Lại đợi thêm nửa tiếng, quầy hàng vẫn vắng tanh như cũ, thậm chí bởi vì đã qua chín giờ tối, người đi trên đường cũng bắt đầu ít hơn.
Nhìn những người chủ quầy hàng xung quanh kiếm được nhiều tiền, vui vẻ thu dọn đồ đạc về nhà, Thụy Tuyết càng cảm thấy hoàn cảnh của mình thật thê thảm.
“Đây là muốn ép mình dùng tuyệt chiêu sao . . .” Cô lẩm bẩm nói: “Nếu thật sự không có tác dụng, chỉ có thể mang thực phẩm tươi sống đến khách sạn lớn bán.”
Các nhà hàng kinh doanh tốt có nhu cầu rất lớn về thực phẩm tươi sống, đặc biệt là thực phẩm tươi sống chất lượng tốt, từ trước đến nay cung không đủ cầu. Chỉ là nếu số lượng thực phẩm tươi sống chất lượng cao ít, người ta có thể không sẵn lòng để ý đến cô. Nếu số lượng quá lớn, có thể sẽ có người nghi ngờ và bí mật điều tra.
Thụy Tuyết vốn muốn ẩn mình để kiếm tiền cứu mạng nhưng hiện tại . . .
"Mặc kệ. Hai ngày tiếp theo nếu công việc kinh doanh vẫn không khởi sắc, chỉ có thể cắn răng chịu đựng đến cùng." Thụy Tuyết tự lẩm bẩm.
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó khác thường sau lưng. Nhanh chóng quay đầu lại, Thụy Tuyết phát hiện ra phía sau không biết từ khi nào có một con mèo con đang ngồi ngay ngắn nhìn cô không chớp mắt.
Phần lớn lông của mèo có màu trắng, một phần nhỏ có màu xám đen. Với sọc đen trên nền trắng và đôi mắt xanh, con mèo trông rất đẹp, tuy nhiên nó chỉ to bằng nắm tay, cơ thể cực kỳ mảnh khảnh.
Thụy Tuyết và con mèo nhìn nhau hồi lâu, nửa ngày sau mới thở dài: "Mày tìm nhầm chủ rồi, chẳng bao lâu nữa tao thậm chí còn không nuôi nổi mình chứ đừng nói lại nuôi thêm một con mèo."
Con mèo đen trắng nhìn Thụy Tuyết chăm chú không chớp mắt.
"Tạm biệt!" Sau khi nói xong, Thụy Tuyết bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Mặc dù con mèo hoang rất đáng thương nhưng cô thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân, căn bản không còn sức lực để can thiệp vào việc riêng của người khác.
Không ngờ, cô vừa bước lên xe ba bánh, một bóng đen vụt qua, sau đó là một tiếng mèo chói tai kêu lên.
Thụy Tuyết giật mình, không biết có phải con mèo đã chạy xuống dưới bánh xe ba bánh của cô rồi bị tông hay không? Cô vội vàng xuống xe kiểm tra.
Dưới ánh sáng mờ ảo, con mèo đen trắng đang giãy giụa trên mặt đất, thỉnh thoảng kêu meo meo yếu ớt, hình như bị thương rất nặng.
Thụy Tuyết choáng váng đứng ở một bên không biết phải làm gì. Cô rất nghèo, nghèo đến mức tiền chữa bệnh cho con mèo cũng không trả nổi.
Con mèo đen trắng kiên trì nhìn về một phương hướng nào đó, mũi co giật, vô thức liếʍ miệng, trong mắt mang theo nỗi nhớ vô tận.
Thụy Tuyết hiểu ngay, con mèo này căn bản không hề muốn về nhà với cô, mà là vì mùi tôm nên nó mới đến đây.
Cô thở dài, đặt một bát sủi cảo tôm vào hộp cơm dùng một lần rồi đặt trước miệng con mèo: “Dù thế nào đi nữa cũng phải làm một con ma no, kiếp sau đầu thai nhớ tìm gia đình tốt chút, đừng làm mèo hoang nữa, một con mèo lang thang bên ngoài rất vất vả.”
Cuối cùng, cô cúi đầu áy náy nói nhỏ: "Thật xin lỗi."
Tất cả là do cô quá nghèo, không trả nổi chi phí y tế. Nếu không, cô đã có thể đưa con mèo đến phòng khám để sơ cứu. Bây giờ tất cả những gì cô có thể làm là cho con mèo một bát sủi cảo tôm, cho nó ăn no rồi chết.
Chẳng mấy chốc, tiếng nhai đã vang lên.
Thụy Tuyết cúi đầu, không muốn nhìn thấy trạng thái bi thảm của con mèo trước khi chết. Nhưng qua một lát, cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, tốc độ ăn cơm này . . . có phải quá nhanh không?
Ngẩng đầu nhìn lên, Thụy Tuyết hóa đá. Con mèo đen trắng đang đứng cạnh hộp cơm ăn ngấu nghiến như hổ đói, trông không hề giống bị thương nặng chút nào!
Con mèo đen trắng rất cảnh giác, vừa ăn vừa nhìn xung quanh, khi nhận ra hành vi của mình bị bại lộ, nó lập tức cắn vào hai chiếc sủi cảo cuối cùng, phồng má rồi bỏ chạy.
Xem bộ dạng nhanh nhẹn của nó, rõ ràng là hoạt động bình thường!
Thụy Tuyết đứng đó, hồi lâu không thể hồi phục.
#Cô bị một con mèo lừa gạt#
#Năm tuổi vẫn chưa hết, đổi nghề cũng không thay đổi được gì, xui xẻo vẫn yêu cô sâu đậm#
#Con mèo đó chắc là sinh viên top đầu tốt nghiệp Học viện Sân khấu#
Một lúc lâu sau tâm trạng của cô mới ổn định hơn, Thụy Tuyết đi đến nơi con mèo nằm để kiểm tra thêm, kết quả đúng như dự đoán, xung quanh không có một vết máu.
Thụy Tuyết ôm trán, cười khổ nói: "Xui xẻo đến mức độ này, thật là chuyện thần kỳ . . ."
. . .
Dì Vương mang sủi cảo tôm và cơm về nhà, nhìn thấy con gái Vương Xảo Xảo đang ôm một chồng tài liệu lớn chuẩn bị bước vào thư phòng.
“Con lại phải tăng ca nữa à?” Dì Vương cảm thấy rất đau lòng.
Vương Xảo Xảo thở dài: “Ai kêu con năm đó đầu óc bị co giật gia nhập công ty thiết kế chứ?” Những giọt nước mắt của cô ấy rơi bây giờ đều là nước chảy vào trong đầu năm đó.
"Vậy con thi công chức đi! Nhìn Tiểu Tiễn ở nhà bên cạnh, chỉ kém con một tuổi, từ khi thi đỗ công chức, cuộc sống của thằng bé thoải mái hơn rất nhiều?" Dì Dương nhịn không được khuyên nhủ.
"Nếu là thi công chức còn không bằng con tiếp tục làm cái này, ít nhất mỗi tháng cũng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn." Vương Xảo Xảo trợn mắt: "Mẹ, mẹ đã cằn nhằn con bao nhiêu lần rồi? Con đã nói là con không có hứng thú với công chức.”
"Lúc trước chọn chuyên ngành con không chịu nghe lời mẹ, bây giờ không phải hối hận rồi sao?" Dì Vương phàn nàn.
"Không có." Vương Xảo Xảo quyết đoán nói: "Con không hối hận năm đó chọn ngành thiết kế, chỉ là cảm thấy tìm sai công việc mà thôi. Thế nhưng nếu trong vòng ba đến năm năm có thể đạt đến vị trí giám sát viên thì sẽ thoải mái hơn, chỉ cần giao cho cấp dưới của mình làm, thời gian rảnh cũng có nhiều hơn."
“Mẹ sợ còn chưa trở thành giám sát viên, con đã có cả thân bệnh.” Dì Vương nhiệt tình khuyên nhủ cô ấy: “Tiền là một thứ tốt, nhưng mạng sống cũng rất quan trọng.”
"Con biết rồi, con sẽ chú ý." Vương Xảo Xảo tin chắc, dù có nói chuyện gì đi chăng nữa, mẹ cô cũng sẽ nhắc đến việc thi công chức. Cô sợ mẹ mình lại lải nhải nên nói sang chuyện khác: "Mẹ cầm cái gì trong tay vậy?"
“Một bát sủi cảo tôm và một bát cơm.” Nghĩ đến cô chủ quán trẻ tuổi đã gặp, dì Vương lắc đầu xúc động nói: "Thời thế thay đổi rồi, giới trẻ ngày nay không biết thân biết phận, dáng vẻ không giống chúng ta trước kia? Làm công chức, ôm cái bát sắt, an an ổn ổn sống thật tốt!"
"Cho con sủi cảo tôm làm đồ ăn khuya đi, không biết phải tăng ca đến khi nào." Vương Xảo Xảo thuận miệng nói.
Dì Vương giao đồ lại.
Cầm bữa khuya trên tay, Vương Xảo Xảo vội vàng lẻn vào thư phòng: "Con còn có việc phải làm, con đi trước, mẹ nghỉ ngơi sớm đi."
“Đứa nhỏ này, cũng không sợ thức khuya phá hủy sức khỏe.” Đối với đứa con gái ngoan cố, dì Vương rất đau đầu.
Vào ban đêm, bốn phía xung quanh đều im lặng, Vương Xảo Xảo hết sức tập trung thiết kế. Khi đặt bút xuống, cô ấy nhận ra đã 11 giờ tối, bụng đói cồn cào.
"Làm một con chó thiết kế thật khổ, luôn phải sửa đổi phương án, may mắn có bữa ăn khuya." Vương Xảo Xảo duỗi người nghỉ ngơi trong khi hâm nóng sủi cảo tôm.
Chỉ chốc lát sau, sủi cảo tôm đã nóng lên, Vương Xảo Xảo cầm đũa bắt đầu ăn nhẹ lúc nửa đêm. Kết quả sủi cảo vừa đi vào miệng, hai mắt cô ấy lập tức mở to.
Tôm bên trong sủi cảo mềm và mịn, ăn siêu ngon!
Vương Xảo Xảo lập tức cắn một miếng, dùng đũa nhanh chóng gắp lên, vừa ăn vừa nheo mắt vui vẻ, cảm giác như có pháo hoa nổ trong đầu.
"Những cái sủi cảo này được làm như thế nào nhỉ? Sao lại ăn ngon như vậy!" Vương Xảo Xảo rất kinh ngạc.
Nhưng mà đúng lúc này cô ấy giơ chiếc đũa ra, không gắp được cái gì cả, sủi cảo đã bị ăn hết rồi.
"Sao lại hết rồi!" Vương Xảo Xảo đau lòng: "Mình còn chưa ăn đủ!"
Nhưng sủi cảo đều đã ăn hết . . . Vương Xảo Xảo không còn cách nào khác đành phải bắt đầu uống canh.
Không ngờ vừa nhấp một ngụm, cô ấy không khỏi lệ rơi đầy mặt: “Ngay cả canh cũng ngon như vậy! Nhấp một ngụm rồi vẫn muốn uống thêm ngụm nữa! Người làm sủi cảo tôm rốt cuộc đã thêm cái gì vào bên trong vậy?"
Vương Xảo Xảo mạnh dạn uống canh, tựa lưng vào ghế thoải mái nhắm mắt lại, cảm thấy cuộc đời mình đã viên mãn. Cô ấy nghĩ ngày mai sẽ hỏi mẹ mua sủi cảo ở đâu, cô rất muốn ăn thêm một phần nữa.
Sờ cằm, Vương Xảo Xảo thay đổi ý định, tự nghĩ, sao ngày mai không ăn sủi cảo cả bữa sáng, bữa trưa và bữa tối nhỉ?
Sau khi nghỉ ngơi, cô ấy thu thập những suy nghĩ phức tạp của mình và tiếp tục làm việc chăm chỉ. Không hiểu sao, bình thường làm thiết kế cô ấy phải nỗ lực rất nhiều, nhưng hôm nay nguồn cảm hứng lần lượt tìm đến, cô ấy thành công hoàn thành công việc một cách dễ dàng.
Sau khi mọi việc đã hoàn thành, Vương Xảo Xảo ngẩng đầu nhìn thời gian, phát hiện còn năm phút nữa mới đến 12 giờ đêm.
Vương Xảo Xảo vui mừng gần như phát khóc: "Đã hơn nửa năm mình không thể đi ngủ sớm như này! Hôm nay là làm sao vậy? Thần Phật đang phù hộ cho mình!"
Vương Xảo Xảo nhanh chóng tắm rửa xong rồi ngã lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi thức dậy dì Vương đã rất sốc. Thường thì con gái bà thức khuya tăng ca, ngày hôm sau tóc luôn rối bù và nổi mụn trên mặt. Nhưng hôm nay vừa thức dậy, bà đã nhìn thấy con gái mình đang ngồi ở bàn ăn với khuôn mặt rạng rỡ, trông tràn đầy sinh lực, không giống người đã thức cả đêm.
“Không phải tối hôm qua con ngủ quên đấy chứ?” Dì Vương có chút lo lắng, tuy rằng không thức khuya là chuyện tốt, nhưng nếu không làm xong việc, có lẽ sẽ bị lãnh đạo công ty chỉ trích nặng nề.
"Không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tiến độ của con đặc biệt thuận lợi." Vương Xảo Xảo vui vẻ nói: "Thật hiếm có được một giấc ngủ ngon, sáng nay khi thức dậy, con cảm thấy cả người mình đều khác lạ, đặc biệt sung sức!"
"Vậy là tốt rồi." Dì Vương nhẹ nhàng thở ra.
Vương Xảo Xảo tiếp tục nói: "Con dậy sớm, dùng cơm hôm qua mẹ mang về làm cơm chiên trứng. Mẹ, mẹ mua cơm và sủi cảo tôm ở đâu vậy? Ngon quá! Chỉ cần trộn cơm đó với các nguyên liệu khác, hương vị sẽ khác với cơm chiên thông thường."
Cuối câu, cô ấy không khỏi hưng phấn.
Dì Vương sửng sốt, bà biết con gái mình kén chọn đến mức nào.
"Thực sự ngon đến thế sao?" Dì Vương nghi ngờ.
"Mẹ không tin thì tự mình thử đi." Vương Xảo Xảo mang cơm chiên đến.
“Mẹ không cần.” Dì Vương xua tay: “Nếu con thích thì tối nay mẹ sẽ mua một phần mang về.”
Vương Xảo Xảo lập tức cười vui vẻ.
. . .
Buổi tối, Thụy Tuyết làm theo sự chỉ dẫn của dì Vương, bắt đầu bày quầy hàng ngay sau năm giờ.
Dì nói rất đúng, lần này quả thực có nhiều người đến hỏi thăm hơn, tuy nhiên khi nghe nói một bát sủi cảo tôm có giá 40 tệ thì hầu hết đều quay người bỏ đi.
Thụy Tuyết phát điên, đắt cái gì mà đắt! Nguyên liệu được chuyển đến khách sạn lớn, giá món ăn ít nhất có thể cộng thêm một con số 0!
Thở dài, cô không khỏi nghĩ thầm, may mắn hôm nay cô chỉ làm năm mươi cái sủi cảo tôm . . .