một chút mới đáp: “Quên rồi, nhưng tôi khẳng định không lạnh không nóng, chắc là…”
Nhã Văn hồi tưởng lại tình cảnh khi gặp Bách Liệt, đó là ngày đầu cô tới Cherating, thời điểm cùng nhân viên G.O. tập hợp ở nhà hát, tất cả mọi người đều thảo luận rôm rả, duy chỉ có người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi một mình trong góc, anh ta có đôi mắt dài nhỏ hơi xếch, tên là Bách Liệt thì phải. Bắt gặp cô đang quan sát mình, anh nở một nụ cười cho có lệ, rồi ngẩn người nhìn ra biển. Không biết vì sao, sau khi quen nhau dù rất nhiều chuyện không còn rõ ràng, nhưng Nhã Văn vẫn nhớ như in cái lần lúc lén lút ngắm trộm Bách Liệt khi ấy.
“Tôi đoán…” Nhã Văn vô thức nheo mắt, mơ hồ thấy mắt mình cũng xếch lên luôn rồi, “Chắc là cô độc.”
Vòng tay ôm bờ vai cô bỗng trở nên cứng ngắc, Nhã Văn quay đầu, thấy Bách Liệt trợn tròn mắt đầy sửng sốt.
Hai người đối mắt mấy giây, sau đó Bách Liệt mất tự nhiên day day trán: “Tôi vẫn hay vỗ ngực khen bản thân có thể đọc vị cô, thật ra hoàn toàn là giả.”