Bữa Tối Ở Cherating

4/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Oanh Mai Truyện không có những cảnh H nóng bỏng như “Thoát khỏi Viêm Hoang” Không êm đềm như “Lục Thiếu Phàm, em yêu anh”. Câu truyện thật nhẹ nhàng ấm áp, tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình  …
Xem Thêm

Nhã Văn không cố cự tuyệt nữa, tùy ý để anh làm sạch vùng da bị trày, lấy thuốc mỡ, băng gạc và băng dán. Cô một câu không dám than khổ, chỉ cúi gằm.

Khi Nhã Quân đang quấn băng gạc lên chân Nhã Văn, bỗng có tiếng đập cửa dồn dập. Anh nhìn cô, đứng dậy mở cửa, thấy Bách Liệt và Annie đang thở hổn hà hổn hển bên ngoài.

Bách Liệt đi vào, dò xét Nhã Văn chăm chú, nét mặt anh không để lộ bất kỳ biểu hiện nào. Sau đó, anh bỗng nửa đùa nửa thật hỏi: “Này, hai người vừa đánh nhau đấy à?”

Nhã Văn không muốn bọn họ thấy hai quả đào sưng phù trên mắt mình, vội khoát tay: “Tôi không cẩn thận bị ngã thôi…”

“À…” Bách Liệt vụng về đáp lại một tiếng, sau đó im bặt không nói gì nữa.

“May không có vấn đề gì lớn,” Ạnnie tận lưc điều hòa bầu không khí ngượng ngùng, “Vừa nãy mình kể chuyện với Bách Liệt anh ấy hơi hoảng nên vội vàng đến đây, cậu không sao là tốt rồi. Bách Liệt, anh trốn việc lâu thôn trưởng sẽ khó chịu đấy, chúng ta quay về nào.”

Ánh mắt Bách Liệt không rời đầu gối đã được băng bó của Nhã Văn, qua hồi lâu mới nói: “Chúng tôi đi trước, cần thì tới quầy bar tìm tôi nhé.”

Nói xong anh xoay người, lúc lướt qua Nhã Quân, đôi mắt phượng kia bỗng trở nên lạnh lẽo. Nhưng chớp cái sát khí đã biến mất, anh lặng lẽ theo Annie, tiện tay đóng cửa lại.

Nhã Quân nhếch miệng bất lực, chậm rãi bước về phía Nhã Văn, tiếp tục chăm sóc vết thương của cô.

Bọn họ không ai lên tiếng, tận đến khi tay Nhã Văn không còn đặt lên chân cô, mà chống sau lưng cô, đem cô bao bọc trọn trong lòng.

“Xin lỗi…” Mặt Nhã Quân từ từ sát lại gần, muốn đặt lên môi Nhã Văn một nụ hôn.

Nhã Văn vội quay đầu lảng tránh: “Anh đi đi…”

“Hãy tin anh,” anh áp trán vào trán cô, “Anh không bao giờ muốn làm em khóc, chỉ mong lúc nào em cũng cười thật hạnh phúc.”

Nhã Văn khụt khịt chua xót, nước mắt sắp chảy xuống lần nữa.

“Xin em đấy,” Nhã Quân vội bịt mũi cô, giống như cách mà ba ba thường tóm lấy cái mũi nhỏ xinh này mỗi khi chủ nhân của nó bắt đầu sụt sùi, “Em mà khóc nữa chắc anh điên lên mất.”

Nhã Văn đánh vào tay anh, cố hít vào vài cái, nhịn không rơi lệ.

“Tha thứ cho anh nhé.” Nhã Quân dè dặt cầu hòa.

Nhã Văn suy ngẫm, không biết nên gật hay nên lắc, vì căn bản cô không giận anh, cô chỉ tức giận chính bản thân mình.

“A Văn, nói với anh đi…” Nhã Quân van nài.

“… Để em ngủ một chút được không, em thấy hơi mệt.” Cô kiệt sức đáp.

Nhã Quân trầm mặc nhìn Nhã Văn trong chốc lát rồi đứng lên: “Vậy anh đi đây… Xin em hãy nhớ kỹ lời anh.”

Anh đi thẳng, đóng cửa, không ngoái lại lần nào.

Căn phòng giờ chỉ còn âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ báo thức, Nhã Văn chán nản cuộn tròn trong chăn, chân nhói lên từng đợt đau đớn, nhưng cô không mấy quan tâm. Cô nhắm mắt, cố tìm đến giấc ngủ, ít ra lúc ngủ cô không cần suy nghĩ gì nữa, không cần suy nghĩ về Nhã Quân, về quá khứ và tương lai cho hai người.

Nhưng ngay cả trong giấc mơ trái tim Nhã Văn vẫn tràn ngập bóng hình anh. Cô mơ mơ màng màng, dường như trông thấy chàng thiếu niên với đôi mắt đẹp như vầng trăng sáng đang chân thật đứng trước mặt mình ngay lúc này vậy.
Chương 6: Thiên sứ gãy cánh
Toàn bộ kỳ nghỉ của Nhã Quân đều tựu chung trong bốn chữ buồn chán muốn chết, chỉ vì một buổi tối trăng thanh gió mát nào đó có một cậu học sinh từ trường về liền nổi hứng nghịch ngợm, trèo lên cái cây bên đường rồi liều mạng nhảy xuống, cuối cùng ngã gãy cả chân. Ba cậu lấy tư cách là bác sĩ chuyên khoa nghiêm khắc căn dặn cậu phải ở nhà dưỡng thương cả mùa hè, nghỉ ngơi thật tốt, cấm chạy long nhong bên ngoài cho thêm phiền.

“Bùi Nhã Quân!” Có tiếng Nhã Văn đang gào lên dưới lầu.

Nhã Quân bất đắc dĩ lê cái chân què tạm thời đến phía cửa sổ, ló đầu ra nhìn.

“Em quên chìa khóa rồi, ném xuống cho em.” Nhã Văn sốt ruột quơ quơ tay, đầu ngõ các bạn học đều đang đứng chờ cô.

Nhã Quân liếc mắt: “Về rồi thì anh ra mở cửa được chưa.”

Nhã Văn vỗ trán bừng tỉnh, không chần chừ xoay người chạy biến.

Nhã Quân đứng tựa cửa ngơ ngẩn một lúc lâu, sau lại khập khễnh lê chân trở lại ghế sô pha. TV vẫn đang trình chiếu một bộ phim truyền hình dài tập cũ rích, nhưng Nhã Quân chẳng còn tâm trí để ý đến bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng tích tắc tích tắc chậm chạp của chiếc đồng hồ cổ treo trên tường, mỗi một giây trôi qua đều thật khó khăn làm sao.

Nhã Quân ảo não vò tóc, từ khi nào cậu lại trở nên thiếu kiên nhẫn đến vậy?

Không rõ nữa. Có lẽ là từ khi cậu biết Nhã Văn và anh chàng kia cùng tham gia chung một tổ ngoại khóa thì phải.

Nhã Quân cũng chẳng thèm hỏi tên anh ta, trong lòng thầm mặc định cái danh hiệu “kẻ vô danh lớp trên” cho bõ ghét. Nhã Văn từng thừa nhận thích hắn, mặc dù cái sự thích của cô và thích mà cậu muốn ám chỉ không hề tương đồng, nhưng cậu vẫn nhói lên chút tư vị mất mát và hụt hẫng lúc nghe cô nói vậy.

Ngoài cổng bỗng có tiếng đập rầm rầm, Nhã Quân thở dài, nhất định là hai vị “Chiến hữu” đại giá quan lâm rồi.

“Nhã Văn đi rồi à…” Nhã Quân vừa mở cửa, hai anh chàng liền tranh nhau hỏi.

“Ừ…” Nhã Quân uể oải đáp.

“Nhanh nhanh khởi động máy.” Đại Đầu và A Mao hưng phấn lao ngay vào nhà không chút khách sáo.

Để Nhã Quân bớt chán, ba ba đã mua cho cậu một cái máy vi tính, điều này khiến Đại Đầu và A Mao hâm mộ phát điên, vì thế toàn bộ hè họ đều tới đây, chiếm dụng phòng cậu, ngâm mình trước màn hình máy tính cả ngày trời.

Nhã Quân thở dài: “Mấy người đúng là không coi mình là khách ha.”

Đại Đầu và A Mao tâm ý tương thông, chẳng ai nhắc ai mà đồng thời cùng lờ Nhã Quân, nghiêm chỉnh như chuẩn bị tiến hành một nghi thức thiêng liêng của giáo phái nào vậy.

Nhã Quân lắc lắc đầu, lê bước ra phòng bếp rót hai cốc nước lạnh coi như thiết đãi bạn đến chơi nhà. Có đôi khi cậu thấy mình thật mâu thuẫn, dù sự phản nghịch đã hằn trong cốt tủy, ăn sâu vào máu thịt nhưng cuối cùng cậu vẫn vị trói buộc bởi các khuôn phép sáo rỗng đời thường.

Khi Nhã Quân cố hết sức bưng nước mát vô “hầu” bạn, gần như đã bị hai thằng anh em chí cốt làm cho tức chết.

“Đang làm trò mèo gì…” Cậu nghiến răng nghiến lợi.

“Lên mạng.” Họ còn không thèm quay đầu lại.

“Vậy cái quỷ gì trong máy tính kia…” Nhã Quân buông cốc nước, khoanh hai tay trước ngực chuẩn bị bốc hỏa, nhưng vì chân bị thương không giữ được thăng bằng nên đành giảm khí thế mà chống tay trên thành ghế.

Đại Đầu và A Mao cùng quay qua cười đầy nham hiểm: “Vờ đứng đắn làm chi, tớichọn một cái cậu thích đi.”

Trên màn hình là từng hàng từng hàng ảnh của các cô diễn viên Nhật Bản, Đại Đầu có vẻ rất lão luyện trong lĩnh vực này, điểm mặt chỉ tên toàn những nhân vật nổi tiếng, khiến A Mao nhìn cậu với ánh mắt long lanh đầy ngưỡng mộ.

Nhã Quân tùy tiện gõ đầu hai người: “Đừng có mở mấy trang web đồi trụy, A Văn biết là toi đấy.”

“Nhỏ biết thì đã sao.” A Mao xoa xoa chỗ đau ai oán cãi lại.

“Thì…” Nhã Quân ngây ra, nhất thời không biết trả lời kiểu gì, “Thì sẽ mách ba mình mất.”

“Sợ cái đếch,” A Mao khoát tay, “Con bé không phát hiện được đâu mà lo.”

“Ê…” Đại Đầu bỗng lên tiếng, “Cô này có vẻ hao hao A Văn nhà ta.”

Ba cái đầu lập tức chụm lại, trong ảnh là một người phụ nữ tầm hai mấy, bộ dáng và trang phục có vẻ trưởng thành, quyến rũ, nhưng Nhã Quân không khỏi thầm thừa nhận, vài phần quả giống A Văn.

Chỉ là, cậu quan sát chằm chằm vào hình rồi chậm rãi tưởng tượng, ngực bự hơn ngực A Văn cái chắc.

“Các cậu thử đoán xem, liệu phiên bản A Văn người lớn có được như vầy không?” Vẻ mặt A Mao mơ mơ màng màng tố cáo cậu chàng đang suy nghĩ viển vông.

“Còn lâu.” Đại Đầu xua tay phủ định.

Thêm Bình Luận