Bên rìa tường trường học, cây ngô đồng già trải qua đợt gió thu giờ chỉ còn vài cọng lá lác đác trên thân, mơ hồ nhận ra làn gió lạnh đìu hiu mơn man trên mặt, Nhã Quân lúc này mới chậm rãi đóng cửa sổ. Thầy dạy lý đứng trên bục giảng tay lăm lăm cây phấn viết từng hàng chữ ríu rít lên bảng không ngừng nghỉ, cả phòng học im lặng, chỉ nghe được âm thanh sột soạt của sách vở và tiếng bút lạo xạo. Nhã Quân không biết mình đã mất tập trung được bao lâu, dạo gần đây cậu thường hay phân tâm như thế, mặc dù vào cấp ba sự cạnh tranh thành tích giữa học sinh càng trở nên rõ ràng, ai ấy đều nghiêm túc như tử sĩ chuẩn bị vào trận.
“Nghe đồn…” Đại Đầu giả vờ chăm chỉ ghi ghi chép chép, nhỏ giọng thì thào bát quái: “A Văn đang thầm mến một học trưởng sắp thi vào trường đại học y trực thuộc bệnh viện của ba cậu.”
Nhã Quân mím môi, không mở lời.
“Nhưng mà có người nói… Vị học trưởng kia mới đầu định thi chuyên ngành văn học, lại vì một cô gái mà chuyển hướng, báo danh vào khoa y.”
Bút trong tay Nhã Quân chợt khựng lại, cậu vẫn nhìn đăm đăm vào cái laptop như trước, nhưng suy nghĩ đã trôi về một buổi tối thật lâu trước đây, với tiếng chuông đồng hồ nặng nề, con ngõ mờ mịt tối, chàng trai đeo mắt kính, còn cả nụ cười tươi tắn của Nhã Văn mà Nhã Quân chưa từng tận mắt trông thấy… đó là lần đầu tiên Nhã Quân được nếm mùi vị thật sự của cái gọi là đố kỵ.
Nhã Quân trước nay chưa từng đố kỵ với kẻ khác, cho dù cậu có một thân thế bất hạnh cũng không bao giờ ghen tị với bất kỳ ai. Nhưng chỉ trong một khắc khi chàng trai kia mỉm cười với Nhã Văn rồi xoay người đi, Nhã Quân bỗng nảy sinh một cảm giác đau đớn mà bản thân dù đã được đọc được biết nhưng chưa một lần trải qua. Cũng vào ngày hôm ấy, Nhã Quân trằn trọc thao thức cả đêm dài, cậu phải thừa nhận với bản thân: Mình thích Nhã Văn.
Có điều thích ở đây không phải kiểu yêu mến mà anh trai dành cho em gái, đó là một loại tâm tư không thể nói rõ thành lời, tình cảm này khiến Nhã Quân lạc mất bản thân, chìm đắm theo từng niềm vui, nỗi buồn của cô. Nhã Quân vẫn hay nằm mơ, mình cùng Nhã Văn ở trên miệng núi lửa hoang vu, đất trời rộng lớn bao la chỉ có hai người, không tồn tại một ai khác, đôi mắt cậu tràn ngập bóng hình cô, còn cô vẫn cười một cách ngốc nghếch… Khi cậu tỉnh giậy, không khí trong phòng ngột ngạt oi bức, phảng phất như bọn họ thực sự đã đứng bên nhau trên miệng núi lửa kia, cả đất trời này chỉ có mình họ.
Trong một thời gian dài, Nhã Quân đã có những cơn mộng mị khác nhau, nhưng mọi giấc chiêm bao đều chỉ tồn tại cậu và Nhã Văn- Nhã Quân rốt cuộc phát giác, tận đáy lòng luôn đè nén du͙© vọиɠ chiếm hữu rất mãnh liệt, tiềm thức cậu khát khao một thế giới riêng của hai người, sống nương tựa lẫn nhau vượt qua mọi vui sướиɠ lẫn khổ đau, Nhã Quân không muốn thấy kẻ khác ở bên Nhã Văn – một người cũng không được.
Dù sao người tính cũng không bằng trời tính, điều Nhã Quân lo sợ nhất thật sự đã xảy ra.
“Không ngờ, A Văn lại si tình như vậy nha.” Đại Đầu quay sang Nhã Quân, cợt nhả nháy nháy con mắt.
Trong phút chốc, cơn thịnh nộ trong lòng Nhã Quân không thể kiểm soát mà sắp sửa bùng lên, nhưng khi cậu siết tay chuẩn bị ném thẳng cái bút bi vào mặt Đại Đầu thì chợt nghe thầy giáo quát lên với giọng nghiêm khắc: “Bùi Nhã Quân!”
“…Dạ?” Nhã Quân làm bộ ngơ ngác nhìn thầy.
“Trần Chí Minh lại mất tập trung rồi nói chuyện với em phải không?”
“…” Nhã Quân có đôi chút mù mờ, không biết đáp sao cho thỏa.
Chưa đợi cậu trả lời, thầy vật lý đã bắt Đại Đầu đứng lên hung hăng phê bình một trận.
Nhã Quân liếc thằng bạn ngồi cùng bàn xui xẻo, bất đắc dĩ thở dài. Đời là thế, có mấy ai may mắn cầu được ước thấy, biết là vậy nhưng con người còn sống là còn theo đuổi khát vọng, dù hiểu rõ sức mình bé nhỏ đến nhường nào.
Nỗi giận dữ đang cuồn cuộn như sóng trào trong lòng Nhã Quân chợt tan biến, nếu cần phát hỏa với ai đó thì đối tượng không nên là vị học trưởng đeo kính, không nên là Nhã Văn, càng không phải Đại Đầu…
Mà hẳn là chính cậu.
Dạo gần đây giấc mơ về miệng núi lửa cứ lặp đi lặp lại, vẫn như trước chỉ có cậu và Nhã Văn, nhưng vây quanh họ bốn phía đều là sương mù dày đặc, mãi không phân tán, Nhã Quân bắt đầu lo sợ bản thân không còn có thể thấy rõ khuôn mặt của Nhã Văn trong màn sương nữa.
Tháng năm, Gia Tu và Thư Lộ cử hành một hôn lễ đơn giản nhưng không kém phần long trọng, thời điểm lắng nghe lời thề nguyện của chú mình dành cho Tào Thư Lộ, Nhã Văn đã bật khóc vì xúc động. Mấy năm nay cô rất ít chảy nước mắt, Nhã Quân lặng ngắm gò má đầy lệ nhưng không thiếu ý cười của cô mà nghĩ, có chăng giờ đây cô đã vui vẻ hơn xưa?
Cảm nhận được ánh nhìn của Nhã Quân, Nhã Văn xoay đầu lại.
“Đáng ghét, cấm nhìn.” Tay cô đẩy đẩy mặt Nhã Quân, đầu dựa vào bả vai cậu, dùng cà vạt của cậu lau sạch nước mắt nước mũi tèm lem.
Bùi Gia Thần ở bên cạnh, hốc mắt cũng đỏ ửng.
Nhã Quân phát hiện hai cha con nhà này giống nhau y sì đúc, đang muốn cười, trong lòng lại vang lên một lời nhắc nhở: Bọn họ mới là máu mủ ruột già, mày thì không phải.
Nhã Quân coi khắp xung quanh khán phòng, người thân và bạn bè của hai bên gia đình đều mỉm cười đầy mãn nguyện, cậu cố thuyết phục bản thân mình cũng là một phần trong đó, nhưng sao trái tim cứ nhói lên từng đợt đau đớn khôn nguôi.
Ba ba bỗng dùng bàn tay dày rộng ấm áp vỗ vỗ Nhã Quân và Nhã Văn: “Tương lai các con kết hôn, kiểu gì ba cũng khóc như núi đổ, đến lúc đó hãy để ba yên tĩnh trốn trong góc, đừng tới quấy rầy ba.”
L*иg ngực Nhã Quân nảy lên một cái, mặc dù thừa hiểu ý của ba là “Đám cưới của cậu và đám cưới của Nhã Văn”, nhưng nghe vậy Nhã Quân lại căng thẳng và lúng túng lạ kỳ.
“Bùi Nhã Quân,” Nhã văn ngẩng đầu, gương mặt còn vương vệt nước, “Em chỉ có một yêu cầu thôi.”
“?”
“Nếu anh muốn lấy vợ, nhất định phải tìm một người sẽ không ức hϊếp em.” Nhã Văn tỏ ra nghiêm chỉnh.
“Làm sao anh biết cô ấy về sau có ức hϊếp em hay không?” Nhã Quân cũng làm bộ thành thật trả lời.
“Để em và chị ấy tiếp xúc một thời gian, nếu em thấy ok sẽ cho phép hai người kết hôn.”
“Rốt cuộc là anh cưới vợ hay em cưới vợ?” Nhã Quân đến bó tay với cô.
“Em mặc kệ…” Nhã Văn cố chấp khăng khăng theo ý mình.
“Được rồi.” Nhã Quân bất đắc dĩ gật đầu.
Nhã Văn nở nụ cười, như vẫn là cô bé đứng đợi cậu ở cổng trường năm nào, xán lạn, rực rỡ vô ngần.
Giây phút ấy Nhã Quân biết, chỉ cần có thể thỏa mãn những yêu cầu dù là nhỏ nhất của Nhã Văn, cậu cũng cảm thấy hạnh phúc biết bao.
Tối hôm đó, cha và Nhã Văn đều uống say, Nhã Quân cùng mấy chú bác vất vả lắm mới đưa được họ về nhà.
“Bùi Nhã Quân…” Nhã Văn nằm vật trên giường, gắng gượng nhướn mi, xem xét xem mình đang ở đâu, chỉ có điều với bộ dạng say bí tỉ, muốn làm cả hai việc cùng một lúc với cô có vẻ hơi khó.
“Gì nào.” Nhã Quân tìm một cái khăn nhúng nóng rồi lau mặt cho Nhã Văn.
“Máy tính là của em.” Nhã Văn lúng búng trong miệng.
“Rồi, của em.”
“… Vợ anh là của em.”
“Tốt, cho em luôn.” Nhã Quân tức giận đáp, dùng sức hơn một chút kỳ mạnh.
“Thôi… Mấy cái đó không phải là trọng yếu…” Nhã Văn hàm hàm hồ hồ lải nhải.
“Cả máy tính và vợ cũng không muốn, thế muốn gì?” Nhã Quân nhẹ nhàng đỡ đầu cô đặt xuống chiếc gối mềm, buồn cười hỏi.
“Em muốn…” Nhã Văn mở bừng mắt, nhìn trân vào khoảng không trống rỗng, “Em muốn…”
Nhã Quân âu yếm ngắm Nhã Văn, cầm tay cô, theo bản năng vuốt ve đầu ngón tay búp măng. Cậu biết, dù mắt mở thao láo như thế này nhưng chắc chắn thần trí cô đang trôi dạt phương nào không hay.
“Em muốn gì?” Nhã Quân nhẹ giọng hỏi.