"Con gái sao vẫn chưa về?" Mẹ Bạch kéo dài cổ nhìn ra ngoài.
"Em hỏi bao nhiêu lần rồi?" Bố Bạch không vui nói: "Kiên nhẫn chút, tan làm tự nhiên sẽ về."
Mẹ Bạch hừ một tiếng: "Anh sao không tiếp tục ở trong phòng sách? Ngồi đây làm gì?"
Bố Bạch làm mặt nghiêm túc: "Đương nhiên là để cùng em xem TV."
Mẹ Bạch không tin nổi. Cùng xem TV? Đó là thời điểm khi còn đang yêu nhau.
"Chẳng lẽ không phải là anh sợ em một mình ăn hết tôm hùm đất sao?" Ánh mắt mẹ Bạch sắc bén.
"Nhìn em nói kìa, chỉ là chút tôm hùm đất thôi mà?" Bố Bạch giả vờ hào phóng.
"Đã thế thì em giúp anh ăn phần của anh luôn nhé." Mẹ Bạch cố ý nói.
"Ơ, sao em lại thế . . ." Bố Bạch cuống quýt, lỡ miệng nói ra, nhìn thấy vẻ bình tĩnh của vợ mới nhận ra điều gì không ổn. Ông ho khan một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì: "Con gái chẳng phải đã nói rồi sao, mỗi ngày chỉ ăn một cân thôi, ăn nhiều không tốt."
Tiếp tục giả vờ. Mẹ Bạch cười lạnh.
Đúng lúc đó, Bạch Vi Trúc ăn uống no say về đến nhà.
"Tôm hùm đất đâu?" Mẹ Bạch thấy con gái về tay không, không kìm được hỏi.
"Ôi, đừng nhắc nữa." Nói đến chuyện này, Bạch Vi Trúc không kìm được bực bội: "Chủ quán nói sau này chỉ phục vụ tại chỗ, không cho mang về."
"Tại sao?" Bố Bạch nghĩ bụng, ông đâu có thời gian đi ăn tại chỗ.
"Có một khách hàng không nghe lời khuyên của chủ quán, một lần ăn năm cân tôm hùm đất, trực tiếp đưa mình vào bệnh viện." Bạch Vi Trúc kể lại: "Vào bệnh viện thì thôi đi, anh ta còn cho rằng thức ăn có vấn đề nên mới đau bụng. Nghe nói người này dạo gần đây đang gây rắc rối cho chủ quán, quấy nhiễu không ngừng. Chủ quán để tránh phiền phức tương tự xảy ra, đành phải thay đổi quy định."
"Ăn tôm hùm đất đến vào viện?" Bố mẹ Bạch đồng loạt ngẩn ra.
Một lát sau, mẹ Bạch do dự nói: "Vốn dĩ là quán ven đường, chẳng lẽ thức ăn không sạch sẽ?"
"Đâu có?" Bạch Vi Trúc hoàn toàn không tin: "Con đã ăn ở đó bao nhiêu lần, có làm sao đâu, da dẻ còn đẹp hơn."
"Con nghĩ là người đó ăn quá nhiều một lần, hoặc là vấn đề cơ thể cá nhân. Hoặc là anh ta ăn phải thứ khác, bụng dạ yếu, thấy chủ quán chỉ là cô gái không có ai giúp đỡ nên cố tình tống tiền."
"Ăn hơn nửa tháng, chỉ nghe nói có một người bị thế, rõ ràng là trường hợp cá biệt."
"Cẩn tắc vô ưu." Mẹ Bạch khuyên nhủ.
Bạch Vi Trúc không tin: "Chuyện này là chủ quán tự nói để nhắc nhở khách hàng ăn uống có chừng mực. Nếu thật sự có gì, cô ấy có thể tự lột trần mình sao?"
Mẹ Bạch bày tỏ thái độ không rõ ràng, tiếp tục hỏi: "Quán ở đâu, hôm nào mẹ đi xem thực tế."
Bố Bạch gật đầu, cũng nói: "Đưa địa chỉ cho bố, bố sẽ nhờ bạn bên trung tâm an toàn vệ sinh kiểm tra."
Bạch Vi Trúc nghe theo, đọc địa chỉ, sau đó biểu cảm kỳ lạ nói: "Không chừng ngày nào đó con đi ăn tôm hùm đất lại đυ.ng phải hai người."
"Làm sao có thể?" Mẹ Bạch không cho là đúng. Bà nghĩ mình sẽ chọn lúc không có ai đi, con gái lúc đó đang đi làm, làm sao đυ.ng phải?
"Quán ngay cạnh công ty, mở cửa sổ là nhìn thấy." Bạch Vi Trúc phải nhắc nhở hai người: "Sau năm giờ chiều chủ quán mới mở quán."
Vì vậy bố Bạch đề nghị: "Ngày mai chúng ta đi đón con tan làm tiện thể ăn tối quanh đó nhé?"
Đón cô ấy tan làm? Tiện thể ăn tối? Từ trung học cô ấy đã không còn được đón đưa, Bạch Vi Trúc cảm thấy hết sức vô lý.
. . .
"Phạch." Con mèo đen trắng nhắm mắt nhanh chóng gục xuống, rõ ràng là chết đến không thể chết thêm.
Tuy nhiên, con người điên rồ vẫn chưa thỏa mãn, cô không vui kêu lên: "Mày dù gì cũng là con mèo tinh, sao cứ lặp đi lặp lại vài kiểu chết thế? Nâng cao trình độ công việc được không?"
Con mèo đen trắng nằm trên bàn giả chết, nghĩ bụng ai quy định mèo tinh thì phải thông thạo nhiều thứ? Nhan sắc không đủ thì mới cần cố gắng ở mấy mặt khác!
"Dậy đi, chơi tiếp." Thụy Tuyết dùng ngón tay chọc vào bụng mèo.
Con mèo đen trắng không chịu động đậy, lười biếng kêu một tiếng: "Meo." Mệt, không cử động nổi, cảm thấy như thân thể bị rút cạn.
"Như mày còn muốn bán nghệ kiếm ăn sao?" Thụy Tuyết khinh thường.
"Meo." Con mèo đen trắng yếu ớt đáp lại. Trước đó, nó không biết kiếm sống lại mệt mỏi như vậy.
"Thôi được." Thụy Tuyết quyết định bỏ qua cho mèo: "Tao đi làm đồ ăn."
Con mèo đen trắng vểnh tai lên. Thấy con người thật sự đi vào bếp, nó thoải mái duỗi mình ngồi đợi ăn.
Con người sao không muốn xem nó diễn cảnh ăn đến chết nhỉ? Con mèo đen trắng ngáp một cái, cảm thấy cuộc sống của mèo thật vô vị.
"Cơm đến rồi." Thụy Tuyết bưng đĩa đi tới.
Thơm quá. Con mèo đen trắng lập tức cảm thấy cuộc sống vẫn rất đẹp, không kìm được kêu meo meo xin phần công lao của mình.
Bữa tối hôm nay là cá nhỏ hấp.
"Không ăn được tôm nhưng cá chắc ăn được chứ?" Thụy Tuyết nghĩ hôm nay chắc không có vấn đề nên yên tâm ngồi ăn.
Ai ngờ con mèo đen trắng dùng đầu đẩy đĩa, dọc đường đẩy phần cá hấp của nó đến trước mặt Thụy Tuyết.
Thụy Tuyết: ". . ."
Cô không nghĩ con mèo lừa đảo lại có ý thức cao đến mức nhường đồ ăn cho cô.
"Muốn tao gỡ xương cho à?" Thụy Tuyết hỏi với vẻ mặt vô cảm.
"Meo." Tiếng trả lời ngọt ngào đáng yêu, nghe đã biết không phải chuyện tốt.
Thụy Tuyết thở dài, bất đắc dĩ phục vụ đại gia mèo, vừa làm vừa lẩm bẩm: "Đã thành tinh rồi mà sao cái gì cũng không biết làm?"
Thịt cá rất mềm, được ăn làm con mèo đen trắng vui vẻ, cái đuôi vẫy vẫy liên tục.
Tôi là một con mèo đẹp! Có rất nhiều người muốn làm nô ɭệ cho tôi. Chọn cô là người may mắn, đó là phúc của cô. Con mèo đen trắng bày ra vẻ mặt coi thường.
Thụy Tuyết nhìn mà phát cáu, đặt mạnh đũa xuống: "Không đút nữa, tự ăn đi."
"Meo meo meo." Con mèo đen trắng lo lắng. Chơi với mèo xong mà không cho ăn, không ngờ cô lại là loại người như vậy!
Thụy Tuyết mỉm cười: "Nói là chơi với tao thì sẽ cho mày ăn, nhưng không nói là phải phục vụ đến cùng. Đồ ăn ở ngay trước mặt, mày không biết tự ăn, đó không phải lỗi của tao."
Đôi mắt đẹp của con mèo đen trắng nhìn chằm chằm Thụy Tuyết như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thụy Tuyết đổi đôi đũa khác, tự mình ăn cơm với cá xào chua ngọt.
Cuối cùng, trong mắt con mèo đen trắng lóe lên vẻ quyết tâm. "Phạch" một tiếng, nó lại gục xuống.
Thụy Tuyết: ". . ."
Cô đẩy đẩy con mèo lừa đảo: "Này, tỉnh dậy, bây giờ tao không muốn chơi với mèo."
Con mèo đen trắng mở mắt, biểu cảm càng thêm khổ não. Nghĩ một lúc, nó lật ngửa bụng trắng lên, tư thế mời gọi sẵn sàng bị vò nắn.
Miệng Thụy Tuyết méo xệch: "Cũng không muốn vuốt ve mèo."
Con mèo đen trắng tức giận dùng móng vuốt đập bàn, con người, sao cô cái gì cũng không muốn làm!
"Kiên nhẫn đợi một chút." Thụy Tuyết tiếp tục ăn cơm: "Tao ăn xong sẽ gỡ xương cho mày."
Mùi thơm ngào ngạt mà không được ăn . . . con mèo đen trắng tức giận đi tới đi lui trên bàn.
"Bình tĩnh." Thụy Tuyết an ủi một cách hời hợt.
Con mèo đen trắng không thể bình tĩnh, đột nhiên nó nhảy lên muốn cướp đồ ăn từ miệng Thụy Tuyết.
Tuy nhiên, khi nhảy được nửa đường thì bị Thụy Tuyết tóm lại.
"Muốn nhào vào hôn à? Đúng là mèo bướng bỉnh. Thôi được, thua mày rồi." Thụy Tuyết mỉm cười, bất đắc dĩ cầm đũa khác gỡ thịt cá rồi đưa đến miệng mèo.
Con mèo đen trắng không hiểu con người đang nói gì nhưng chẳng mấy chốc nó đã bỏ qua. Mặc kệ, có đồ ăn là được.
Sau bữa ăn, con mèo đen trắng như thường lệ bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng nó đã quen với việc con người chơi xong thì ném, lật mặt vô tình. Cuối cùng nhìn lại cánh cửa, con mèo đen trắng nhanh nhẹn chạy đi.
Bán nghệ kiếm ăn sớm muộn gì cũng mệt chết, nó nghĩ mình nên tìm con đường khác.
. . .
Trong căn nhà thuê, Thụy Tuyết càng nghĩ càng thấy không đúng: "Phục vụ ăn uống, phục vụ tắm rửa, xong việc thì phủi đít bỏ đi, chẳng phải chỗ mình biến thành khách sạn rồi sao?"
Nhưng nghĩ lại: "Để nó ở lại thì càng không được. Ai biết nó có lỳ lợm không chịu đi không?"
Suy nghĩ hồi lâu, Thụy Tuyết thở dài: "Bị mèo bám thật phiền phức."
. . .
Dương Vinh Kiệt ở trong bệnh viện ba ngày, anh ta cảm thấy mình sắp không chịu nổi. Không biết có phải ảo giác không, anh ta luôn cảm thấy bác sĩ và y tá nhìn anh ta với ánh mắt lạ lùng. Như muốn nói, chẳng bệnh chẳng đau mà nằm ở bệnh viện chiếm giường, thật không hiểu nổi mấy người giàu.
"Thân thể khá hơn chưa?" Lưu Văn Đông lại đến thăm bệnh.
"Rất tốt, chưa bao giờ tốt như vậy, tốt đến không thể tốt hơn." Dương Vinh Kiệt cũng rất khó hiểu: "Chuyện này thật kỳ quặc. Rõ ràng là ăn phải gì đó mà đau bụng phải nhập viện, nhưng chỉ chịu tội một ngày, sau đó không có triệu chứng gì nữa."
"Thế sao không xuất viện?" Lưu Văn Đông thắc mắc.
"Mình nghĩ chắc chắn là loại virus tiềm ẩn, kiểu mười ngày nửa tháng sau mới phát tác." Dương Vinh Kiệt nghiêm túc nói: "Hơn nữa, nó giấu mình rất giỏi nên bệnh viện không tìm ra."
Lưu Văn Đông: ". . ."
"Virus lợi hại như vậy, người ta dùng để đối phó với cậu?" Lưu Văn Đông mặt lạnh lùng hỏi lại.
Dương Vinh Kiệt á khẩu.
"Sự việc chẳng phải rất đơn giản sao? Hôm đó ăn nhiều tôm hùm đất nên đau bụng, bị đưa vào bệnh viện." Lưu Văn Đông phân tích lý trí: "Qua nửa ngày, cơ thể dần hồi phục nên không sao nữa. Đau bụng đâu phải bệnh lớn, dĩ nhiên khỏi rất nhanh."
Dương Vinh Kiệt khoát tay, kiên quyết nói: "Đó không phải đau bụng bình thường! Mình đã ở trong nhà vệ sinh cả đêm, chân mềm nhũn, hơi thở yếu, quần áo toàn mùi hôi! Chắc chắn đồ ăn có vấn đề!"
Lưu Văn Đông nghĩ nếu tôm hùm đất có vấn đề, có lẽ nó tấn công vào mặt tinh thần, khiến bạn học cũ của anh ấy bắt đầu trở nên mê tín.
"Bác sĩ đã làm mọi xét nghiệm, không tìm ra vấn đề. Mình cũng đã lấy tôm hùm đất còn lại để xét nghiệm, không phát hiện ra vấn đề." Lưu Văn Đông dang tay, vẻ mặt bất lực: "Không giúp được cậu rồi."
"Không sao." Mắt Dương Vinh Kiệt lóe lên tia sáng: "Mình đã nhờ người điều tra."
Đang nói, điện thoại reo lên.
Dương Vinh Kiệt cười đắc ý: "Có vẻ đã điều tra được rồi."
Lưu Văn Đông định tạm thời tránh mặt nhưng Dương Vinh Kiệt ngăn lại: "Không cần đi." Sau đó, anh ta nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nam: "Xin lỗi, em không tìm ra . . ."
Dương Vinh Kiệt nhíu mày: "Sao có thể không tìm ra!"
"Thật mà." Giọng nam gấp gáp giải thích: "Em đã lật tung cả thành phố, ngoài nhà cô ấy, căn bản không tìm thấy nơi nào có sản phẩm tương tự."
"Không phải đã bảo cậu theo dõi cô ta, xem cô ta tiếp xúc với ai à!" Dương Vinh Kiệt nổi giận, cảm thấy người của mình đúng là một đám vô dụng.
"Em đã theo dõi!" Giọng nam kêu oan.
“Mục tiêu buổi sáng ở nhà, buổi chiều bán hàng, thỉnh thoảng đi chợ, sinh hoạt rất đều đặn. Lúc đi chợ cô ấy có mua tôm sú và tôm hùm đất, nhưng đều là những loại thông thường, không giống với mẫu thử.”
“Còn những người nghi là nhà cung cấp bên cạnh mục tiêu, chẳng có ai cả.”
Thứ đó từ đâu ra nhỉ?
Bỗng nhiên, Dương Vinh Kiệt nghĩ ra một khả năng. Liệu có phải hải sản đó do Thụy Tuyết tự nuôi? Vì muốn kín tiếng, không muốn gây chú ý nên cô mới nói dối là lấy hàng từ người khác.
Nghĩ đến đây, Dương Vinh Kiệt như rơi vào hầm băng.
Vì ban đầu cho rằng Thụy Tuyết chỉ là người trung gian nên anh ta nghĩ có đắc tội với cô cũng không sao. Không những phớt lờ các quy định của cô mà sau khi nhập viện, anh ta còn tỏ thái độ hung hăng.
“Khốn kiếp! Nếu cô ta nói rõ sớm, tôi có cần đối đầu với cô ta không? Đúng là bẫy, quá bẫy!” Dương Vinh Kiệt hối hận đến mức ruột gan xoắn lại.
“Vậy tiếp theo . . .” Giọng nam ngập ngừng.
“Cô ta căn bản không có nhà cung cấp, còn tìm cái gì nữa! Về đi.” Nói xong, Dương Vinh Kiệt cúp máy.
“Sao thế?” Lưu Văn Đông cảm thấy khó hiểu.
Dương Vinh Kiệt cười gượng gạo: “Cậu còn nhớ cô gái đến thăm bệnh hôm đó không?”
Lưu Văn Đông gật đầu: “Nhớ chứ. Là cô gái rất mạnh mẽ đúng không?”
“Chính là cô ta.” Dương Vinh Kiệt muốn khóc: “Tôm hùm đất là của nhà cô ta, tôm lớn mà mình gửi cho cậu xét nghiệm cũng là của nhà cô ta.”
“Từ kết quả xét nghiệm, đúng là cùng một nguồn.” Lưu Văn Đông bừng tỉnh.
Dương Vinh Kiệt muốn chết quách đi cho xong: “Cô ta lừa mình rằng nguyên liệu là lấy từ người khác . . . Mình tin lời cô ta, lại còn coi mấy lời dối trá đó là thật! Giờ không chỉ đắc tội với cô ta mà còn bị đưa vào danh sách đen của cửa hàng, tiêu đời rồi!”
“À?” Lưu Văn Đông ngơ ngác. Anh ấy còn định mua ít tôm lớn về bồi bổ cho vợ, giờ xem ra không xong rồi.
. . .
Ngày hôm sau, Thụy Tuyết ra chợ đúng giờ.
Vừa đến gần quầy hàng của mình, cô dừng lại, mặt biểu cảm kỳ lạ. Một ông chú khoảng bốn mươi tuổi đã chiếm mất chỗ quen thuộc của cô.
“Chỗ này là của con, chú có thể nhường chỗ không?” Thụy Tuyết thử thương lượng.
Ông chú tỏ vẻ khó chịu xua tay đuổi đi: “Đi đi đi! Đừng làm phiền tôi buôn bán! Ở đây có ghi tên cô không? Hay cô trả tiền thuê? Ai đến trước, ai chiếm được chỗ, chỗ đó là của người đó. Lớn tướng rồi mà không hiểu nguyên tắc cơ bản còn học người ta buôn bán!”
Giọng nói đầy khinh miệt.
Thụy Tuyết gãi mũi, không nói thêm gì, tìm một chỗ trống gần đó mà ngồi.
Bà cụ bên cạnh không kìm được mà thì thầm báo: “Đừng để ý đến cậu ta, người ta là dân chuyên nghiệp đấy.”
Thụy Tuyết chớp chớp mắt hỏi: “Ý bà là sao ạ?”
Bà cụ cười khẩy, rất khinh thường: “Người ta ‘siêng năng’ lắm, quầy nào buôn bán tốt thì sáng sớm là đến chiếm chỗ ngay. Phải nói là chỗ đẹp thật sự giúp cậu ta làm ăn phát đạt. Giờ thấy chỗ của con ngon, không phải liền chiếm ngay sao!”
Thụy Tuyết chợt hiểu ra. Bọn họ đều bán hàng ở lề đường, không có quy định gì cụ thể. Chỉ cần không ai chiếm chỗ, thích chỗ nào thì đến chỗ đó.
Bình thường ai cũng ở chỗ mình đã chọn hoặc chuyển sang chỗ trống khác. Nhưng rừng rộng thì có nhiều loại chim.
“Kệ chú ấy thôi.” Thụy Tuyết không để tâm: “Chú ấy thích chỗ đó thì để chú ấy chiếm.”
Bà cụ tò mò: “Con không giận sao?”
“Chiếm được chỗ không chắc đã chiếm được khách.” Thụy Tuyết bật cười: “Chú ấy bán bánh trứng, con bán tôm hùm đất, khách hàng khác nhau, chiếm chỗ có ích gì?”
Bà cụ nhìn lên trời: “Ai mà biết được? Có thể cậu ta thấy chỗ của con đông khách, vị trí đẹp?”
Thụy Tuyết lắc đầu, đổi chủ đề: “Đúng rồi, trước đây chú đó bán ở đâu thế ạ?”
“Trùng hợp thay, chính là chỗ con đang đứng.” Bà cụ trả lời.
“Vậy thì đổi chỗ, xem cuối cùng ai sẽ hối hận.” Thụy Tuyết cười mỉm.
Bà cụ thầm nghĩ, cô gái này không phải là ngốc đấy chứ? Bị bắt nạt đến thế mà vẫn còn cười.