Bữa Tối Ở Cherating

4/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Oanh Mai Truyện không có những cảnh H nóng bỏng như “Thoát khỏi Viêm Hoang” Không êm đềm như “Lục Thiếu Phàm, em yêu anh”. Câu truyện thật nhẹ nhàng ấm áp, tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình  …
Xem Thêm

Nhã Quân rất muốn nở một nụ cười biết ơn, nhưng mà không nhếch miệng lên được.

“Thật ra cậu với A Văn là tốt lắm rồi.” A Mao nói tiếp, “Cái thằng ngồi cùng bàn mình cũng có em gái, cậu ta thường hay kể cho mình mấy phương pháp hay trêu trọc đứa em, mình nghe cũng thấy nổi da ga.”

“Có cơ hội cậu phải nói những lời này cho A Văn đấy.” Nhã Quân dở khóc dở cười đáp.

“A…” Đại Đầu từ đầu đến cuối đều hết sức chuyên tâm dán mặt chằm chằm vào máy vi tính bỗng kinh ngạc cảm thán, khiến hai người còn lại phải bỏ dở câu chuyện để nhòm màn hình.

“Nhìn đi, ‘A Văn’ tung ra bộ ảnh mới này.” Đại Đầu phấn khích kích đường link trang web, một diễn viên nữ tướng mạo vài phần tương tự với Nhã Văn liền xuất hiện.

Theo góc chụp và góc cạnh ánh sáng, mọi người đều cảm giác cô nàng trong hình mười phần thì đến bảy phần giống Nhã Văn như tạc, ngay cả Nhã Quân cũng không kìm được mà đưa mắt ngó trộm mấy lần.

“Hay là A Văn thật nhỉ?” Đại Đầu còn chưa dứt lời đã bị Nhã Quân hung hăng đập một cái thật đau sau ót, đành ngậm chặt miệng không dại dột nói thêm.

“Không có khả năng.” Nhã Quân khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Dù biết thừa là vậy, Đại Đầu và A Mao vẫn thấy tò mò, bèn đặt ra nghi vấn: “Tại sao?”

“À thì…”Khuôn mặt Nhã Quân bỗng đỏ lựng như cà chua chín, “A Văn có một vết bớt chỗ ấy…”

Nói xong, cậu đưa tay chỉ vào phía bên phải bộ ngực của nữ diễn viên.

Đại Đầu và A Mao lập tức ngẩn tò te, giương mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Nhã Quân, biểu tình trên mặt thay đổi vặn vẹo không biết đến cùng là sùng bái hay khinh bỉ.

“Đừng hiểu lầm,” Nhã Quân vội xua tay, “Cái này từ nhỏ đã có rồi, ngày bé mình từng thấy qua.”

“Giời…” Tinh thần hóng hớt chuyện bát quái đang hừng hực như lửa cháy của hai anh chàng bà tám bị dập tắt không thương tiếc.

Ba cái đầu tiếp tục chen chúc vào màn hình, tự nhiên đều không hẹn mà cùng dồn ánh mắt về phía bộ ngực bốc lửa của cô đào kia.

Nhã Quân chăm chú quan sát khuôn mặt trên tấm ảnh, đáy lòng chợt quặn lên cảm giác hơi bất an, ngay lúc đó, phía sau ba người bỗng có tiếng nói:

“Bùi Nhã Quân, anh làm gì thế?”

Nhã Văn khoanh tay quan sát họ bằng ánh mắt kì lạ, như có giác quan thứ sau phát giác được mấy người con trai này nhất định là đang làm chuyện xấu.

Mặc dù tay chân tê lạnh, Nhã Quân vẫn nhanh nhạy xoay người che cái máy tính.

Nhã Văn bất ngờ lao lên đẩy vai Nhã Quân khi cậu chưa kịp đề phòng, Đại Đầu và A Mao theo bản năng đưa tay chặn lại, nhưng Nhã Văn vẫn kịp lướt qua khuôn mặt một người con gái cùng với bộ ngực đầy đặn bị phóng đại trong màn hình.

“Người này… Sao nhìn giông giống em…” Nhã Văn nghi hoặc, quay qua hỏi Nhã Quân, tự nhiên đỏ mặt.

“Cái này không phải anh…” Nhã Quân khẩn trương, biết rằng giờ mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội danh.

“…”

“…”

“Bùi Nhã Quân,” Tiếng cười gằn của Nhã Văn khiến da đầu Nhã Quân trở nên tê dại, “Từ hôm nay trở đi, máy tính thuộc về em. Em không cho phép anh không được đυ.ng đến. Nếu không em mách ba anh xem ảnh đồi trụy, hơn nữa còn là bức ảnh đồi trụy của một người giống em gái anh như đúc, nếu ba không trị nổi anh thì em sẽ mách mẹ- đến khi anh bị cấm triệt để dùng máy mới thôi.”

Nhã Quân cố hết sức rướn thẳng người, tay ôm ngực cười khổ. Nếu ba mà biết cậu thật sự xem ảnh mát mẻ của một cô gái rất giống Nhã Văn, không biết ông sẽ phản ứng thế nào đây.

Nhã Văn bày ra bộ dạng đắc ý, một thời gian dài phải nhịn đắng nuốt cay chịu uất ức, nay đã trả được mối thâm thù khiến cô nàng hăm hở trở lại, biến thành một Bùi Nhã Văn khí thế ngút trời như cũ.

Nhã Quân không nhịn được nhoẻn miệng cười, khiến Nhã Văn thấy mà hoảng hồn. Chẳng ai nhận ra đây là nụ cười phát ra từ tận trái tim cậu, vì cuối cùng “khối băng ngàn năm” tích tụ mấy ngày qua rốt cuộc cũng bị phá vỡ.

Nhã Quân không khỏi cảm thấy bản thân ngốc nghếch đến đáng thương, nếu sớm biết chỉ một cái máy tính cũng có thể làm A Văn động tâm, cậu đã sớm hai tay dâng cho cô chiếm dụng từ lâu rồi.

“A Văn đáng yêu,” Đại Đầu và A Mao lập tức tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng, “Tụi này bê qua phòng lắp đặt cho cậu ngay lập tức.”

Nhã Quân bất lực liếc mắt xem thường, thở dài khe khẽ. Quen biết hai kẻ dở hơi kia thật không biết là may mắn hay bất hạnh của cậu.

Tuần nghỉ hè cuối cùng, Nhã Quân cuối cùng cũng được tháo thạch cao bó bột, nhưng bên chân lâu lắm không dùng nay đã cứng đờ như khúc gỗ, không bắt kịp tín hiệu truyền đi của não bộ, cậu thử đứng một lúc, ngoài cảm giác tê dại còn lại thì chẳng thấy gì.

“Cháu nên kiên trì thực hiện những vận động nhẹ nhàng như đi bộ, sẽ giúp hồi phục nhanh hơn.” Bác sĩ phụ trách của Nhã Quân là vị Bạch tiểu thư từng đến thăm nhà lần đó, cô nàng nhất mực không chịu nhìn hai anh em Bùi gia lấy một lần, thản nhiên ghi ghi chép chép vào hồ sơ bệnh án.

“Tiếc quá…” Nhã Văn cảm thán, “Nếu anh không nằng nặc đòi tháo bột thì có phải tránh được lễ khai giảng, tiếp tục chơi dài không.”

“Anh chơi đủ rồi.” Nhã Quân tức tối trả lời.

“Ai… Thật là ghen tị.” Vẻ mặt Nhã Văn tràn đầy bất mãn, mong sao mình cũng té bị thương, vậy khỏi cần đi học.

“Sao cái gì em cũng kêu ghen tị hết vậy.” Nhã Quân lừ mắt, dồn trọng tâm cơ thể vào bên chân vẫn còn linh hoạt bỏ ra ngoài.

Nhã Quân vừa đi vừa hồi tưởng lại, chợt nhận ra, hè này Nhã Văn và cậu cứ đυ.ng nhau là đấu võ mồm. Nếu nhìn xa hơn thì chính xác là vào khoảng năm ngoái, Nhã Văn đã không còn cam chịu bày ra bộ dạng một cô em gái lễ độ nhu thuận gọi dạ bảo vâng, mà cậu cũng không cưỡng cầu bản thân phải trở thành ông anh điềm đạm nhã nhặn như trước. Bọn họ vẫn chia sẻ với nhau mọi chuyện, nhưng giờ quan điểm của cả hai đối chọi gay gắt, khiến ba ba nhiều lúc cũng phải thở dài ngao ngán.

Nhã Quân miên man nghĩ, lúc ấy cậu gần như tuyệt vọng không biết cách hòa thuận với một A Văn mới như thế nào, điều ấy làm cậu khổ não rất lâu, tình trạng cứ như vậy tiếp diễn, thẳng đến khi cuộc sống của họ xuất hiện thêm hai người thân- Bùi Gia Tu và Tào Thư Lộ.

Nếu trên người Bùi Gia Thần luôn tỏa ra một khí chất hòa ái, chính trực thì ông chú Bùi Gia Tu lại có vẻ cơ trí, quyết đoán, nhìn xa trông rộng đúng kiểu của kẻ làm việc lớn, Nhã Quân rất thích chú Gia Tu, thậm chí còn có điểm tôn sùng ông. Sau khi từ Mĩ trở về Thượng Hải, Bùi Gia Tu công tác tại một ngân hàng đầu tư nước ngoài, mỗi dịp gặp cuối tuần chú lại dạy hai anh em học thêm, nhờ đó mà Nhã Quân phát hiện, Nhã Văn lần đầu tiên ngoan ngoãn nghe lời vô cùng, Bùi Gia Tu có thể dễ dàng kìm cương con ngựa bất kham đó quả thật đúng là kỳ tích.

“A Văn,” Gia Tu nói, “Chú giao nhiều bài tập quá à?”

“Không, không có…” Nhã Văn vội lắc đầu quầy quậy.

“Vậy có thể hoàn thanh đúng thời hạn chứ?” Ông có điềm nhiêm, mặt không chút thay đổi hỏi.

“Chắc chắn, chắc chắn ạ.” Lần này thì Nhã Quân ra sức gật lia lịa như gà mổ thóc.

Nhã Quân nhịn cười suýt nghẹn chết, vội quay sang chỗ khác, cậu nhủ thầm, nếu ba ba mà được xem một màn này, nhất định sẽ cảm thấy mình làm cha cực kỳ thất bại.

Người chú khiến Nhã Quân và Nhã Văn vừa kính trọng vừa e sợ như vậy, bỗng một ngày lại dẫn về nhà một bóng hồng xinh đẹp- theo độ tuổi mà nói, bọn họ nên gọi cô ấy là “chị”. Ai nào ngờ chị gái hiền lành dễ thương kia rốt cuộc lại biến thành dì nhỏ của họ, hơn nữa còn trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của hai anh em kể từ giờ phút ấy.

Nhã Văn và Nhã Quân từ trên người Thư Lộ được cảm nhận một thứ tình mà họ thiếu thốn đã lâu, đó chính là tình mẫu tử, loại xúc cảm này vô cùng huyền diệu, đến nỗi có khoảng thời gian rất dài cậu và Nhã Văn gần như ỷ lại, trở nên lệ thuộc vào Bùi Gia Tu và Thư Lộ.

Thêm Bình Luận