Bữa Tối Ở Cherating

4/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Oanh Mai Truyện không có những cảnh H nóng bỏng như “Thoát khỏi Viêm Hoang” Không êm đềm như “Lục Thiếu Phàm, em yêu anh”. Câu truyện thật nhẹ nhàng ấm áp, tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình  …
Xem Thêm

Hai người kẻ trước người sau, khi ngang qua hồ sen, Nhã Văn bỗng dừng lại, đến giữa cầu đá rồi nhìn xuống. Quả như lời Bách Liệt, không còn chút đáng sợ nào.

“Đang suy nghĩ gì vậy.” Nhã Quân thắc mắc.

Nhã Văn lắc đầu: “Không có gì, chỉ là… một người bạn nói với em, mặc dù nơi này ban đêm đen kịt rất ghê người, nhưng chỉ cần hình dung đến cảnh vật vào ban ngày, tự nhiên sẽ thấy bình tâm lại.”

“…” Nhã Quân không nói, quan sát cô chăm chú.

“…”

“Là Tưởng Bách Liệt?”

“?”

“Người nói những lời này, là Tưởng Bách Liệt sao?” Ngữ khí của Nhã Quân trở nên cứng nhắc.

“Mặc kệ là ai,” Nhã Văn không muốn đáp, hai tay bám chặt thành cầu, “Em thấy lời họ nói rất có lý.”

Nhã Quân bỗng đứng phía sau cô, hai tay cũng vịn lan can, vây cô trong ngực mình.

“Bùi Nhã Văn, có một vấn đề, anh muốn em trả lời thành thực,” Hơi thở của anh vấn vít quanh tai, “Em với hắn rốt cuộc có quan hệ gì.”

“Đồng nghiệp hay bạn bè thôi…” Nhã Văn không dám quay đầu, cảm giác được lúc này cô và anh gần gũi đến mức nào.

“Anh không bao giờ tin có tình bạn tồn tại giữa đàn ông và đàn bà.” Giọng Nhã Quân lạnh lùng, buộc cánh tay thêm chặt quanh thắt lưng cô.

“… Chúng ta đi tiếp được không?” Nhã Văn vẫn không ngoảnh lại, cũng không trả lời vấn đề của anh.

Nhã Quân than nhẹ, nhưng cô vẫn nhận ra, vì hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, có chút ngứa ngáy.

Qua mấy giây, anh buông tay, nhường cô dẫn đường.

Nhã Văn cố nén một tiếng thở phào, tiếp tục hướng về khu rừng nhỏ.

Thực tế Nhã Văn rất sợ phải đến đó, hai bên cơ man toàn là cây, dù ban ngày chăng nữa thì hầu như vẫn không ai dám tới, phân nửa số du khách và nhân viên G.O. chấp nhận vòng qua bờ biển, ngồi ở bến chờ xe buýt mười lăm phút, lộ trình mất khoảng bốn, năm phút nữa, còn hơn băng qua con đường vốn chỉ tốn mười lăm phút đi bộ này.

Nhưng thật tình Nhã Văn khá yêu nơi đây, vì cuối đường có thể trông thấy biển, mỗi khi ra khỏi rừng, được ngắm một không gian xanh thẳm bao la, cơ hồ bao nhiêu vất vả khổ cực cũng đều đáng giá.

Thời điểm khi hai người tiến vào rừng, bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chim hót, còn lại không có bất kỳ một âm thanh nào.

“Đây là chỗ em thích nhất?” Nhã Quân hỏi.

“Không, là sợ nhất.” Nhã Văn đáp, chầm chậm thả bộ.

“Vậy sao em lại dẫn anh tới?” Giọng anh nghe chừng có vẻ hứng thú.

“…Không biết, chỉ là tự nhiên muốn thế mà thôi.” Có lẽ vì cô tin, ở bên anh cô tất không còn sợ hãi nữa.

“Hay là,” Anh lẩm bẩm có chút cô đơn, “Em coi anh cũng giống với cái nơi rùng rợn này sao.”

Nhã Văn rất muốn phá lên cười, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.

“Đồng nghiệp nữ của em bảo, có lần vội vã tới nhà ăn vào ban đêm, mà xe buýt vừa mới khởi hành, cô ấy đành phải đi vào đây. Được một đoạn bỗng lạnh sống lưng, ngoái lại thì thấy một toán lửa xanh lơ lơ lửng lửng giữa trời, tựa như ma trơi.”

“Rồi sao?”

“Sau đó cô ấy sợ quá vắt chân lên cổ mà chạy, từ bấy đến giờ không có cô gái nào dám đơn thương độc mã trên con đường này nữa.” Nhã Văn ngẩng đầu, tìm kiếm bầu trời đã bị hàng nghìn thân đại thụ che phủ.

“Em ám chỉ anh là đoàn ma trơi đúng không?” Nhã Quân khoanh tay trước ngực, nhìn cô.

“Đâu có.” Nhã Văn ngoảnh đầu, không khỏi mỉm cười, “Nhưng khi anh đứng sau em tự nhiên em cũng hơi ơn ớn.”

“Em nói vậy làm anh không biết nên khóc hay nên cười đây,” Nhã Quân bĩu môi, khóe miệng nhếch lên, “Nhưng ít ra lâu lắm rồi, anh mới được nghe em nói giỡn.”

Nhã Văn quay đầu về, chầm chậm bước tiếp

Không rõ từ khi nào, cô đã không còn bám đuôi theo Nhã Quân, mà hình thành thói quen dẫn trước anh. Mỗi khi tan học, thời điểm ngẫu nhiên dõi về phía sau, Nhã Văn lại thấy anh đang thong dong thả bộ, phát hiện cô nhìn mình, trên mặt anh có ý hỏi: Làm sao? Lúc đó cô lại ngoác miệng nhăn nhở, vô tư băng băng về phía trước. Bây giờ cô mới nhận ra, cứ làm cái đuôi của anh có lẽ sẽ hạnh phúc hơn, bởi vì vừa nhấc mắt là có thể thấy mục tiêu, vĩnh viễn biết phải đi về hướng nào.

“Em có nhớ con ngõ nhỏ sau trường không?” Nhã Quân bỗng hỏi.

“Nhớ chứ, đèn không có mà cũng ít người qua lại.” Nhã Văn thấy hơi khẩn trương.

“Trong đó rất nhiều cây, Đại Đầu thường bảo nhìn chúng như quái vật ấy.” Giọng Nhã Quân trở nên mờ ảo.

“Có lần, anh còn leo lên nữa…” Nhã Văn ngắm nghía xung quanh, hồi tưởng tình cảnh khi đó.

“Anh còn nhớ, tự nhiên em bật khóc.”

“Đó là tại anh từ trên cao ngã xuống, suýt thì gãy chân…” Nhã Văn tức giận xoay người, trong giây lát kinh ngạc mà hít thật sâu.

Bởi vì, Nhã Quân đã trèo trên một cái cây, mặc dù không cao lắm nhưng vẫn làm cho Nhã Văn choáng váng.

“A Văn, anh tới đây.” Nhã Quân nhìn cô, biểu tình hăng hái y hệt chàng thiếu niên mười bảy tuổi năm nào.

Nhã Văn chưa kịp há mồm, Nhã Quân đã đột ngột buông người, nhảy thẳng xuống chỗ toàn sỏi đá, sau đó khuôn mặt anh nhăn lại đầy đau đớn.

Nhã Văn bổ nhào tới bên cạnh, quỳ trên đất lo lắng hỏi: “Làm sao rồi? Làm sao rồi?”

“A… Chân anh…” Nhã Quân cắn chặt răng: “Không có cảm giác…”

“Cái gì, sao có thể…” Hốc mắt Nhã Văn đỏ ửng, tựa như cái đêm ấy, cô thậm chí không phát hiện đầu gối mình vì cọ vào đá mà đã trầy cả da, “Em, em gọi bác sĩ ngay.”

“Đừng đi,” Nhã Quân nắm chặt cánh tay cô, “Ai da… Chân của anh…”

Nhã Văn hoảng đến nỗi không biết nên làm thế nào mới tốt, cô không thể để mình anh ở lại đây, lại chẳng có cách gọi người cứu viện.

Nhã Quân quan sát cô, vẻ thống khổ bất ngờ biến mất, thay vào đó là nụ cười đắc ý.

“Anh…” Nhã Văn kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Dù anh đã không còn là thằng nhóc mười bảy lóng ngóng vụng về,” Anh chớp chớp, “Nhưng em vẫn chỉ là bé con mười bảy chậm tiêu mà thôi.”

Nhã Văn ngơ nhác, chẳng nói chẳng rằng, hai tay vẫn bấu chặt cánh tay anh.

Nhã Văn không kìm được bật khóc nức nở, cô khóc rất thương tâm, khóc rất to, đến nỗi Nhã Quân đang cợt nhả phải biến sắc.

“A Văn…” Nhã Quân ấp úng, không biết nói gì cho phải.

“Bùi Nhã Quân, anh quá đáng lắm rồi…” Cô nấc lên, “Tại sao lại muốn đùa kiểu này chứ…”

“… Xin lỗi.” Nhã Quân ôm cô đầy yêu thương, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Anh quá quắt lắm… tôi ghét anh…” Nhã Văn không còn sức mắng mỏ, giãy giụa, hai hàng lệ cứ chảy dài như đê vỡ. Cô nhận ra bản thân vừa hoảng sợ đến nhường nào, sợ anh phải chịu dù chỉ là một chút tổn thương nhỏ bé nhất.

“…” Nhã Quân siết thật chặt, như lo chỉ vừa buông lỏng là cô liền muốn bỏ chạy khỏi anh vậy.

“Tôi hận anh!” Nhã Văn dùng đầu mình đập mạnh vào đầu Nhã Quân, nhưng anh không phản ứng, vòng tay thu lại chặt hơn nữa.

“Xin lỗi, xin lỗi…” Nhã Quân thì thầm, sau đó hôn lên trán cô.

Sau này, Nhã Văn không nhớ rõ mình ở trong khu rừng âm u ấy khóc bao lâu, chỉ biết rằng, khi nước mắt ngừng rơi, Nhã Quân bèn cõng cô về. Hai đầu gối cô đều chảy máu, trông đã xót. Cô không rõ vẻ mặt Nhã Quân, có điều cô đoán, lòng anh nhất định cũng xót xa vô cùng.

Trên hành lang ký túc xá bọn họ gặp Annie, cô ấy lập tức giúp họ mở cửa, đồng thời chạy đôn chạy đáo tìm hộp cứu thương.

“Chúng tôi ổn, cảm ơn.” Nhã Quân bế Nhã Văn đặt xuống giường, cười với Annie đầy cảm kích.

Annie len lén liếc Nhã Văn, chần chừ mãi rồi mới gật đầu, rời khỏi phòng.

Nhã Quân vào nhà tắm lấy một cái khăn ướt, quỳ xuống trước mặt Nhã Văn, nhẹ nhàng lau lên miệng vết thương.

“Em… Tự em làm.” Nhã Văn mất tự nhiên cử động thân thể, không cẩn thận đυ.ng vào chỗ bị thương, quai hàm nghiến lại vì đau.

“Đừng cử động.” Nhã Quân khẩn trương quát lên ra lệnh.

Thêm Bình Luận