Cô nằm ườn trên sô pha, nhìn Nhã Quân ngồi dưới chân mình, anh đang đọc một quyển sách toàn tiếng Anh, là sách chú Gia Tu mang về từ Mỹ. Cô tỏ vẻ xem thường, tự nhiên làm bộ làm tịch xem sách báo thanh niên làm cái gì vậy?
“Có gì mà xấu hổ?” Nhã Quân ôm quyển sách, không nhìn ra biểu bình trên mặt, giọng hơi trầm trầm.
“Thì giống như việc anh truyền giấy to giấy nhỏ trong lớp bị thầy giáo phát hiện, phạt đứng góc, em sẽ cảm thấy rất mất mặt, các bạn học sẽ nói: Nhìn kìa, anh trai Bùi Nhã Văn bị phạt kìa.” Cô tưởng tượng sinh động như thật.
Nhã Quân rốt cuộc cũng phải buông sách, dở khóc dở cười nhìn cô: “Vậy anh mới là người cảm thấy mất mặt đây này. Ví dụ như em giả mạo chữ ký ba trong bài thi, thấy giáo mà hỏi anh: Bùi Nhã Quân, em qua đây xem, đây thực sự là chữ ký của ba em à? Em bảo anh phải nói như thế nào đây…”
“Ái chà, không thể nào, anh phải ký giúp em chứ, sao em có thể tự ký được.” Cô dùng chân đá đá cánh tay Nhã Quân.
Anh đẩy chân cô ra, tiếp tục đọc sách.
“Cho nên em mới nói,” Nhã Văn tổng kết, “May mắn là tụi mình không học chung một lớp nha.”
Nhã Quân nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy có đôi chút tư vị gọi là mất mát.
Anh luôn nghĩ, cô vẫn là cô bé con ríu rít chạy theo anh. Anh thường phải quay đầu trông trừng, sợ lơ đễnh lại để lạc cô. Tuy giờ chẳng sợ bị lạc mất, nhưng cô bé con ngày nào cũng không còn quanh quẩn phía sau anh như hồi xưa nữa.
***
Vào hôm khai giảng, mặc dù bạn học đều là những người quen cũ, cô lại phát hiện ai ai cũng đã thay đổi. Nhất là mấy bạn nữ, giống như mọi người đều đi phẫu thuật chỉnh hình hết vậy, khiến cô không khỏi cảm thấy xa lạ.
“Sao vậy?” Lúc tan học về nhà, cô không nói gì, Nhã Quân không nhịn được hỏi.
“… Không sao, em chỉ có cảm giác,” Cô dừng một chút, cố tìm từ hợp lý nhất, “Mọi người đều… Đều trở thành người lớn cả rồi.”
“Người lớn á?” A Mao vừa tâng bóng vừa thắc mắc.
“À thì,” Nhã Văn vặn vẹo góc áo chữ T, “So với mấy bạn gái, em ăn mặc cứ như trẻ con mẫu giáo ấy.”
“…”
“Còn nữa, bọn họ đều đi làm đầu đó, trước tóc ai cũng thẳng đuột, giờ chỉ cần quay nhẹ một cái là bồng bềnh ngay.” Ánh mắt Nhã Văn tỏ rõ sự thèm thuồng, hận không thể biến thành tóc gió thôi bay như họ.
“Haizzz, mình hiểu rồi.” Nhã Quân vừa định lên tiếng, lại bị A Mao đoạt trước.
“?”
“Cậu ghen tị vì họ đẹp.”
“Không đâu…” Nhã Văn rất muốn phản bác, nhưng ngẫm lại, cũng không biết phản bác bằng cách nào.
“Đơn giản,” A Mao tâng bóng lên không trung, rồi đỡ bóng trước ngực, “Bảo mẹ cậu đưa đi mua quần áo, đi làm tóc, vậy thì không phải…”
Cậu ta nói đến một nửa thì tắc nghẹn, cùng lúc ấy Nhã Quân lấy tay đập “bốp” lên đầu cậu một cái nghe rõ đau.
Nhã Văn sửng sốt, lí nhí trong cổ họng: “Nhưng mẹ mình không rảnh…”
Sau đó cô đột nhiên tăng tốc, đi như bay.
Nhã Quân vội vàng đuổi theo, chạy vài bước liền bắt kịp cô. Cậu nắm lấy cổ tay Nhã Văn, hai người đồng thời dừng lại.
Vốn muốn đuổi kịp cô, nhưng đến khi đuổi kịp rồi, cậu chỉ biết ấp úng không biết nên nói gì.
Nhã Văn quệt mắt lung tung, lầm bầm: “Gì chứ, em muốn về nhà…”
Nhã Quân vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay Nhã Văn, giống như có bao điều muốn bộc bạch, cuối cùng nhẹ nhàng buông một câu: “Đồ ngốc, chấp nhận đi.”
Nhã Văn ngẩng đầu nhìn cậu như vừa thoát khỏi cơn mộng mị, nước mắt bỗng trào ra.
Cậu thở dài, chậm rãi ôm lấy cô một cách cứng ngắc. A, chẳng biết từ bao giờ, khoảng cách giữa họ đã là một cái đầu, tự nhiên cậu có cảm giác rất bi thương, loại khoảng cách này giữa hai người càng lúc càng lớn…
Cậu nhớ tới đêm chia tay mẹ, bà dẫn cậu vào thư phòng, hốc mắt hồng hồng, nói thật với cậu tất cả: “Con à, tuy mẹ cùng ba ly hôn, nhưng con phải biết, chúng ta vẫn yêu thương con và A Văn như trước… Thậm chí còn nhiều hơn so với trước kia nữa.”
Cậu không đáp, cũng không biết phải đáp lại như thế nào.
“Còn một việc, mẹ phải nói cho con hay…” Bà dường như còn do dự, cố dùng hết dũng khí để biểu đạt, “Con được mẹ và ba nhận nuôi.”
Hai mắt Nhã Quân mở lớn, giống như hết thảy đều là một giấc mơ, càng hi vọng điều này chỉ đơn thuần là một giấc mơ mà thôi.
“Mẹ và mẹ ruột con cùng sinh hạ vào một ngày, cùng ở chung một bệnh viện, chú con lúc đầu đã ôm con về nhà, sau lại giao con cho chúng ta, bác sĩ nói, mẹ ruột con đã mất tích…”
Mẹ dường như không đành lòng nói gì thêm nữa, giống như đó là đoạn ký ức vô cùng tàn nhẫn. Nhưng thật ra, Nhã Quân thầm nghĩ, trong đầu cậu không hề có đoạn ký ức kia. Lúc cậu bắt đầu nhớ được mọi việc, cậu đã có một người ba bận rộn, người mẹ nhu hòa nhưng nghiêm khắc, cùng với đứa em gái luôn theo sau mông khiến cậu chán ghét. Nhưng cậu nào có ngờ, bọn họ lại không phải là gia đình cậu- từ trước tới giờ cũng chưa từng phải.
“Hôm nay mẹ thú nhận với con chỉ là muốn con biết sự thật, nhưng con vẫn là con chúng ta, là anh trai của A Văn, có hiểu không?” Mẹ nắm vai Nhã Quân, nhìn cậu với ánh mắt chờ mong.
Cậu còn có thể nói gì, hay là nói mình chẳng hiểu gì hết? Không, cậu gật đầu, cố gắng lộ ra nụ cười khiến người ta an tâm nhất. Chấp nhận đi, ít ra mẹ nói đúng, họ coi cậu như con, cậu cũng coi họ như cha mẹ đẻ của mình.
Nhưng từ ngày đó, Nhã Quân biết, mình và A Văn không giống nhau.
Mà A Văn… Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, có lẽ đối với cô cậu vẫn mãi là chàng thiếu niên ngây ngô của ngày xưa thôi.
***
“Dạo này có gì hay không?” Bùi Nhã Quân vừa ngán ngẩm nhìn ông thầy vật lý đang lải nhải trên bục giảng vừa quay qua tán gẫu với Đại Đầu ngồi cùng bàn.
Sở dĩ có cái tên Đại Đầu, hiển nhiên là vì đầu cậu ta rất to. Nhã Quân còn nhớ, hồi nhỏ khi Nhã Văn nhìn thấy Đại Đầu được bà nội bế đi tản bộ quanh hoa viên tiểu khu, cô bé sợ tới mức khóc òa, còn mếu máo: “Mẹ, thằng nhóc kia là người ngoài hành tinh à, đầu lớn như vậy…”
Bắt đầu từ hồi đó, bà Đại Đầu cực kỳ không ưa Nhã Văn, nhưng bản thân cậu ta lại không có thành kiến gì, còn cười ngây ngô với cô bé.
“Biết gì không,” Đại Đầu thành thành thật thật trả lời, “Lớp bên cạnh có người viết thư tình cho A Mao đấy.”
“…” Nhã Quân bất đắc dĩ bày ra một ánh mắt xem thường, “Mình không hỏi mấy cái tin tức nhảm nhí ấy…”
“À,” Đại Đầu còn thực sự suy nghĩ cẩn thận, “Mình nghe nói A Mao không thích cô nàng đó, mà thích cái cô đứng đầu lớp toán năm nhất cơ.”
“… Nói nghe, mình đã bảo là không hỏi tin nhảm nhí mà.” Nhã Quân rất muốn cho cậu ta một đập.
“Hả… Như vậy,” cậu ta lẩm bẩm, “Đang định kể cho cậu hay tin đồn về A Văn, vậy thì thôi. Mình bảo đầu ngõ mới mở một cửa hàng bánh bao đấy…”
“… Có chuyện gì về A Văn?” Nhã Quân dựng tai thẳng đứng.
“A Văn… Cậu không biết sao?”
Thừa dịp thầy giáo xoay người viết công thức lên bảng, Nhã Quân nắm lấy khuỷu tay Đại Đầu rít nhỏ: “Nói mau!”
“À thì…” Đại Đầu hoảng hồn vỗ ngực, “Nghe nói cậu ấy thích một lớp trưởng khóa trên.”
Tim Nhã Quân nảy lên: “Ai, ai nói…”
“Cái này… Mình quên rồi.” Vì hằng ngày nhờ quan hệ mà thu được vô vàn tin tình báo, nhiều quá nên bắt Đại Đầu nhớ lại thế nào cũng không có nhớ ra nổi.
Nhã Quân mờ mịt ngẫm lại, đối với chuyện này cậu không có một chút manh mối nào. Cậu lơ đãng nhìn qua cửa sổ, trên sân đang có lớp học thể dục, không biết vì sao, cậu liếc mắt một cái là có thể nhận ra Nhã Văn ngay.
Thầy thể dục kêu nghiêm, cô vẫn còn khoa chân múa tay tíu tít với bạn bên cạnh, Nhã Quân bất giác mỉm cười, cô trước đây nói một câu cũng không xong, chưa kịp suy nghĩ đã động khẩu. Cô lớn rồi, khác xưa rồi, giờ cô khiến cậu còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô khi trò chuyện nữa.