"Ngài còn có thể rút ra ba nhân vật, xin hỏi ngài muốn tiến hành bây giờ không?"
"Bây giờ?"
Nabatame Datsu xúc phân mèo, nghĩ lại sơ lược một hồi, cảm thấy mình hôm nay cũng rất may mắn, "Vậy bây giờ đi."
Vòng quay lớn từ từ chuyển động, so với lần trước thì lần này vòng quay có thêm đèn màu giá rẻ, được treo trên vòng quay, khi quay sẽ chuyển sang các màu sắc khác nhau.
Vòng quay từ từ dừng lại, kim đồng hồ chỉ về phía trên tờ giấy màu tím, hai chữ 'Nakajima Atsushi' được viết bằng nét chữ méo mó.
Nabatame Datsu vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tâm lý, cho rằng mình lại phải nôn một lần. Nhưng khác với Dazai Osamu lần đó, lúc này một phần nhỏ tư tưởng liên quan Nakajima Atsushi đưa vào bộ não đúng thật là nhẹ nhàng đến đáng sợ, trong suốt quá trình không hề có cảm giác đau đớn, thậm chí còn giảm bớt một phần mệt mỏi, so sánh với Dazai Osamu thì khác nhau như trời với đất.
Dazai Osamu, không hổ là ngươi...... Ngài.
Giả thiết ban đầu về siêu năng lực của Nakajima Atsushi là biến thành hổ, Nabatame Datsu dạo qua cửa hàng một lần, nhận thấy thuật thức giống như đúc với siêu năng lực phi thường yếu.
"Hơn nữa với giá trị của năng lực này còn có mặt mũi bán giá này hả." Nabatame Datsu khϊếp sợ.
Trị số năng lực quá yếu và tỷ lệ giá cả trên hiệu suất quá thấp làm Tiểu Robot cũng không vừa ý, "Năng lực không nhất thiết phải giống như đúc, chỉ cần giả thiết có 'hổ' là được rồi."
"Ví dụ như cái này?"
【 Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật (Bạch Hổ) (thuật thức màu xanh lục): Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật không hoàn chỉnh, chỉ có thể triệu hồi ra Bạch Hổ ——200 coin 】
"Đúng lúc đang giảm giá, tôi vẫn mua nổi."
"Có thể. Tiến hành mua bây giờ hay không?"
"Mua đi."
"【 Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật (Bạch Hổ) lv0 】 đã tự động lưu trữ trong thanh kỹ năng của ngài, vui lòng kiểm tra và nhận."
"Tôi vẫn còn lại hai người có thể rút phải không, rút một cái nữa đi." Xuất hiện từng người từng người không tốt lắm, quá cố tình, hơn nữa sự nhẹ nhàng của Nakajima Atsushi cho cậu rất nhiều lòng tin.
Vòng quay lớn treo đèn màu giá rẻ lại lần nữa xuất hiện, chẳng qua tờ giấy ban đầu viết Dazai Osamu và Nakajima Atsushi bị gỡ xuống, bức ảnh về vũ khí trông có hình dạng kỳ lạ được treo lên.
Vòng quay từ từ dừng lại, lần này kim đồng hồ chỉ về phía trên thanh màu tím, nét chữ sạch sẽ rõ ràng, viết hai chữ "Akutagawa Ryunosuke".
"Vận may của ngài đúng là rất tốt."
Vừa định mở miệng, một đợt rét lạnh thấu xương đột nhiên từ đầu ngón chân truyền đến não, như bất ngờ bị ai đó đẩy xuống bể băng vào mùa đông lạnh giá, nhiệt lượng của nội tạng nhanh chóng xói mòn, cơ xương thậm chí không kịp run rẩy, tứ chi Nabatame Datsu lập tức cứng đờ, làn da dường như có những tinh thể băng nhỏ kết tinh bên ngoài.
Không đến mười giây, cơn lạnh buốt này rút đi như thủy triều, chỉ còn lại Nabatame Datsu duy trì động tác ban đầu cứng đờ xúc phân mèo, xúc cảm cứng đờ của tứ chi còn lưu lại đại não, hồi lâu không biến mất.
"...... Bọn mi đây là...... Mang hiệu ứng đặc biệt cho mỗi cá nhân nữa sao?......" Lại chịu vài lần nữa cậu thật sự sẽ có bóng ma tâm lý.
Giọng điệu của Tiểu Robot lưa thưa bình thường: "Các nhân vật khác nhau sẽ có các thuộc tính khác nhau, tùy thuộc vào thái độ của nhân vật đối với thế giới bên ngoài và cách đối nhân xử thé của chính người khế ước."
"...... Cảm nghĩ của tôi là Nakajima Atsushi là thiên thần."
"Nhân tiện, ở nơi cách ngài chưa đầy 1000 mét, nhân vật trọng yếu Zenin Mai và Kamo Noritoshi đang chiến đấu với chú linh."
【 Ngài đã mở khóa nhiệm vụ phụ: Đạt được Ngọc Khuyển ( 0/2) 】
"?Đây là nội dung nhân tiện nói hả?"
Vẫn chưa kịp và không có coin chọn thuật thức kèm theo cho Akutagawa Ryunosuke, Nabatame Datsu đã phủ thêm áo choàng Nakajima Atsushi, mang theo thuật thức sơ cấp lv1 không hoàn chỉnh, trong lòng rất không chắc chắn.
Đi ra từ cửa chính sẽ bị theo dõi chụp được, Nabatame Datsu muốn cố hết mức tách ra quan hệ giữa những áo choàng và bản thể. May mà Nakajima Atsushi là chiến lực của có bản lĩnh xuất sắc của công ty trinh thám, những việc như nhảy cửa sổ và leo tường có thể được thực hiện dễ dàng.
【 Độ phù hợp với Nakajima Atsushi tăng lên đến 13%】
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Robot tránh cameras, Nakajima Atsushi chạy về phía la bàn chỉ dẫn, cảm thấy mình chính là Spider Man của quê hương Yokohama.
"Ngọc Khuyển là cái gì?"
"Một trong những thuật thức tổ truyền của tộc Zenin, Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật, thuật sư có được thuật thức này sẽ thu được hai con ngọc khuyển từ gia tộc tặng khi mới bắt đầu tập luyện, sử dụng nó như một phương tiện, sau này thu phục chú linh mạnh mẽ hơn."
"Tộc Zenin?"
"Tam đại thế gia song song với Gojo, Kamo trong chú thuật giới, chiếm phần lớn tài nguyên trong chú thuật giới vốn cực kỳ coi trọng huyết thống, mặc dù thực lực xuất sắc, nhưng có tập tục xấu là ngược đãi phi thuật sư đời sau."
Nabatame Datsu thật lòng thật dạ, "Hơi giống hoàng thất."
"Tổ tiên của Ngự tam gia đúng thật có huyết thống hoàng thất, ngài nói vậy cũng không sai."
Chạy băng băng trong những con hẻm nhỏ giữa những tòa nhà cao tầng, tìm kiếm những khe hở đen tối giữa những ánh đèn sáng chói. Làn gió đêm thổi qua bên tai Atsushi, làm xõa mái tóc màu trắng bên tai.
Theo sự chỉ dẫn của la bàn, sau những tòa nhà cao tầng, cậu dừng lại trước một căn chung cư nhìn có vẻ cũ kỹ nghèo nàn.
Không giống như trung học Sugisawa số 3 tỉnh Miyagi lần đó, tòa chung cư này trông không có gì nổi bật, ngoài tường có dấu vết của mưa rửa trôi trong nhiều năm, bây giờ đúng là đầu mùa xuân, cỏ dại mọc thành cụm dọc theo ven tường, cầu thang đã sử dụng nhiều năm lung lay nhẹ khi bước lên.
"Phòng thứ ba bên tay trái lầu hai, cửa không khóa."
Cửa chống trộm gỉ sắt có khe hở nhỏ, dùng lực đẩy nhẹ là có thể mở ra, mặc dù bên ngoài rõ ràng là đêm tối nhưng vẫn tồn tại ánh sáng, chỉ có điều ánh sáng chỉ chiếu tới cửa ra vào, vào sâu bên trong, tất cả ánh sáng đều bị bóng tối cắn nuốt, thậm chí trong hốt hoảng Nakajima Atsushi cảm thấy bóng tối đang kích động từ từ, lặng lẽ mà chào đón cậu.
"Xin chào? Xin hỏi có ai bên trong sao?"
Nakajima Atsushi đứng ở cửa kêu vào trong, đúng như dự đoán không nhận được một chút đáp lại nào.
Tới cũng tới rồi. Cậu bất chấp khó khăn bước vào, "Chú thuật sư có thường xuyên trải qua loại chuyện này không?" Cậu vẫn luôn chỉ biết có nguyền rủa và sự tồn tại của trường học bồi dưỡng nhân tài liên quan, đây chính là lần đầu tiên tiếp xúc với chú thuật giới.
"So với số lượng nguyền rủa, số lượng chú thuật sư không đủ, chỉ số nguy hiểm lại tăng vọt."
Kiên trì vượt qua bóng tối của lối vào, cậu đi đến một không gian khắp nơi là nham thạch, như thể một hang động ngầm dưới lòng đất, thỉnh thoảng có viên đá quý lóng lánh được khảm vào trong đá.
Hang động càng kéo dài vào bên trong, liên tục lan đến nơi sâu không có ánh sáng, la bàn cho thấy nhân vật trọng yếu đang trong hang động.
Không biết có phải ảo giác của Nakajima Atsushi hay không, cậu luôn có thể nghe được từng tiếng kêu "Đá quý" truyền đến từ bên trong hang động.
"Năm giác quan của Nakajima Atsushi rất xuất chúng, có lẽ là không phải ảo giác của ngài."
"Tôi cũng đoán vậy."
Càng đi vào trong, bóng tối quanh thân lại càng dày đặc, thị lực của Nakajima Atsushi cực kỳ xuất sắc, nhưng đi đến độ sâu hiện tại này, cậu cũng chỉ có thể thấy rõ khu vực xung quanh cách đó không xa.
"Tuy rằng ý định ban đầu không tốt lắm nhưng may là tôi mang theo bật lửa." Vốn là dùng để phóng hoả thiêu sơn khi gặp tình huống bất thường.
Một giây trước khi cậu lấy chiếc bật lửa từ trong túi quần yếm ra, bản năng thuộc về dã thú bỗng nhiên báo nguy trước, làm cậu vô thức cúi đầu xuống, khó khăn né tránh tảng đá gào thét qua đỉnh đầu.
"?!"
Nakajima Atsushi cảnh giác mà quay người lui về phía sau, dựa lưng vào tảng đá, cố gắng dùng năm giác quan cảm nhận kẻ địch trong bóng tối, tiếp tục động tác trước đó bằng một tay, lặng lẽ mà lấy bật lửa ra.
Không biết nên mô tả tiếng vang phát ra của kẻ địch chưa biết như thế nào, đó là âm thanh hoàn toàn không thuộc về tự nhiên, âm thanh chói tai mà ngắn ngủi, không hề dễ chịu, nhưng nhờ vậy, Nakajima Atsushi ngay lập tức phong tỏa được phương hướng của kẻ địch.
"Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật —— Bạch Hổ."
【 Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật (Bạch Hổ) đã sử dụng 】
Như thể bị thứ gì đó lôi kéo, tay tự nhiên mà làm ra thủ ảnh con hổ. Từ bóng ma quanh thân bắt đầu khởi động, bóng dáng nhanh chóng ngưng tụ thành hình một con Bạch Hổ đang treo lơ lửng, Bạch Hổ có răng nanh sắc bén, trong hốc mắt có ngọn lửa màu hổ phách trong trẻo, chiếu sáng chú linh cách đó không xa.
Vào giờ phút này tinh thần trong đầu đang chia làm hai, cộng sinh thành một khối, cậu không chỉ có thể cảm nhận được thị lực ban đầu thuộc về con người, mà còn có thể quan sát thế giới thông qua hai mắt của Bạch Hổ.
Bạch Hổ ngẩng đầu nhe răng, cuối nửa người trước xuống, làm động tác chuẩn bị săn mồi.
Chú linh dường như có một chút trí khôn, ước lượng sức chiến đấu của hai bên, lui nhẹ về phía sau, chuẩn bị chạy khỏi chiến trường.
"Bạch Hổ!"
Đáp lại âm thanh, Bạch Hổ lao mạnh về phía trước, cắn não bộ và vị trí liền kề cơ thể của chú linh, cắn một cách hung hăng, lại cắn cổ chú linh, thi thể mất đầu của chú linh rơi xuống đất, nhanh chóng biến thành tro bụi bay đi.
"Ngài bắt đầu thật nhanh." Bên tai truyền đến lời ca ngợi không chút dao động của Tiểu Robot.
Bạch Hổ hóa thành cái bóng tiến vào trong bóng tối xung quanh, Nakajima Atsushi bật một tia lửa, cảnh giác hơn với mọi động tĩnh xung quanh người, đi vào chỗ sâu hơn, "Còn cách nhân vật trọng yếu bao xa?"
"Theo tốc độ hiện tại của ngài, chưa đến ba phút."
"Đối phương đã chú ý tới sự hiện diện của ngài."
Nhanh chóng lướt qua kịch bản trong não, Nakajima Atsushi chạy vào chỗ sâu hơn, gió thổi vi vu lay động ngọn lửa trong tay cậu từ bên này sang bên kia.
"Ngươi là ai?" Một giọng nữ nhẹ nhàng kề sát bên tai, trái tim dường như bị khóa chặt trong nháy mắt.
Bản năng thuộc về loài thú kêu gào nguy hiểm trong não, Nakajima Atsushi đóng băng tại chỗ, trên cổ của cậu, con dao găm bén nhọn phản chiếu ánh sáng ấm áp của bật lửa.
Bộ não đang kêu lên vì nguy hiểm, nhưng không chỉ vì phía người phụ nữ phía sau.
Cách cậu không xa, người đàn ông mặc đồ đi săn không làm ra động tác tấn công, nhưng mà Nakajima Atsushi thật sự cảm nhận được cảm giác ngột ngạt khi bị hắn tập trung vào.
"Ta không nhận được tin tức chi viện nào từ chỗ của đôn đốc." Giọng điệu Kamo Noritoshi đều đều, "Chú thuật sư đi nhầm...... Hay là chú nguyền sư?"
Theo âm điệu của chú nguyền sư, mũi đao ở cổ càng gần với da hơn.
Trên cổ là đao hàng thật giá thật, còn bị hai tầm mắt có cảm giác áp bách tập trung vào, làm Nakajima Atsushi có phần hồi hộp, "Không phải! Tôi là chú thuật sư, thấy tình huống bên này không đúng mới đến, là đồng đội...... Bỏ đao lưu tình."
Kamo Noritoshi còn chưa nói gì, Zenin Mai đã sòng phẳng gọn gàng mà thu đao, "Yếu như vậy, thật sự không giống chú nguyền sư."
Nabatame Datsu không có thời gian để nâng cấp kỹ năng: Nakajima Atsushi chịu khổ yếu đi.
Zenin Mai hai tay ôm ngực, đi ra vị trí xa hơn một chút, "Nếu đã tới, vừa lúc chúng tôi thiếu sức chiến đấu, thì cùng nhau đi, cậu tên gì?"
"Nakajima Atsushi."
"Vào trong với chúng tôi đi."
Kamo Noritoshi nhíu mày, không quá đồng ý, "Nơi này rất nguy hiểm, không phải nơi ngươi nên tới, nhân lúc bây giờ rời đi, ta sẽ gọi điện thoại kêu đôn đốc mở một cái miệng nhỏ trên màn, ngươi ra ngoài từ đó."
Zenin Mai làm ra biểu hiện không thể chịu nổi, nhưng cũng không nói gì.
Làm nhiệm vụ, làm cô đơn lạnh lẽo.
Mặc dù vậy, vừa rồi thử qua sức chiến đấu của Bạch Hổ, ngay cả khi nhiệm vụ phụ không hoàn thành cũng coi như là có thu hoạch. Nakajima Atsushi đang định gật đầu rời đi, đột nhiên đồng thời cùng hai người còn lại cảnh giác nhìn về phía cùng một hướng, tay làm động tác thủ ảnh con hổ.
[edit by @sandwalllh]