Chương 3-1

Định ngồi im lặng, nghe Hạnh thuật lại tĩ mĩ lý do cô và bà Bảy lên Saigon tìm thầy Hai Lý, nhưng đã mấy ngày nay vẫn không gặp nên cô khẩn khoản nếu có thể nhờ Định giúp dùm. Bà Bảy cũng rơm rớm nước mắt:

- Không gặp được thầy Hai, má con tôi cũng không biết phải làm sao, nhưng con Hạnh nói, cậu chắc chắn là biết nghề, tôi xin cậu hãy...

Định không để cho bà Bảy nói dứt câu:

- Dạ thưa bác, cháu thật sự không biết nghề gì đâu, nhưng dùng bùa Lỗ Ban để ếm người thì quả tình cháu cũng có nghe nói, tuy nhiên...

Định chợt đổi giọng:

- Ngày mai bác và cô Hạnh về lại Mỷ Tho à?

Bà Bảy gật đầu:

- Tôi định như vậy vì sợ ba nó trông.

Hạnh tiếp lời:

- Anh Định có ý kiến gì không? Hạnh xin anh...

Định trầm ngâm:

- Tôi không dám nói là mình sẽ làm được gì, nhưng theo chổ hiểu biết của tôi thì tà không bao giờ thắng chánh, vì hiếu kỳ tôi cũng muốn coi như thế nào... Được rồi, mai bác và cô cứ về đi, tôi còn một số việc cần phải sắp xếp, ngày mốt hoặc trể lắm là bửa kia tôi sẽ xuống nhà bác.

Hạnh vui mừng ra mặt:

- Vậy chừng đó Hạnh sẽ ra ngã tư chợ Bưng đón anh nha.

Định nhìn cô mĩm cười:

- Cô không phải bận tâm, từ ngả tư chợ Bưng vào chợ Xoài Hột tôi biết mà, không có lạc đường đâu...

Và anh đứng lên:

- Bây giờ tôi xin phép bác gái và cô...

Hạnh đang bẻn lẻn cúi mặt, nhưng thấy Định đứng lên xin phép về, cô vội nói:

- Má Hạnh lúc nảy có nói mời anh Định ở lại ăn cơm chiều luôn, anh hai Hạnh đi học cũng sắp về rồi...

Định cười:

- Cám ơn bác và cô, nhưng hôm nay tôi lở hứa chở hàng cho người ta rồi, hôm khác đi, chúng ta còn nhiều cơ hội mà...

Hạnh đành mở bóp lấy một xấp tiền trao cho Định:

- Để Hạnh đưa tiền xe cho anh nha.

- Lúc nầy chưa cần đâu, cô cất lại đi, khi nào cần tôi sẽ nói với cô...

Định nói xong cúi đầu chào bà Bảy và Hạnh đi ra ngoài đẩy chiếc xích lô phóng lên đạp thẳng. Hạnh và bà Bảy nhìn theo anh rẻ sang đường Hai Bà Trưng, mồ hôi sau lưng áo anh vẫn chưa khô hẳn:

- Mầy thấy sao hở Hạnh, tao thấy nó còn trẻ quá có giải được bùa của Mười Tung không, rủi có gì...

- Con cũng không biết, nhưng sao con thấy thật tin tưởng vào ảnh khi mới gặp lần đầu, con...

Cô bỏ lững câu nói vì ánh mắt bà Bảy đang nhìn cô:

- Tao thấy hình như mầy...

Hạnh ôm lấy bà Bảy:

- Má nầy... con...

- Con gì chứ... tao đẻ ra mầy mà... mầy nghĩ gì tao không biết sao, ừ, mà cái thằng tánh tình cũng được chứ...

Hạnh kéo tay mẹ đi vào nhà và lảng sang chuyện khác:

- Má nè, má còn nhớ con Thúy bạn của con, bán vải trong chợ An Đông không?

*** ***

Bà Bảy và Hạnh xuống xe đò tại ngả tư chợ Bưng thì trời cũng đã xế trưa, hai người băng qua lộ đến bến xe lôi (*) để về cho nhanh thay vì đi xe ngựa như bình thường. Hạnh đang tìm xe quen thì có tiếng gọi:

- Bác Bảy, cô Ba ơi, lên xe về luôn đi, chạy liền nè...

Nhìn về đó, Hạnh thấy thằng Lỳ, con của Mười Tung, em kế Hoành, đang ngồi trên yên xe lôi đã nổ máy vẩy tay gọi, phía sau cái tàu mo * đã có ba người phụ nữ ngồi sẳn, nên cười cùng bà Bảy tiến lại chào họ và leo lên ngồi, bà Bảy hắng giọng:

- Chạy liền thiệt không đó mậy, nắng quá đi...

Lỳ cười toe toét:

- Bác Bảy an chí con chạy ngay mà... may quá, bác Bảy và cô Ba đi Saigon về còn kịp đó nha... Lỳ vừa nói vừa rồ ga, chiếc xe lôi nặng nề bò ra con đường đất đỏ bụi mù...

Hạnh thắc mắc:

- Chú Lỳ vừa nói còn kịp, mà còn kịp cái gì chứ?

- Cô dìa tới nhà thì biết ngay mà. Lỳ gân cổ trả lời Hạnh trong tiếng nổ chát tai của động cơ chiếc xe lôi.

Hạnh nhìn sang bà Bảy, hơi chột dạ vì không biết có chuyện gì xảy ra thì người phụ nữ ngồi kế bên Hạnh xen vào:

- Cái thằng nầy, thì nói huỵch tẹt ra cho rồi, còn dấu nữa, có gánh hát cải lương HƯƠNG QUÊ về hát trong chợ Xoài Hột của mình hai ngày nay rồi đó cô Ba.

Hạnh thở ra nhẹ nhõm:

- Ồ vậy à, không biết lần nầy họ có tuồng nào hay không?

- Nghe nói tuồng hay lắm, nhưng tối nay tôi mới đi coi được...

Chị phụ nữ chấm dứt câu nói với nụ cười thật hiền... và câu chuyện của họ trên con đường đất đỏ bụi mù từ ngã tư Chợ Bưng về chợ Xoài Hột xoay quanh tuồng tích, đào kép gánh hát cãi lương Hương Quê của ông bầu Năm Chắc, gánh hát thật thân quen với họ từ nhiều năm nay... mà đặc biệt là gia đình Hạnh, vì ông bảy Thọ ba Hạnh cũng là một tay đờn Kìm có hạng trong làng tài tử. Ông thường tổ chức đờn ca chơi vào những dịp lễ Tết, và trong một lần đưa gánh hát đến hát tại Xoài Hột, ông Năm Chắc nghe tiếng ông đã đến làm quen, họ như cá gặp nước thân nhau từ đó. Hạnh cũng có một chất giọng thật truyền cảm, ông Năm Chắc cứ trầm trồ hoài, và nếu bà Bảy không trừng mắt la ông Bảy, ông đã đồng ý cho Hạnh theo gánh hát rồi.

Đang miên man với bao dòng tư tưởng, Hạnh chợt nghe tiếng Lỳ khi lái xe chầm chậm qua cầu kinh Thầy Tùng:

- Con đào Hồng Thơm nầy hát cũng bá chấy bù chét lắm cô Ba. Nó đóng vai Mạnh Lệ Quân hay hơn con đào kỳ trước, nghe nói đã lấy chồng nghỉ hát hì hì... nhưng...

Hắn bỏ dỡ câu nói ngừng xe trước chợ Xoài Hột cho mọi người xuống.

Trong lúc Hạnh trả tiền xe cho Lỳ, thì Bà Bảy hỏi hắn:

- Lúc nảy tao nghe mầy nói nhưng, còn nhưng với nhị gì nữa chứ...?

Thằng Lỳ gải tai nhìn Hạnh cười:

- Con muốn nói con đào Hồng Thơm hát có hay thiệt, nhưng so ra vẫn không bằng cô Ba...

Bà Bảy trừng mắt nhìn Lỳ:

- Đó là nghề nghiệp của người ta, còn tụi bây ăn no rồi, không lo kiếm chuyện làm, ở đó mà hát với hò, hát đi con có ngày cạp đất ăn.

Hạnh cười ôm lấy Bà Bảy trước khuôn mặt nghệch ra của Lỳ:

- Má nói vậy chứ, biết đờn ca cũng là để giải trí không phải mất tiền mà, mình về đi má, chào chú Lỳ nha...

Hạnh kéo tay bà Bảy đi về nhà, sau khi đã liếc thấy tấm bảng quảng cáo tuồng hát tối nay của đoàn Hương Quê dựng trước cổng chợ Xoài Hột, tuồng hát mà cô thích nhứt... Mạnh Lệ Quân Thoát Hài...

* xe lôi hay còn được gọi là xe tàu mo: là xe gắn máy kéo thêm phần phía sau để chở khách, 1 phương tiện vận chuyển bình dân của người dân những tỉnh đồng bằng sông Cữu Long. (cũng nghe nói thôi không biết đúng sai hiihihiii )

Bà Bảy và Hạnh vừa xô cánh cửa cổng giữa dãy hàng rào da^ʍ bụt đang nở đỏ bông, đã nghe tiếng đờn Kìm hùng tráng hoà trong tiếng đờn tranh réo rắt cùng tiếng đờn cò não nuột, họ biết ngay là ông Bảy đang có khách... Lành chạy ra đón chiếc giỏ xách trên tay Hạnh:

- Mợ đi đường có mệt lắm không? Anh Hai vẫn mạnh giỏi chứ? chú Năm đang nhắc chị Ba nãy giờ đó...

- Hổm rày nhà có gì lạ không Lành? Bà Bảy vừa đi vừa hỏi lại Lành.

- Dạ không, nhưng hôm nay có chú Năm và bác Mười vừa mới tới hoà đờn chơi với Cậu...

Bà Bảy và Hạnh khựng lại:

- Mười Tung?

- Bác Mười Tung?

- Dạ...

Lành hơi ngạc nhiên khi thấy vẽ lo lắng bất ngờ trên gương mặt của bà Bảy và Hạnh. Nhưng hai người nầy chợt hiểu ra là Lành chưa hề hay biết chuyện Mười Tung ếm bùa trên chiếc ghe miền Tây, nên bà Bảy đổi giọng ngay:

- Vậy à...

- Mợ và chị Ba vào chào họ đi, con đem cái nầy vào trước... và Lành đi vòng bên hông nhà...

Ông Bảy Thọ trong bộ bà ba trắng bằng lụa tươm tất đạp song loan chấm dứt một lớp nhạc hơi Bắc hùng hồn, buông chiếc đờn kìm cười ha hả:

- Cũng may là tui chưa quên.

Người đờn tranh cũng trạc tuổi ông Bảy mặc áo sơ mi bỏ vô quần cẩn thận, bưng chun trà hớp một ngụm, nghe lời nói cũng biết là Năm Chắc bầu gánh hát Hương Quê:

- Anh với anh Mười đây mà quên bài bản thì còn ai mà nhớ chứ, chẳng bù với tôi tối ngày lo dợt tuồng cho đám nhỏ, nên quên gần hết vốn liếng tài tử rồi.

Người đờn cò, đúng là Mười Tung, tóc bạc hoa râm với bộ râu mép dài rủ xuống miệng mà thoạt nhìn cũng dễ gây một cảm giác sờ sợ:

- Lâu rồi mình cũng chưa có độ nào, hà hà hà, hay là sẳn chú Năm về hát ở đây, tụi mình hẹn làm một bửa cho đả anh Bảy há.

- Tui thì dễ thui mà, lo là anh Năm...

Vừa lúc đó thì bà Bảy, Hạnh bước vô:

- Anh Mười, anh Năm tới chơi...

- Cháu chào bác Mười, chú Năm... thưa Ba con mới dìa...

- A, chị, cháu... đi Saigon mới dìa hả... thằng Long có khoẻ không? Năm Chắc mau mắn.

- Dạ, cháu nó cũng thường, cám ơn anh.

- Bây giờ đường sá, xe cộ dễ dàng, đi đâu cũng tiện, tôi cũng định hôm nào đi Saigon chơi một chuyến... Mười Tung xen vào.

- Anh muốn đi lúc nào mà chẳng được chứ... chỉ là anh có chịu để cho cái bào cái đυ.c của anh nghỉ xả hơi không thui...

Ông Bảy Thọ cười hệch hạt... Má con con Hạnh vào rửa mặt nghỉ chút đi, rồi con Hạnh ra đây ca vài bản cho chú Năm bây nghe, để chú bây nhắc hoài...

Hạnh "dạ" và cúi đầu đi theo bà Bảy vô trong, trong lúc Năm Chắc so lại dây chiếc đờn tranh:

- Đêm nay là đêm hát chót tại Xoài Hột, khuya ngày mai thì tui phải dọn vào Sông Thuận, vậy trưa mai đi, dọn dẹp xong xuôi tụi tui tới anh chơi... tụi mình làm một chầu tới nước đứng lớn thì rút... anh Bảy nghĩ có được không?

- Gì mà không được chứ... cứ như vậy đi nha... tiếng cười của họ cất lên hoà trong tiếng đờn dồn dập....

..."Bóng người vừa khuất xa xăm

Nhưng vẫn sống mãi đời đời trong tim em"...

Hạnh chấm dứt lời hát bài vọng cổ "Cô bán đèn hoa giấy" cùng lúc với tiếng gỏ song loan dứt câu của ông Bảy Thọ... Năm Chắc gở ba chiếc móng đờn ra khỏi ba ngón tay cái, trỏ và giữa của mình, chép miệng nói với ông:

- Con nhỏ nầy càng lúc giọng ca của nó càng ngọt ngào, điêu luyện... anh không cho nó đi hát thiệt uổng quá đi.

Ông Bảy Thọ chưa trả lời thì Mười Tung đã xen vô:

- Chú Năm nói vậy chứ, anh chị Bảy chỉ có một đứa con gái, đi hát rày đây mai đó, cha mẹ nào chịu chứ.

Năm Chắc nhìn Mười Tung:

- Thi tui cũng biết nên nói chơi thôi, chứ con Ba mà theo tui, bảo đảm trong một thời gian ngắn, mấy đoàn Saigon mà không đi kiếm nó thua gì tui cũng thua...

Ông Bảy Thọ cười đưa câu chuyện sang hướng khác:

- Hai anh ở lại dùng cơm luôn nha...

- Ý, không được đâu, tui phải về đoàn ngay lo cho tụi nhỏ... hẹn hai anh ngày mai đi...

và Năm Chắc quay vào trong nói lớn:

- Tui về Chị Bảy ơi... chị và con Hạnh tối nay nhớ tới coi hát ủng hộ nha...

Bà Bảy Thọ vừa lau tay trên chiếc khăn rằn vắt ngang vai vừa đi ra:

- Anh Năm không ở lại dùng cơm với ba con Hạnh luôn...

Năm Chắc cười:

- Thôi, ngày mai đi... giờ tui phải về mới được...

Mười Tung cũng xen vô sau khi gắn điếu thuốc rê vừa vấn lên môi và bật lửa mồi:

- Tui cũng dìa luôn nha, hẹn anh chị ngày mai...

Đưa Mười Tung và Năm Chắc ra về xong, Ông Bảy Thọ quay vào nhà thì đã thấy bà Bảy ngồi chờ ông trên ghế, và Hạnh đang châm nước sôi vào bình trà trên bàn. Từ xế đến giờ, ngoài mặt thì ông vui cười hoà đờn với khách, nhưng trong lòng ông như lửa đốt, khi thấy bà Bảy và Hạnh đi về mình ên. Ông kéo ghế ngồi xuống đâu mặt với bà Bảy:

- Má con đi Saigon về, có gặp được thầy Hai Lý không?

- Không, nhưng... bà Bảy chưa nói được gì thêm, thì ông Bảy đã thở dài buồn so:

- Tui cũng đoán trước là như vậy... thiệt tình không lẽ mình phải gánh cái nạn nầy...

Hạnh rót trà ra tách cho ông Bảy:

- Ba uống nước đi, con với Má không kiếm được thầy Hai Lý, nhưng kiếm được người khác...

Ông Bảy tròn xoe mắt nhìn Hạnh:

- Kiếm được ai, bộ má con mầy đã nói chuyện nầy cho người ta biết rồi hả? Ai vậy? lạ, quen?

Bà Bảy bưng tách nước trà đưa cho ông:

- Từ từ, ông để nó kể cho ông nghe, dỉ nhiên là người lạ rồi, nhưng thằng nầy tôi thấy tánh tình cũng hiền lương, để nó đến coi như thế nào rồi tính.

Ông Bảy bưng tách nước trà thổi bớt nóng, uống một ngụm xong đặt xuống bàn thì Hạnh ngồi xuống kế bên ông từ từ thuật lại hết những diển tiến gặp Định cho ông nghe. Ông Bảy bán tín bán nghi:

- Được không đó Hạnh...?

- Con cũng không biết nữa, nhưng sao con có cãm giác anh Định sẽ giúp mình giải được bùa của Mười Tung...

Nét mặt ông Bảy bỗng đăm chiêu, móc gói thuốc rê, vò vò tờ giấy quyến để vấn thuốc:

- Tao chỉ sợ thằng Định gì đó tuy biết nghề, nhưng kém hơn người ta mà nhúng vào thì chết...

Bà Bảy nhìn ông:

- Ông nói vậy là sao?

Ông Bảy đốt điếu thuốc vừa vấn hít một hơi:

- Theo lời thầy Hai Lý, người giải bùa Lỗ Ban tài nghệ phải cao hơn người ếm, chứ nếu kém hơn có thể gặp hoạ sát thân...Má con bà nói nó còn trẻ như vậy tui không tin là nó giỏi hơn Mười Tung...

Ông Bảy nói xong nhìn thấy nét mặt tiu nghỉu của bà Bảy cùng vẻ lo lắng của Hạnh, ông lắc lắc đầu:

- Tui nói là nói vậy thôi, biết đâu, phước chủ may thầy, nó tuy nhỏ tuổi nhưng tài nghệ cao siêu thì sao...

Hạnh phụ hoạ liền theo ông:

- Đúng đó Ba, chính mắt con thấy ảnh...

Ông Bảy không để Hạnh nói hết câu:

- Thằng Định gì đó tài nghệ tao chưa biết sao, nhưng coi bộ mầy đi Saigon lần nầy về hơi đổi tánh binh người lạ đó nha... Ừ thôi, trối kệ nó đi, đến đâu hay đến đó, cùng lắm tao dẹp ghe luôn coi bùa Lỗ Ban làm gì tao... má con vào lo cơm nước rồi đi coi hát ủng hộ cho anh Năm, chuyện gì sau hẳn tính... à mà, anh Hai bây vẫn mạnh khoẻ chứ...?

Bà Bảy đứng dậy nhìn ông:

- Ông lo kiếm vợ cho nó là vừa...

*** ***

Nếu đêm hôm qua, cư dân làng Thạnh Phú ngụ chung quanh khu vực chợ Xoài Hột đến ủng hộ gánh hát Hương Quê của ông bầu Năm Chắc đông đảo bao nhiêu thì xế trưa hôm nay họ cũng kéo đến nhà ông Bảy Thọ để xem một buổi chơi đờn ca tài tử cũng hào hứng không kém. Lành, Sửu và Tỵ đã dùng hai chiếc dù trái sáng mà ông Bảy đã mua dưới chợ Mỷ Tho căng ngoài sân để che bớt nắng cho người nghe, và ông bầu cho mượn hệ thống âm thanh của gánh hát nên xôm tụ lắm. Ông Năm Chắc đã đưa đào kép của mình, luôn cặp đào kép chánh Nhựt Tài và Hồng Thơm đến giúp vui, thêm tay đờn guitar của gánh hát là Cò Đúng... Đúng chừng khoảng 17 tuổi, nhưng thông thạo đủ loại đờn mà đặc biệt tiếng đàn cò của em khắp các tỉnh miền Tây chưa ai qua được, vì thế mà mọi người gọi em là Cò Đúng, riết quen luôn... Nhưng hôm nay Kìm, tranh, cò thì đã do ba ông già Bảy Thọ, Năm Chắc, Mười Tung giữ, chỉ còn cây guitar thì mấy người nhỏ như Cò Đúng, Tỵ, Hoành thay phiên... Lành tuy cũng rất say mê nhạc cổ, nhưng tài nghệ chưa được bao nhiêu, anh đành đứng ngoài làm khán giả trầm trồ theo từng tiếng nhạc du dương trầm bỗng, đến những lời ca vọng cổ mát dịu lòng người dù dưới ánh nắng xế trưa oi bức. Khán giả và nghệ nhân được chủ nhà phục vụ thức ăn nhẹ, kẹo bánh trà nước cho đến trời ngã nắng thì Hoành thông báo nghỉ giải lao để gia đình ông Bảy đải nghệ nhân cơm chiều... và chương trình chính thức chơi nhạc tài tử sẽ bắt đầu khoảng một giờ sau... Hạnh suốt ngày hôm nay đã bồn chồn ra vào, khi đến giờ nầy mà vẫn chưa thấy Định... cô hát mà hồn để ở đâu nên so với Hồng Thơm, cô thua sút thấy rỏ, đến nỗi thằng Lỳ lắc đầu:

- Cô Ba Hạnh hôm nay hát làm sao ấy, chắc hơi hám cổ để quên lại trên Saigon rồi í mà...

Nhưng cơm dọn ra, ông Bảy Thọ chưa kịp mời mọi người cầm đủa thì bên ngoài cổng có tiếng người gọi lớn:

- Cô Ba ơi, có người kiếm cô nè...