Thụy Tuyết ngồi trên ghế với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Chỉ mới tốt nghiệp một năm, cô đã thất nghiệp tới lần thứ sáu. Hiện tại trong thẻ ngân hàng của cô chỉ còn lại có 500 tệ, nhưng mà nửa tháng nữa cô phải trả tiền thuê nhà tháng sau, nếu không chủ nhà sẽ đuổi cô ra ngoài mà không hề thương tiếc.
"Kinh tế suy thoái mà!" Thụy Tuyết đau đầu: "Hơn nữa, năm nay là năm tuổi, một đường đều xui xẻo, làm việc ở đâu thì tất cả công ty đều phá sản."
Nghĩ đến những lý do khiến cô rời bỏ công việc, bao gồm cả sáu dòng chữ "đóng cửa công ty" lộng lẫy trong sơ yếu lý lịch, Thụy Tuyết vô thức cảm thấy hành trình tìm việc tiếp theo của mình sẽ không suôn sẻ.
“Hay là tự mình mở một doanh nghiệp nhỏ?” Thụy Tuyết không khỏi có suy nghĩ tương tự trong đầu.
Cô nghĩ như vậy là có nguyên nhân. Thụy Tuyết họ Trần, gia đình cô đã có không gian riêng từ khi cô sinh ra, trời sinh am hiểu nuôi hải sản. Hải sản nuôi có vị ngon, kích thước lớn và chất lượng vượt trội.
Nhưng rất nhanh, Thụy Tuyết lại lộ ra do dự: “Tổ tiên có để lại lời dạy, yêu cầu nhà họ Trần không được có những hành vi khác thường, miễn cho đưa tới họa sát thân hoặc bị thế lực siêu nhiên bắt đi làm thịt. Mình đem hải sản đi bán có phải không tốt lắm hay không?"
"Nhưng mà hiện tại Trần gia chỉ còn lại một người là mình, muốn chém cũng chỉ có thể chém mình . . ."
“Nếu không nghe theo lời tổ tiên, tổ tiên sẽ cho rằng mình là con cháu bất hiếu, tức giận đến mức nhảy ra khỏi quan tài thì sao?”
“Nhưng nếu không bán hải sản, mình sẽ chết đói và sống ngoài đường.”
Suy nghĩ hồi lâu, Thụy Tuyết quyết định: "Trước thử tìm việc làm đi, nếu trong vòng ba ngày không tìm được việc thích hợp, mình liền thử xem!"
Thụy Tuyết điên cuồng nộp hồ sơ trực tuyến, kết quả ngày hôm sau nhận được thông báo phỏng vấn. Sau khi đến địa điểm chỉ định đúng giờ, Thụy Tuyết cảm thấy hơi bất an.
Khi kết thúc phần hỏi đáp, nhân sự tỏ ra rất hài lòng, sau đó hỏi vấn đề mấu chốt nhất: "Cô Trần, tại sao cô lại nghỉ làm những công việc trước đây?"
Mặt Thụy Tuyết không có biểu cảm gì, cho rằng sự kiện chính sắp đến!
Thật ra cô rất muốn bịa ra lý do, chẳng hạn như công ty chuyển địa điểm, nhà quá xa, hoặc nói trước kia làm trên thành phố nhưng bây giờ muốn chuyển về quê nên tìm một công việc khác.
Nhưng mà cô không thể làm như vậy. Bởi vì sáu công ty đầu tiên đều hoạt động bình thường, thậm chí cả nhân viên trong thời gian thử việc cũng được trợ giúp về an sinh xã hội, nên chỉ cần công ty mới kiểm tra an sinh xã hội sẽ biết cô đã làm việc tại đó. Trong một năm chuyển đổi sáu công ty, tần suất thật sự rất cao. Cô chỉ có thể hy vọng đối phương không mê tín và sẵn sàng chấp nhận sau khi cô nói ra sự thật.
Vì vậy Thụy Tuyết lựa chọn thẳng thắn: "Năm nay kinh tế suy thoái, tất cả công ty tôi làm việc đều phá sản."
Nhân sự: ". . ."
"Tôi hiểu rồi, cô về đợi tin tức trước, nếu trúng tuyển tôi sẽ thông báo cho cô qua tin nhắn sau." Ánh mắt của nhân sự trở nên lạnh lùng, thông báo với cô một cách thông thường.
Trong lòng nhân sự đang nói, thà tin có thật còn hơn là không tin, vì vậy tránh xa những điều cấm kỵ càng nhiều càng tốt. Người này rất không bình thường, lỡ như bọn họ trở thành công ty thứ bảy thì sao!
Có lẽ không có vấn đề gì. Thụy Tuyết cũng không dây dưa, sảng khoái đứng dậy rời đi.
Vừa đi trên đường, cô vừa lẩm bẩm với chính mình: "Mệt cho mình còn đặc biệt sửa đổi sơ yếu lý lịch hy vọng gây ấn tượng với đối phương bằng màn trình diễn phỏng vấn xuất sắc của mình, sau đó nhẹ nhàng nói ra sự thật rằng cả sáu công ty đều đóng cửa."
“Nhìn vẻ mặt của nhân sự, chỉ kém không nói thẳng cho mình biết tìm người phỏng vấn chỉ vì nhân sự nhàn rỗi không có việc gì làm.”
Nói đến đây, cô lắc đầu cam chịu: "Quên đi, không tìm việc nữa. Chắc chắn đến chỗ nào cũng đều như nhau, các công ty đều cấm kỵ việc này."
Trên đường về nhà, Thụy Tuyết đặc biệt mua hai cân tôm. Những con tôm rất nhỏ, dài chừng hai ngón tay nhưng đều sống động, nhìn rất tươi.
Trở lại căn nhà thuê, sau khi nhìn quanh để xác định trong phòng không có ai, Thụy Tuyết ôm một túi tôm bước vào không gian.
Không gian rộng khoảng mười mét vuông, không có gì dư thừa nên trông có vẻ trống trải. Nhưng ở chính giữa không gian, mỗi bên trái phải đều có một
con suối.
Thụy Tuyết đổ một bịch tôm vào suối bên phải rồi bình tĩnh rời đi. Sáng hôm sau, cô lấy lưới ra bắt tôm.
Qua một đêm, tôm dài từ hai ngón tay đã biến thành cỡ nửa lòng bàn tay.
Thụy Tuyết nhanh chóng vớt hết tôm ra, vào bếp làm sạch tôm, bỏ vỏ. Sau đó cô ra ngoài mua vỏ sủi cảo và bắt đầu làm sủi cảo tôm.
Cách làm sủi cảo tôm rất đơn giản, gói cả con tôm vào vỏ sủi cảo là đã có một chiếc sủi cảo tôm.
Mặc dù hải sản không được bày ra trước công chúng, cũng không tiện trưng bày ra bên ngoài, nhưng Thụy Tuyết thường tự làm cho chính mình ăn nên động tác rất thành thạo. Trong vòng chưa đầy hai mươi phút, cô đã làm xong món sủi cảo tôm, đến mẻ cuối cùng có tổng cộng 116 chiếc.
Thụy Tuyết lập tức lấy sủi cảo tôm ra khỏi nồi.
"Mười viên một bát, tổng cộng mười bát, còn thừa mười sáu viên mình có thể tự ăn." Thụy Tuyết tính toán rất tốt: “Đây là lần đầu tiên mình mở gian hàng, cũng không có khách quen, bán được mười bát là tốt rồi. Chất lượng đồ ăn có thể quyết định việc tăng giá cả thích hợp, chỉ cần kiếm được 100 tệ một ngày là tương đương với việc có một công việc rồi!”
Nghĩ đi nghĩ lại, xác định kế hoạch này không có vấn đề gì, cô không khỏi bật cười.
Một lúc sau, Thụy Tuyết lấy ra hai chiếc nếm thử.
Tươi, cực kỳ tươi! Hơn nữa thịt vô cùng mềm!
Chỉ sau một miếng, Thụy Tuyết không tự giác được mà nheo mắt. Dù đã ăn nhiều lần nhưng cô vẫn cảm thấy không bao giờ chán!
Lập tức, Thụy Tuyết ăn từng chiếc sủi cảo một cách vui vẻ.
Đôi đũa chuyển động rất nhanh, số lượng sủi cảo cũng giảm đi nhanh chóng. Khi cô tỉnh táo lại thì không còn mười bát sủi cảo nữa.
"Không thể tiếp tục ăn nữa, sủi cảo còn phải đem đi bán lấy tiền." Sau khi nhận thức được điều này, Thụy Tuyết tỏ ra đau đớn đặt đũa xuống. Nhưng tưởng tượng cảnh mọi người vừa bước ra đã chộp lấy cái sủi cảo tôm, Thụy Tuyết cảm thấy việc chịu đựng tạm thời là đáng giá. Dù sao thì trước mắt cô thực sự rất cần tiền.
Không thể thuê nổi cửa hàng nên Thụy Tuyết quyết định bắt đầu bằng việc mở một quầy hàng trên vỉa hè. Thế nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên mở quán, cô không biết phải mang theo những gì nên chỉ mang theo mọi thứ có thể nghĩ ra: nước tương, giấm cua, ớt, đũa, bát, hộp cơm dùng một lần, v.v.. tất cả mọi thứ đều có sẵn. Để tránh những thực khách ăn nhiều không no, cô còn làm một nồi cơm lớn với nước suối rồi mang theo.
Chuẩn bị xong, cô thu dọn đồ đạc lên xe ba bánh và chính thức lên đường.
Địa điểm dựng quán đã được xác định từ lâu, là phố ẩm thực nổi tiếng trong thành phố, ban đêm có rất nhiều xe ba bánh ra dựng quầy và làm đồ ăn nhẹ, lượng khách cũng rất đông, chắc chắn sẽ có một khởi đầu tốt đẹp!
Nhưng mà . . .
Một giờ qua đi, không ai vào xem.
Hai giờ trôi qua, cô lẻ loi đứng một mình, trong khi chủ quán thịt nướng bên cạnh đang rất bận rộn. Cứ như thể người ta đang ở vùng xích đạo ấm áp còn cô đang ở Nam Cực lạnh giá . . .
Thụy Tuyết không khỏi nghi ngờ về cuộc sống của mình, món sủi cảo tôm cô làm rõ ràng là siêu ngon. Những người này bị mù à? Cô đứng đó suốt hai tiếng đồng hồ nhưng thậm chí rất ít người đến hỏi giá!
Thụy Tuyết thậm chí đã từ bỏ chính mình, cô nghĩ mình có thể đến một cơ quan siêu nhiên khai báo danh tính của mình! Ít nhất viện sẽ cung cấp thức ăn và chỗ ở cho cô để cô không chết đói.
Đúng lúc này, có một dì đi tới hỏi: “Sủi cảo này bán như nào?”
Cuối cùng có người tới hỏi giá! Thụy Tuyết vội vàng nói: "Một bát mười viên, giá là . . . 40 tệ."
Vốn dĩ Thụy Tuyết cảm thấy chỉ cần ra ngoài mở quầy hàng thì đồ ăn cô làm sẽ dễ bán. Vì vậy, lúc đầu cô định thêm số 0 sau giá thị trường làm báo giá, nhưng sau khi cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, cô sợ báo giá quá cao khách hàng sẽ sợ hãi nên nhăn nhó đổi giọng.
Nhưng mà, dì đó vẫn sốc như cũ: “Một bát sủi cảo giá bốn mươi tệ? Nghèo đến điên rồi sao?”
Trong lòng Thụy Tuyết thầm nói, bốn mươi tính là gì, vốn dĩ cô định bán giá hai trăm!
"Không phải nghèo đến điên rồi sao . . ." Thụy Tuyết vẻ mặt ủ rủ "Nếu không phải nghèo đến điên thì ai lại vui vẻ mở quán ở vỉa hè?"
Cô đang mạo hiểm mạng sống của mình để kiếm tiền!
Dì cũng hiểu lầm, cho rằng Thụy Tuyết gặp khó khăn gì đó, nhìn thời gian, cố gắng thương lượng: “Nhìn xem, đã 8 rưỡi tối rồi, hầu hết mọi người đều chuẩn bị về nhà. Nếu con đồng ý bán hai mươi tệ một bát, dì sẽ coi đó là một việc tốt, coi như chiều khách một chút."
"Được rồi." Thụy Tuyết thừa nhận, cô phát hiện mình đã đánh giá thấp sự khó khăn của việc kinh doanh. Cái gì mà dừng lại trên đường ngay lập tức tràn ngập khách hàng, suýt xảy ra tranh chấp vì một bát sủi cảo tôm, tất cả đều là ảo.
Bởi vì dì là khách hàng đầu tiên nên Thụy Tuyết hào phóng tặng thêm một bát cơm. Sủi cảo nhân tôm được gói trong hộp cơm dùng một lần, sau đó chuyển ra bên ngoài.
Dì cầm sủi cảo tôm và cơm, thật lâu không nói nên lời: “Cô bé, đây là lần đầu tiên con kinh doanh sao?”
"Đúng vậy, làm sao thế ạ?" Thụy Tuyết buồn bực.
"Nhà ai lại bán sủi cảo với cơm? Chẳng hợp chút nào." Sau khi nói xong dì nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Là vậy sao?" Thụy Tuyết gãi đầu nhỏ giọng nói: "Nhưng canh sủi cảo rất mát! Ăn sủi cảo xong trộn nước canh với cơm vào sẽ rất hợp!"
Cô từ trước đến giờ đều ăn như vậy, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng . . . dù sao nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, cô có nấu như nào cũng sẽ ngon.
"Thời gian con bán hàng không đúng thôi." Dì nhàn rỗi bắt đầu tán gẫu với Thụy Tuyết.
“Các quán thường bắt đầu vào lúc 5 giờ, lúc này mọi người vừa tan sở, tan học, bụng cồn cào, ngửi thấy mùi thơm ngon thì đương nhiên không nhịn được mà bỏ tiền ra mua."
"Con chắc sáu bảy giờ mới bắt đầu dọn quầy hàng phải không? Lúc này mọi người đã ăn xong ở nhà, chỉ ra ngoài đi dạo tiêu cơm thôi, làm sao họ có thể sẵn sàng chi nhiều tiền chứ!"
“Hơn nữa, sủi cảo dù ngon đến mấy thì mùi thơm cũng không rõ ràng lắm, không giống như thịt nướng ở quán người ta. Mùi thơm của thịt khi tùy ý nấu sẽ bay đi xa, tất cả những kẻ háu ăn trong bụng kẻ mắc câu chạy ra hết!"
"Quan trọng hơn, mọi người đều thích tham gia cuộc vui. Thấy quầy hàng bên cạnh tụ tập nhiều khách, người ta luôn không nhịn được mà thử cái gì đó mới mẻ. Khu vực yên tĩnh ảm đạm như con, ai muốn lại gần chứ?"
Thụy Tuyết phải thừa nhận những gì dì nói rất có lý.
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu và dễ dạy của Thụy Tuyết, dì càng nói càng nhiệt tình: “Con có thể đi mua ở các cửa hàng khác rồi học hỏi một chút. Để giữ nguyên liệu tươi ngon, những món ăn không bán được sau 8 giờ tối sẽ khuyến mãi giảm giá."
Thụy Tuyết trịnh trọng gật đầu: "Con hiểu rồi."
Lúc này dì mới gật đầu hài lòng rời đi.
Sau đó không còn khách hàng nào đến cửa nữa.
"Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thật không dễ dàng." Thụy Tuyết chống cằm với vẻ mặt bất lực.