Bữa Tối Ở Cherating

4/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Oanh Mai Truyện không có những cảnh H nóng bỏng như “Thoát khỏi Viêm Hoang” Không êm đềm như “Lục Thiếu Phàm, em yêu anh”. Câu truyện thật nhẹ nhàng ấm áp, tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình  …
Xem Thêm

“Xem ra chỉ có thể mỗi người một cây thôi.” Về nhà, Nhã Văn ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt chờ mong nhìn Nhã Quân tay đang cầm hộp bánh.

“Không sao,” Nhã Văn bổ sung, “Chỉ cần một để ước là đủ.”

Nhã Quân đặt bánh ngọt lên bàn, cắm nến. Nhã Văn tắt đèn, toàn bộ phòng khách chỉ còn thấy hai ánh sáng mỏng manh, chiếu lên mặt họ một cách dịu dàng.

“Em ước đi.” Nhã Quân nhẹ giọng nói.

“Được.” Nhã Văn nhắm chặt mắt, nắm hai tay trước ngực, cực kỳ chuyên chú.

Nhã Quân cười cười rồi cũng nhắm mắt lại, yên lặng cầu nguyện trong lòng.

Sau đó, hai người cùng nhau thổi tắt nến.

Phòng khách lập tức trở nên tối thui, bọn họ nương vào ánh trăng ngoài cửa sổ tìm kiếm hình dáng khuôn mặt nhau, tuy không trông rõ, cũng có thể cảm nhận được đối phương đang mỉm cười.

Nhã Văn sờ soạng mở đèn, ngắm nghía cái bánh ngọt xấu tệ còn cắm hai ngọn nến trông đến đáng thương.

Hôm đó, họ liều mạng khui một chai rượu vang quý ba ba ngâm nhiều năm mà chưa dám thử.

“Nếu ba tức giận thì làm sao?” Nhã Quân vừa uống vừa lo lắng hỏi.

“Đừng nhắc đến ông ấy! Ai bảo ông ấy hứa xuông. Hôm nay chúng ta phải nốc cho đến khi nào hết rượu thì thôi!” Nhã Văn hào khí ngút trời giơ chén rượu nuốt ực một hơi cạn sạch.

Buồn cười thay, cô mới uống hai chén đã ngủ gục luôn ở trên sô pha rồi.

Nhã Quân bất đắc dĩ lắc đầu, bế cô về phòng. Cậu giúp cô cởi giày, sau đó kéo cái chăn cuộn một đống dưới góc giường đắp lên người cô.

Nhã Quân ngồi nguyên tư thế để giữ yên thân thể Nhã Văn đang muốn cựa quậy, tự hỏi đã bao lâu rồi không được thấy cô ngủ an lành như vậy. Nhớ ngày bé cô luôn ngủ rất ngoan, bởi vì mẹ từng dọa những đứa trẻ không ngoan sẽ bị chó sói bắt cóc. Hai năm sau mẹ ra đi, cậu thường xuyên nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của cô qua cửa sổ. Mà đến giờ Nhã Văn vẫn ngây thơ tin rằng, cậu biết cô khóc là do cảm ứng tâm linh giữa các cặp song sinh cơ đấy.

Haizz, Nhã Quân vò đầu bứt tóc, họa ngốc mới làm anh em sinh đôi với cô.

Cô ngủ rất say, tiếng hít thở đều đều nhỏ nhẹ, hai má đỏ ửng trông rất đáng yêu.

Cậu cúi xuống, hôn lên hai má cô.

Không có phản ứng.

Cậu lại cúi xuống lần nữa, hôn vào cánh môi cô.

Có đôi khi Nhã Quân cũng nằm mơ thấy cảnh được hôn cô như vậy, nhưng chưa từng nghĩ có một ngày nó có thể thành hiện thực. Đôi môi cô vô cùng mềm mại, cậu ngây ngẩn cả người, mềm như một cái bánh đậu xanh mới được chưng trong nước sôi vậy.

Chỉ một nụ hôn phớt nhẹ nhưng đối với một chàng trai còn chưa trưởng thành mà nói, dường như đó đã là toàn bộ niềm vui sướиɠ khoát hoạt mà cậu có thể nhận được trong cõi đời này rồi.

Bọn họ cuối cùng cũng không hề kể cho nhau nghe mong muốn của bản thân đêm đó, nhiều năm sau Nhã Quân đã quên mất mình từng ước điều gì. Nhưng anh nghĩ, tại thời điểm ấy, mộng đẹp của anh đã sớm thành hiện thực.

***

Ngày cuối cùng của năm học, tất cả mọi người đều phải cầm phiếu điểm về nhà kèm theo đó là một núi bài tập. Trên đường, Nhã Văn chỉ cúi đầu lầm lũi bước đi.

“Hay là…” Cô kéo dài giọng, nỉ non, “Anh giúp em ký tên nhé…”

Nói xong, cô chớp chớp mắt làm bộ tội nghiệp nhìn Nhã Quân.

Nhã Quân trong lòng cười to đắc ý, ngoài mặt vẫn là biểu tình thản nhiên: “Như vậy sao được, hôm qua anh chơi oẳn tù tì thua em, nên tuần này phải rửa bát, bề bộn nhiều việc lắm, không rảnh giúp em đâu, em vẫn nên thành thật khai báo với ba đi.”

Nhã Văn cắn răng, tay cứ nắm lại buông, miễn cưỡng nặn nụ cười: “Không sao, em rửa bát giúp anh một ngày, hôm đó anh giúp em ký tên.”

“Một ngày?” Nhã Quân ngửa mặt nhìn trời bấm bấm ngón tay, ai đi qua không biết còn tưởng cậu là người mù, hoặc là đang đóng giả thầy tướng số, “Anh sợ rằng không đủ thời gian. Anh vẽ phác nét một ngày, một ngày luyện tập, hôm sau mới ký được, thêm một ngày nữa coi như tự thưởng cho bản thân.”

“Bốn buổi?!” Nhã Văn giơ bốn ngón lên một cách cứng ngắc, hận nỗi không thể đem nguyên năm ngón nhào tới mà cấu xé khuôn mặt đáng ghét của cậu.

“Ờ.” Nhã Quân vuốt cằm, gật gật đầu, hài lòng tưởng tượng đến cảnh bốn hôm nữa được ăn no nê mà không phải rửa chén.

“Bùi Nhã Quân, anh còn cần vẽ phác rồi luyện tập cơ đấy? Anh ký đến ba cũng không nghi ngờ có phải tự mình viết ra hay không, anh bắt nạt em!” Nhã Văn cuối cùng cũng lộ vẻ hung hăng bình thường, dùng cả hai tay bắt đầu véo cậu.

“Được rồi, được rồi, chốt hai ngày, hai ngày!” Tuy sức lực Nhã Văn không lớn lắm, nhưng cô mà mạnh mẽ trút hết vào thì cũng không phải chỉ đau bình thường thôi đâu.

“Nói lại xem…” Cô nghiến răng nghiến lợi, chơi trò “trả giá”.

“Một ngày, một ngày.” Nhã Quân vội cầu xin tha thứ.

“Thật đấy?” Cô nới lỏng lực đạo, khôi phục bộ dáng nhỏ nhẹ như mèo.

“Thật.” Nhã Quân gật đầu.

Cô mỉm cười buông ra, vỗ vỗ lưng cậu: “Đi thôi, em mời anh ăn nha.”

Nhã Quân dở khóc dở cười, cảm thấy bị A Văn quay mòng mòng. Có lẽ bọn họ đều giống nhau, trong ngoài bất nhất, cứ cố chấp chỉ bày ra bộ mặt tốt đẹp trước người khác, cuối cùng lại xem nhẹ cái tôi chân chính của bản thân.

Hai anh em gặm humbuger trên đường về, nghĩ đến kỳ nghỉ hè, ai nấy đều thích thú ra mặt.

“Lần này là thi cái gì không tốt nào?” Nhã Quân lấy chìa khóa mở cửa.

“Làm bộ làm tịch,” Nhã Văn chờ cậu mở cửa xong nhanh chân vào trước, “Vẫn là vật lý với…”

Cô bỗng dừng lại, Nhã Quân không để ý đυ.ng vào.

“Gì thế.” Nhã Quân suýt nữa phải ôm lấy cô mới có thể đứng vững.

Nhã Văn không trả lời, cậu trông theo cô mà thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng muốt ngồi trong phòng khách, vẻ tầm ba mươi tuổi.

Hai anh em kinh ngạc quan sát người phụ này, im lặng trầm mặc.

Cô ấy cũng đồng thời quan sát lại họ, cứ thế mà đấu mắt cho đến khi ba ba bê một ly trà từ trong bếp đi ra.

“A, các con về rồi,” Bùi Gia Thần đặt chén trà lên bàn, “Đây là đồng nghiệp của ba ở bệnh viện, Bạch tiểu thư.”

Sau đó ông lại nói với Bạch tiểu thư ngồi trên sô pha: “Đây là hai con của tôi cùng vợ cũ.”

Dường như ngoại trừ ông cảm thấy rất thoải mái, ba người còn lại đều đang ở trong trạng thái sững sờ và hoảng sợ.

“Mau chào đi.” Gia Thần nhắc nhở.

“… Chào dì Bạch ạ.” Nhã Văn lớn tiếng nhấn mạnh, bày ra bộ dạng ngoan hiền hết mức có thể.

“…Chào dì ạ.” Nhã Quân cũng kêu y chang.

Nụ cười kiên cường bám trụ trên môi vị Bạch tiểu thư này sớm đã rơi rớt từ lúc nào, cô ta cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.

“Ba ơi,” Nhã Văn cố ý hô to, “Tụi con đi làm bài tập đây.”

Sau đó, cô kéo Nhã Quân về phòng của mình.

Bọn họ vờ như đang học mà tai vẫn không ngừng để ý động tĩnh bên ngoài. Nhưng phòng khách yên lặng khác thường, không bao lâu họ nghe thấy tiếng Bạch tiểu thư đứng dậy ra về. Hai người khoanh tay trước ngực, giống như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nở nụ cười tinh quái.

“Các con vừa lòng rồi chứ gì.” Bùi Gia Thần không biết từ khi nào đã lười nhác tựa cửa, khoanh tay trước ngực y như hai đứa ngốc kia.

“Ba… Ba đang nói gì vậy.” Nhã Văn bình tĩnh đứng lên còn không quên cười thật tươi.

Bùi Gia Thần vô lực lắc đầu, mang theo bộ mặt hiện rõ mấy chữ “Ba rõ rành rành các con đang nghĩ gì đấy” xuống bếp nấu cơm.

Nhã Quân biết, ba Gia Thần đưa vị Bạch tiểu thư kia về nhà là có dụng ý, chính là để cô ta thấy khó mà lui, nếu không, ngay từ đầu ba đã chẳng thản nhiên đến thế. Cậu nhìn ra hết, vì mỗi khi đi gặp mẹ về, ba cũng bày ra bộ dạng xù lông nhím tự vệ như vậy.

Ở điểm đó, Nhã Quân thấy cậu và ba rất giống nhau. Bọn họ đều là những kẻ thiếu cảm giác an toàn, nên luôn tự dựng cơ chế phòng vệ cho bản thân, như chỉ có điều này mới giúp họ tự tin đối mặt với cuộc sống riêng của mình, mới giúp họ nhìn thấy một chút sự “an toàn” không tồn tại trong tim họ..

Thêm Bình Luận