Chương 2-1

Một năm sau ngày Tổng Thống Ngô-Đình-Diệm bị lật đổ, ở đâu không biết chứ Mỹ Tho hầu như Việt Cộng cũng chưa dám bò ra hang, nên người dân hai làng Long Hưng và Thạnh Phú vẫn còn sống trong thanh bình trên những cánh đồng lúa trỉu hạt, nhịp nhàng tiếng chày giã gạo vào những đêm trăng, và chợ Xoài Hột vẫn tấp nập người mua kẻ bán. Đối diện với khu chợ bên bờ kia của con kinh Thầy Tùng là xưởng cưa của ông Bảy Thọ. Xưởng tuy không lớn lắm, nhưng xẻ gổ cung cấp đủ cho nhu cầu xây dựng nhà cửa, đóng thuyền ghe của cư dân hai làng Long Hưng và Thạnh Phú. Ông Bảy Thọ là con Út của Hương Hào Thân, nên ở nhà hương hoả cách đó khoảng vài trăm mét, tuy giàu có nhưng nổi tiếng hiền đức, thường giúp đở cho những gia đình neo đơn, túng quẫn. Bà Bảy ngày trước nghe nói cũng là hoa khôi ngoài Sông Thuận, cũng rất hiền lành tốt bụng. Ông bà có hai người con, 1 trai là cậu Hai Long đang học y khoa trên Saigon, 1 gái là cô Ba Hạnh, xinh đẹp, thật giỏi giang, cùng Bà Bảy quán xuyến hết cả công việc đồng áng, thợ thầy, nên ông Bảy thường chỉ lo về giao tế. Ông bà còn có 2 chiếc ghe chài do hai người cháu gọi ông Bảy bằng Cậu trông coi, 1 chiếc đi về các tỉnh miền Tây và 1 chiếc đi Saigon, nên xưởng cưa của ông có làm một chiếc cầu ra chỗ neo ghe thật rộng để vận chuyển hàng và những đêm trăng ra đó nhâm nhi vài xị, lai rai đờn ca đón ngọn gió mát lạnh từ Kinh Xáng thổi vào thì còn gì hơn.

Chiếc ghe chài đi miền Tây, được đóng tại xưởng cưa nầy do đích thân Mười Tung là một thợ mộc lão luyện, tay nghề cha truyền con nối ở tại làng Thạnh Phú chỉ huy người làm, hạ thủy cách nay đã hai năm và đã giúp chủ nhân buôn may bán đắt, nên hầu như mọi người trong hai làng LH và TP không ai là không biết bác Mười, vì tay nghề mà còn vì cơ ngơi đồ sộ của bác nữa...

Hai ngày nay Bà Bảy vô cùng thắc mắc, tại sao hàng hoá trên chiếc ghe chài đi miền Tây đã bốc lên hết, mà sao Ông Bảy không cho xếp hàng mới của khách xuống mặc dù mọi thứ đã sẳn sàng trong kho, thì vừa kịp thằng Tỵ, xếp của chiếc ghe bước vào nhà:

- Cậu Bảy có nhà không mợ?

Bà Bảy dựng chiếc cào lúa vào vách nhà:

- Sáng giờ có thấy ổng đâu, bộ không có ngoài xưởng à.

- Con ở ngoải về đây mà, chỉ có con Hạnh ngoài đó hà.

- Ủa lạ, ông nầy đi đâu vậy kìa, trưa trời trưa trật rồi... Bà dở nắp lu nước mưa bên hông nhà, lấy chiếc gáo dừa múc nước uống một ngụm... mà nè Tỵ, sao tao chưa thấy tụi bây đem hàng xuống ghe vậy, còn đợi gì nữa chứ, coi chừng trể giao đồ cho người ta đó nhen.

- Con cũng đang lo đây nè, ghe của thằng Sữu xuống hàng gần xong rồi, ái cha, con không biết sao nữa, hôm qua Cậu Bảy kêu con lại, căn dặn nhiều lần là không được đem hàng gì xuống ghe nếu Cậu chưa biểu, con lo quá nên đi kiếm Cậu nè....

Bà Bảy tháo chiếc khăn trên đầu xuống lau sơ qua trán đi vào nhà:

- Mầy ăn cơm chưa, thôi vào làm ba hột đi, chờ ổng về tao hỏi coi như thế nào.

- Dạ.

Bà Bảy vào nhà chưa kịp gọi chị Mén là người giúp việc trong nhà dọn cơm thì Ông Bảy đạp chiếc xe đạp Alcion (*) về đến.

- Ổng về kìa... và bà gọi Mén:

- Mén ơi, coi dọn cơm đi con, ông bây về rồi kìa...

Có tiếng Mén dạ lớn ngoài sau, cũng vừa lúc Tỵ quay lại nhìn Ông Bảy dắc xe đạp vào nhà:

- Con kiếm Cậu sáng giờ, hôm nay xếp hàng xuống ghe được chưa Cậu?

Ông Bảy Thọ sắc mặt đăm chiêu:

- Vào ăn cơm đi, từ từ, tao có chuyện nói cho mầy nghe.

Bà Bảy cũng hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của ông Bảy với Tỵ:

- Có chuyện gì vậy ông?

- Ồ, tôi nghĩ cũng không quan trọng đâu, Bà đừng lo, thôi vào ăn cơm đi, tôi đói bụng quá rồi.

Hình như đã quen với tính của ông nên Bà Bảy nói theo:

- Ông ra sau rữa mặt cho mát đi, tôi vào phụ con Mén chút.

- Ừ, nhớ kêu mấy đứa đang phơi lúa ngoài sau vào ăn luôn nha Bà.

- Tôi nhớ mà.

* xe đạp Alcion là xe đạp đắt tiền của Pháp, thường chỉ người giàu có mới sắm được. (cái nầy là nghe nói thôi, đúng sai không biết hihiihihiiiii )

Bà Bảy bới chén cơm thứ hai đưa sang cho Ông Bảy:

- Ông nè...

Nhưng Bà chưa kịp nói gì thêm thì Ông đã ngắt lời:

- Thằng Lành về chưa vậy?

- Thằng Lành... Bà như sực nhớ ra... ủa, mà sáng giờ nó cũng đi đâu mất, tôi tưởng nó ở ngoài xưởng cưa chứ.

Tỵ xen vô:

- Sáng giờ con ngoài xưởng cưa mà, đâu thấy nó chứ.

- Tôi đã sai nó đi kêu người, trưa nay khi nước đứng lớn, kéo chiếc ghe chài miền Tây lên ụ để sửa, bây giờ tôi nghĩ nó phải về rồi chứ.

Bà Bảy cũng như Tỵ kêu lên:

- Kéo ghe lên ụ để sửa, ghe còn mới mà sửa gì chứ?

Ông Bảy thở dài:

- Bà hãy nghe lời tôi đi, còn nguyên nhân tại sao thì từ từ tôi nói cho Bà biết.

Vừa lúc đó một thanh niên lực lưởng, nước da đen sạm bước vô nhà, mà vừa nhìn thấy Tỵ đã nói:

- Thằng Lành về kìa Cậu.

Ông Bảy Thọ tươi ngay nét mặt:

- Lành, vô ăn cơm luôn đi, xong hết rồi chứ?

Gã thanh niên tên Lành cúi đầu:

- Thưa Cậu, mọi việc con đã lo xong xuôi, chỉ chờ nước đứng là kéo nó lên ụ.

Tỵ kéo ghế cho Lành, trong lúc Mén từ sau đã đem thêm chén đủa, và Bà Bảy mau mắn:

- Đưa tao xúc cơm cho.

Và bữa cơm thêm sự hiện diện của anh lực điền nầy đã vui hẳn lên. Lành mồ côi từ thuở nhỏ, cha mẹ Lành là tá điền của ông bà Bảy, một đời chăm chỉ với công việc ruộng đồng, nhưng sau đó cha Lành đã tham gia kháng chiến chống Tây và đã tử trận, mẹ Lành sau đó mang bệnh cũng đã qua đời lúc Lành vừa được 5 tuổi.Ông Bà Bảy đã đem Lành về nuôi, coi như con cháu trong nhà, cả Long và Hạnh cũng xem Lành như em vì Lành nhỏ hơn Hạnh 1 tuổi. Khi lớn lên Ông Bà cũng đã có ý cho Lành theo Long lên Saigon để học, nhưng Lành nhất định không chịu mà ở lại quê để giúp Ông Bà trong công việc đồng áng và với tánh tình cũng giống như tên nên Lành được hầu hết mọi người trong làng quí mến.

- Cậu Bảy à, con thấy ghe còn mới mà, có hư gì đâu mà kéo lên sửa chứ. Tỵ lập lại với ông Bảy Thọ thắc mắc của mình khi mọi người ăn cơm xong qua uống nước trà.

- Có nhiều chuyện tạm thời chưa nói cho bây nghe được, cứ làm theo lời tao đi.

- Rồi có đi kêu bác Mười Tung đến không. Muốn kêu bác thì Cậu phải nói sớm chứ lúc nầy nghe nói bác bận lắm đó. Tỵ tiếp.

Ông Bảy Thọ bưng tách nước trà, uống một ngụm trầm ngâm:

- Không cần đâu.

Lành trố mắt nhìn Bảy Thọ:

- Ủa, sửa ghe mà sao không kêu bác Mười, hở Cậu?

Bà Bảy vừa bước ra nghe vậy cũng thắc mắc:

- Không kêu anh Mười, vậy ông định kêu ai?

- Tôi cũng chưa biết nữa, kéo ghe lên đi rồi tính. Thôi tụi bây uống nước rồi ra ngoài đó làm những việc tao dặn đi. Tao nghỉ chút rồi ra sau có gì về cho tao hay nha.

Tỵ và Lành "dạ", chào ông bà Bảy rồi đi về xưởng cưa lo kéo chiếc ghe lên ụ mà mỗi đứa một suy nghĩ.

Thấy Lành và Tỵ đã đi khuất, mà ông Bảy vẫn còn ngồi bên tách trà đã nguội, bà Bảy nhắc ông trước khi định bước ra sân coi người cào trở lúa:

- Ông vào nghỉ chút đi, còn ngồi đó làm gì chứ?

Ông Bảy chỉ chiếc ghế trước mặt mình:

- Bà ngồi xuống đi, tôi có chuyện nói với bà, lúa thóc để tụi nhỏ lo được rồi.

Bà Bảy chỉ chờ có bấy nhiêu:

- Chuyện gì vậy ông, có phải chuyện chiếc ghe miền Tây không?

- Đúng vậy.

- Nhưng tôi thấy có gì đâu nà, tụi thằng Tỵ trông nom chu đáo lắm mà.

- Chuyện không phải từ tụi nó... mà... Ông Bảy đổi giọng... Bà còn nhớ ngày mình hạ thủy chiếc ghe không?

- Nhớ chứ... ngày 29 tháng tư, cách đây hai năm... à mà, hôm nay không đúng là ngày đó hay sao... bà Bảy nhẩm tính.

- Ừ, đúng là ngày đó đó, nên tôi quyết định kéo nó lên ụ, vì bà biết không... cái đêm trước ngày hạ thủy nó, để thưởng công cho đám thợ mình đã làm heo đải tụi nó, và tôi ham vui nên quá chén say mèm ngủ luôn trong xưởng... nửa đêm mắc tiểu tôi đi ra sau bánh lái ghe để tiểu, thình lình tôi nghe có tiếng búa đóng nhẹ nhẹ trước mủi ghe và tiếng nói xù xì... Tôi men theo thành ghe lên coi ai... trong bóng đêm lờ mờ, nhưng tôi vẫn nhận ra lão Mười Tung... lão gỏ gỏ chiếc búa nhỏ vào mủi ghe và nói..." mi phải ở đây...làm việc cho ta... hai năm đầu cho bọn chúng hanh thông buôn may bán đắt, đến năm thứ ba thì nhận chìm nó, coi như lễ ta tạ cho mi... nhớ lời ta dặn... nhớ chưa"... dứt lời lão gỏ gỏ chiếc búa vào mủi ghe, và hình như lão nói 3 lần như vậy... mới bỏ đi. Lúc đó tôi tuy có sợ thiệt, nhưng tôi nghĩ dù sao mình cũng có thời gian 2 năm để lo nên tôi im lặng. Sau đó tôi có nói sự việc nầy cho thầy Hai Lý...

Bà Bảy cướp lời ông mà giọng nói run run:

- Thầy Đông y sĩ Lý ngoài vàm đó hở ông, rồi thầy nói sao?

- Đúng vậy, thầy Hai là thầy thuốc, cũng là người coi quẻ Tiên Thiên rất giỏi, thầy đã coi cho tôi một quẻ, nói phúc đức gia đình ta lớn, có thể sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu đã bị người ta ếm thì phải kiếm người để giải...

- Trời... bà Bảy kêu lên... mình đối xử với anh Mười như bát nước đầy, tiền bạc sòng phẳng thì nguyên do gì ảnh lại ếm gia đình mình chứ?

Ông Bảy thở dài:

- Theo lời thầy Hai, thầy nghĩ lão Mười Tung chắc là xữ dụng bùa Lỗ Ban, mà nếu đã là bùa Lỗ Ban thì ếm người không cần nguyên do đâu.

Bà Bảy hỉ mủi, sụt sịt khóc:

- Bây giờ mình phải làm sao hở ông? thầy Hai có chỉ cho ông không?

- Lúc đó thầy nói sau hai năm thì kéo chiếc ghe lên rồi sẽ tìm cách giải, nhưng...

- Nhưng gì chứ...?

- Hai ngày nay tôi vào tìm thầy Hai, nhưng người nhà thầy cho biết, thầy đã đi Saigon để trị bịnh cho người ta rồi nên tôi chưa biết phải làm sao.

- Trời đất ơi, sao lúc nầy mà thầy lại đi vắng chứ? Bà Bảy kêu lên.

- Bà bình tỉnh đi, chuyện đâu còn có đó mà, phải giữ kín, đừng làm rùm beng nhiều người biết không tốt đâu... à mà, lúc trước quẻ Tiên thiên của thầy Hai có nói, trong gia đình mình người tuổi Thân có phước tướng sẽ giúp giải được nạn nầy.

- Tuổi Thân... con Hạnh... Bà Bảy trố mắt nhìn ông.

- Ừ, chỉ có con Hạnh là tuổi Thân, nhưng tôi không biết làm sao mà nó giải được nạn nầy chứ.

Bà Bảy cúi đầu lẩm bẩm:

- Sao lại là con Hạnh....

Thì cũng vừa lúc đó, Hạnh đạp xe vô trong cổng nhà.

Cô Ba Hạnh đã xinh đẹp, đi dưới cái nắng ban trưa gay gắt nên đôi má càng hồng trông càng đẹp hơn, vừa bước vào nhà cô tháo chiếc nón lá xuống quạt những giọt mồ hôi đang rịn ra hai bên thái dương:

- Ba ơi, các ảnh đã kéo chiếc ghe lên ụ rồi, Ba có cần ra đó coi lại không?

Chợt nhìn thấy nước mắt bà Bảy vẫn còn rưng rưng, cô hốt hoảng:

- Má, có chuyện gì vậy? Sao Má khóc... Ba, có chuyện gì mà Má khóc vậy Ba?

Bà Bảy quẹt nước mắt, nắm lấy tay cô, trong khi ông Bảy nhìn Hạnh:

- Con ngồi xuống đây đi, Ba có chút chuyện cần nói cho con biết... và ông tóm tắt câu chuyện cho Hạnh nghe. Hạnh thảng thốt:

- Hèn chi, lúc nảy khi mấy ảnh kéo chiếc ghe lên ụ, con thấy thằng Hoành, con của lão Mười Tung cứ đến hỏi đon hỏi ren hoài... không ngờ lại có chuyện như vầy...

- Ba nghĩ, thằng Hoành nó thấy lạ nên hỏi vậy thôi, chứ Mười Tung đời nào nói cho nó biết chuyện lão ta làm chứ...

Hạnh cúi đầu im lặng, như để đánh giá thái độ lúc nảy của tên Hoành, và cô ngước lên hỏi ông Bảy:

-Anh Tỵ và chú Lành đã biết chuyện nầy chưa Ba?

- Ba mầy chưa muốn cho tụi nó biết. Bà Bảy xen vào.

- Vậy bây giờ mình phải làm gì?

- Hai má con đi Saigon một chuyến đi. Ông Bảy nói.

- Đi Saigon? Làm gì chứ? Bà Bảy và Hạnh cùng lên tiếng.

Ông Bảy chậm rãi:

- Người nhà của thầy Hai Lý có nói cho Ba biết, thầy Hai lên Saigon ở nhà người bạn của thầy là chủ tiệm thuốc Bắc, kế bên nhà hàng Á Đông trong Chợ Lớn để cùng định bệnh ông nhà giàu nào đó... Nếu con là phước tướng của gia đình ta, đi tìm thầy Hai, Ba nghĩ... biết đâu...

- Nhưng Ba nói là lúc trước thầy Hai cũng đâu biết cách giải chứ... cô Ba Hạnh thắc mắc...

- Ừ, nhưng hy vọng là thầy Hai có bạn bè hay quen biết được ai có khả năng giúp mình... vì ngoài thầy Hai mình cùng đâu quen biết ai...

- Ba con nói cũng đúng đó Hạnh... sẳn đó thăm anh Hai con luôn... Ông định chừng nào tui với con Hạnh đi?

- Đi ngay bây giờ, chứ chừng nào nữa? Thôi má con bà vô sữa soạn quần áo, tui ra kêu thằng Lành về đánh xe đưa bà với nó vô lộ trong... nhớ đừng hé môi cho bất cứ người nào biết chuyện nầy ngoài thầy Hai Lý nha... cả thằng Long cũng đừng cho nó biết, hông thôi nó về đây lại sanh thêm chuyện...

Rồi như để trấn an vợ con, ông Bảy Thọ cười:

- Má con bà an tâm đi, gia đình mình không hề làm gì tổn đức sẽ được ơn trên che chở mà...

Bà Bảy sụt sùi nhìn theo ông Bảy lên xe đạp, đạp ra ngoài xưởng cưa...

- Ông cũng phải cẩn thận nha...

Sáng hôm nay là ngày thứ hai, Bà Bảy và Hạnh trở lại tiệm thuốc Bắc Vạn Sanh Đường, địa chỉ số 402 đường Trần Thanh Cần kế bên Nhà hàng Á Đông, đúng theo miếng giấy người nhà thầy Hai Lý ghi đưa cho Ông Bảy, để hy vọng gặp thầy Hai, vì hôm qua khi họ đến, tiệm thuốc đã đóng cửa không có ai ở nhà.

Nhưng họ vô cùng thất vọng khi thấy cửa tiệm vẫn đóng. Sự hiện diện của họ ngày hôm qua, rồi hôm nay, đứng nhìn căn tiệm đóng cửa đã gây chú ý cho những người buôn bán lẻ trên lề đường... một người Hoa trung niên, có xe bán nước sâm gần đó nhìn họ:

- Hai người pị pệnh, muốn tìm thầy hốt thuốc hở, uống lước sâm li, mát lắm...

- Dạ... dạ... không phải, nhưng... Hạnh lúng túng trả lời..

Ông người Hoa, không hỏi nữa, nhưng nhìn họ có vẻ ngạc nhiên vì không bị bệnh thì đến tiệm thuốc làm gì chứ... Bà Bảy nhìn thấy vẻ hiền lành của ông ta, nên cười thân thiện;

- Được, tôi cũng đang khát nước, cho hai ly lạnh đi... mà nè, nị bán ở đây, nị có biết tiệm thuốc nầy tại sao không mở cửa bán vậy?

Ông người Hoa vui vẻ vặn nước sâm trong bình ướp lạnh ra ly cho Bà Bảy và Hạnh:

- Không piết gia lình ông chủ li chơi lâu zồi, pa pốn ngày lay không có mở cửa chớ...

Bà Bảy không dấu được tiếng thở dài, thất vọng:

- Nị có biết chừng nào họ về không?

- Chời ơi, ngộ sao mà piết lược chớ... hai người muốn tìm người quen chong lầy ha?... vài ngày sau chở lại li nha...

Mẫu đối thoại ngắn ngủi, cùng vẻ mặt thất vọng của Bà Bảy và Hạnh, khi Hạnh mở chiếc bóp đeo vai, trả tiền nước sâm, đã làm một vài người rổi việc nảy giờ đứng xung quanh nhìn theo, khi hai người đi ra đầu chợ Kim Biên tìm xe xích lô:

- Hai người nầy, chắc chắn ở dưới quê lên tìm người nhà rồi...

Vài ba người liền tách ra, đi theo họ...