Chương 96: Xuất quỹ?!

Sau khi ăn xong, Iori xoa xoa bụng, tuy một chén mì chưa thoả mãn cậu, nhưng ít nhất cũng làm dạ dày cậu ấm lên, thoải mái không ít.

Ukyo nhẹ nhàng sờ đầu Iori, sau đó dọn chén đi vào bếp.

Mà Phil từ đầu vốn luôn đang trầm mặc, giờ lại nói: “Iori, những chuyện mà anh nói với em bữa trước… Em nghĩ thế nào?”

Iori biết hắn đang nói đến vấn đề gì, nhưng lần này cậu không cúi đầu, cũng không trốn tránh, mà lại nhìn thẳng vào Phil: “Em tin họ sẽ không bỏ rơi em, em tin mọi người sẽ luôn ở bên nhau. Em tin, em sẽ không hối hận”.

Phil mở to đôi mắt nhìn, có chút thất thố nói: “Em… Là muốn cùng anh xuất quỹ?!”

• Xuất quỹ (Come out of the closest): Nam/ Nữ công khai tính hướng bản thân là đồng tính luyến ái.

Xuất quỹ? Iori lắc đầu: “Không phải, ít nhất không phải bây giờ. Em… Em chỉ là muốn ở cạnh họ, chưa nghĩ tới mặt khác. Anh biết đấy, chỉ số EQ của em hình như rất thấp, không quá rõ ràng, sẽ làm bản thân rơi vào ngõ cụt, rồi lại làm cả nhà lo lắng, cũng sẽ lãng phí thời gian thanh xuân của chính mình”.

…•…

Từ sau hôm được Louis cứu, trong hai ngày hôn mê, cậu vẫn luôn nằm mơ. Ở trong giấc mộng, không phải đời trước, mà là đời trước nữa, giấc mộng rất chân thật, chân thật đến mức khiến Iori “Tương lai” sợ hãi.

Cậu thấy chính mình chết đi, sau khi cả nhà biết được, đã khóc, thậm chí mẹ cũng hôn mê bất tỉnh.

Một đoạn thời gian dài sau, trong nhà đều không có tiếng nói vui vẻ. Không lâu sau, Yusuke xuất ngoại du học, Fuuto cũng rất ít khi về nhà, Kaname gần như mỗi ngày đều ở trong miếu, chân chính dốc lòng tu Phật. Những người khác cũng đều rời đi, tuy không xa nhưng rất ít về nhà. Chỉ có Ukyo, Masaomi, Hikaru cùng Louis thì vẫn luôn ở trong nhà. Hikaru và Louis thậm chí vào trong phòng của Iori, không ngơ ngác nhìn giường, thì cũng là ôm album cậu xem.

Mỗi khi ăn cơm, Ukyo đều sẽ để thêm một phần chén đũa, sau đó cả nhà một bên ăn, một bên sẽ gắp những món Iori thích vào chén không…

Mỗi ngày, tối trước khi ngủ, bốn người họ đều sẽ nhìn hư không, nhẹ nhàng nói “Ngủ ngon”, mà sáng sớm tỉnh lại khi, cũng sẽ nhìn hư không hoặc nhìn ảnh của Iori nói “Ngày tốt lành”.

Cứ như vậy qua thật lâu, thật lâu, lâu đến mức, Wataru đã trưởng thành, đưa bạn gái về, Yusuke cũng đã kết hôn, con của Natsume lon ton đi mua nước tương…

…*…

Masaomi, Ukyo, Hikaru và Louis như cũ phảng phất cho rằng Iori vẫn tồn tại.

Nhìn bốn người lừa mình dối người như thế, như những cái xác không hồn, lòng Iori rất khó chịu, trướng đau. Cậu rất muốn nói bọn họ đừng như vậy, bọn họ vốn là thiên chi kiêu tử, vốn là nên có tiền đồ tốt đẹp, mà không phải giống như bây giờ, vì người đã chết như cậu, đã khuất cư một phương, mà thành ra như vậy… Làm khó cuộc sống chính mình.

Từ khi đó, Iori thề, dù họ có tâm tư gì với cậu, chỉ cần cậu còn sống một ngày, thì tuyệt đối sẽ không rời xa họ, không thể lại làm họ vì cậu mà cảm thấy tổn thương lo lắng, càng không thể hoài nghi họ đối cậu quan tâm cùng yêu quý.

Mặc kệ họ đối cậu có phải là phương diện tình cảm mà Yuuki giành cho Vinson không, cậu cũng nguyện ý nỗ lực tiếp thu, nỗ lực đáp lại. Ít nhất, cậu sẽ không trốn tránh, hay kháng cự.

Phil nhấp môi muốn nói, nhưng thấy Iori kiên định, cuối cùng vẫn là nuốt xuống lời nói. Thôi, lời này của Iori cho thấy, cậu vẫn chưa hiểu rõ. Có lẽ, một ngày nào đó, đối tượng của cậu không phải anh em trong nhà, mà là một nữ sinh đáng yêu, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn thì sao!

…´´´°•°```…

- “Hai người vừa nói “Xuất quỹ” là ý gì? Iori, em định công khai cái gì, cùng ai?!” Hikaru có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Iori nói.

Iori lắc đầu: “Không có, hiện tại em căn bản không rõ tình cảm chính mình, cho nên không có cùng ai”.

- “Vậy… Em vừa mới nói, không muốn rời đi ‘Bọn họ’, lại là chỉ ai?” Louis ôn nhu hỏi.

- “Là các anh a!”

Iori buột miệng nói: “Em không muốn xa các anh, cũng không muốn các anh xa em, chỉ vậy thôi”.

Louis sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười, cười đến đôi mắt cũng cong cong: “Ân, anh sẽ không rời xa em, mãi mãi không”.

- “Iori, anh Masaomi thề, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em, sẽ không rời xa em” Masaomi nghiêm túc nhìn vào mắt Iori, chân thành nói.

- “Còn có anh, Iori, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau…” Hikaru nắm lấy tay Iori, nhỏ giọng nói.

- “Còn có Wataru nữa, anh Iori, Wataru tuyệt đối sẽ không bỏ rơi anh…”

- “Loại thời khắc lừa tình này không thể thiếu anh đâu, Iori, anh Kaname bảo đảm với em, tuyệt đối sẽ không…”

- “Anh Iori mới không cần hoà thượng chỉ biết tán gái như anh! Anh Iori, em, Asahina Fuuto thề, chỉ cần anh không rời đi, em tuyệt đối sẽ không rời đi trước anh…”

- “Còn có anh và Azusa nữa Iori…”

…*…

Trưa hôm đó, Masaomi dẫn Iori và Louis đến bệnh viện kiểm tra, Iori thì không sao, vết thương trên người lành lại rất tốt, bác sĩ cũng khẳng định sẽ không để lại sẹo, không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc Iori đi diễn.

Nhưng còn Louis, lúc ấy vì cứu Iori, đem cả người Iori bảo hộ trong ngực, nên phần lưng bị trầy một mảng lớn, hơn nữa hai ngày nay anh vẫn lo lắng cho Iori, không có nghỉ ngơi tốt cùng bôi thuốc, hôm nay kiểm tra, liền phát hiện nhiễm trùng. Bác sĩ rất nghiêm túc mắng: “Nếu muộn thêm hai ngày, tôi đảm bảo chỗ này của cậu sẽ phát mủ! Nếu ba ngày, lưng cậu sẽ phải đi hút mủ!”

Louis cười khổ, lúc trước vì lo lắng Iori, nên vẫn rất khẩn trương, nhóm Masaomi ép anh đến bệnh viện, nhưng anh cũng sống chết không đáp ứng, còn cãi là mình không sao. Mà hiện tại Iori đã không có việc gì, anh thả lỏng lại mới cảm giác được một nửa lưng như lửa đốt, trướng rát vô cùng.

Nhưng… Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng cùng hối hận của Iori, Louis cúi đầu, khóe miệng gợi lên. Đáng giá, ít nhất Iori hiện tại bình an, vẫn đứng ở trước mặt anh. Hơn nữa, vì chuyện này, Iori tựa hồ đối anh càng để bụng hơn…

Ừm, tuy khả năng vẫn không thể sánh bằng Hikaru, nhưng anh tin, chỉ cần anh cố gắng thêm một chút, sớm muộn gì có một ngày, anh sẽ trở thành vị trí thứ nhất trong lòng Iori.

Iori ép bản thân trực diện nhìn phần lưng bị phá một tảng lớn của Louis, miệng vết thương hồng hồng thấm tơ máu, thẳng tắp nhìn chằm chằm bác sĩ cầm tăm bông, dùng nước sát trùng rửa sạch miệng vết thương cho Louis.

Lúc nãy bác sĩ cũng sát trùng vết thương trên cánh tay của cậu, cũng dùng loại nước sát trùng này, nhưng miệng vết thương vừa đυ.ng tới, Iori đã nhịn không được rụt tay lại. Mà Louis lại gần như toàn bộ lưng, nhưng mà anh sợ cậu lo lắng, nên ráng chịu đựng, không phát ra bất luận thanh âm hay động tác né tránh nào…

Iori cắn răng, cảm thấy đau thay anh, cũng là do cậu, khiến anh phải chịu đau như vậy…

Masaomi đưa tay che lại đôi mắt của Iori, giống như không cho cậu xem vết thương của Louis. Nhưng Iori lại ngang ngược kéo tay Masaomi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm miệng vết thương của Louis.

Nếu không thể giúp Louis chia sẻ đau đớn, ít nhất điều này cũng làm cậu nhớ kỹ, Louis vì cậu mà phải chịu khổ.

- “Iori, em đừng nhìn” Louis hơi quay đầu nhìn Iori, ôn nhu nói.

Iori lắc đầu, như cũ cố chấp nhìn, nhìn không chớp mắt. Louis chỉ có thể khẽ thở dài bất đắc dĩ, thôi, em ấy muốn nhìn thì cứ để em ấy nhìn. Dù sao, mấy ngày sau, Iori sẽ giúp anh thay thuốc, đều phải nhìn thấy. Hiện tại nhìn cũng tốt, ít nhất đã chuẩn bị tâm lý. Sau khi thoa thuốc, miệng vết thương sẽ càng thêm khó nhìn.

Sau khi thay thuốc, băng bó, nghe bác sĩ lại nói thêm vài việc cần chú ý xong, Iori rất chủ động đi lại, đỡ Louis dậy.

Louis có chút dở khóc dở cười, anh chỉ là bị thương ngoài da, chân không có bị thương! Nhưng Iori, chân em ấy lại bị thương, so với anh, Iori mới là người cần được đỡ đi!

Bất quá, như vậy cũng không tồi… Louis cười khẽ, đây là lần đầu tiên Iori đối anh săn sóc như vậy, anh luyến tiếc từ chối. Cùng lắm thì, lát nữa, khi Iori biểu hiện ra chân đau, anh lại đỡ ngược lại cậu.

Ca chiều hôm nay vốn là Masaomi trực ban, nhưng tình huống Iori và Louis đều không được tốt, anh không yên tâm, liền xin nghỉ hai tiếng, phải đưa hai người về tận nhà, anh mới một lần nữa trở lại bệnh viện.

…*…

Lúc này, trời đã sắp tối, trong nhà chỉ có Hikaru đang ngồi trong phòng khách cùng laptop đánh chữ. Mà đằng sau anh, còn có một thanh niên mang mắt kính, Iori nhớ không lầm, thì người nọ là biên tập viên hiện tại của Hikaru, là một người rất nghiêm túc. Có thể thấy được, Hikaru lại vì Iori mà không làm bản thảo, chọc tức biên tập, bị biên tập tự mình đến tận nhà giám sát.

Cho đến khi Iori tới gần, chào hỏi vị biên tập viên kia, Hikaru đang trong trạng thái điên cuồng đánh máy, trở về hiện thực. Iori cũng không chờ anh mở miệng, liền đến tủ lạnh, đổ ra một ly sữa, và lý nước trái cây, sữa cho Hikaru, nước trái cây cho khách. Sau đó lại đổ ra hai ly nước cho Louis và chính mình.

- “Iori ~”

Mặt Hikaru phủng sữa, cảm động nhìn, nhưng ngay sau đó, anh bị biên tập viên phía sau cốc đầu: “Khoảng cách thời gian ước định còn nửa tiếng, xin nghiêm túc, nhanh lên một chút!”

Hikaru chỉ có thể bất đắc dĩ uống hết sữa, lại quay trở về trạng thái tập trung.

Iori ảm đạm cười nhìn, cái này cậu thấy nhiều rồi, nên cũng không trách, lúc trước, khi ở Ý, biên tập viên của Hikaru so với bây giờ còn khủng bố hơn!

- “Iori, anh muốn đi ngủ” Louis nhẹ giọng nói, anh chính là không chịu được cảnh nhìn thấy Iori luôn đem lực chú ý, đặt lên người Hikaru.

Iori quay đầu lại nói: “Em ngủ với anh nhé, tránh việc anh không cẩn thận chạm phải vết thương. Bác sĩ nói, trong thời gian này anh phải nằm sấp khi ngủ, em sợ anh không chú ý, xoay người sẽ đè lên vết thương”.

Louis cười gật đầu, dù Iori không nói, anh cũng sẽ lấy hành động thực tế chứng minh, anh cần Iori mọi lúc mọi nơi “Chăm sóc”.

Hai người đi đến phòng Iori, từ khi Iori ngủ cùng Hikaru, họ đã đổi một chiếc giường lớn, khi ngủ khá thoải mái.

Louis bị nằm nghiêng, không lâu sau, bắt đầu cảm thấy không thoải mái, mọi cơ quan cũng muốn tê cứng. Anh khó chịu, nhịn không được muốn xoay người, nhưng lại bị Iori cảm nhận được mà đè anh lại.

- “Nếu cứ như vậy, anh thật sự không ngủ được, hay là Iori, em lấy dây thừng trói chặt anh lại đi, nếu không, dù anh có ngủ, cũng nhất định sẽ khống chế không được mà xoay người. Nếu vậy, nhất định sẽ ồn đến em”.

- “Anh không phải phạm nhân!”

Iori trợn tròn đôi mắt nhìn Louis: “Bằng không, chúng ta đều mặt đối mặt nằm nghiêng ngủ, em ôm bả vai của anh, anh ôm lưng em, như vậy sẽ không sợ động đến vết thương của anh”.

Louis hơi sửng sốt, ngay sau đó lại cười rạng rỡ. Anh còn tưởng rằng, Iori nhiều lắm chỉ biết đưa ra biện pháp, là dùng chân đè lại chân anh, không cho anh động đậy, kết quả, vẫn là anh là xem nhẹ chỉ số IQ của Iori rồi.

Ai… Thật là, anh sao lại quên mất, Iori đã từng là một “Tiểu vương tử” văn võ song toàn, nổi tiếng xa gần a! Dù đã mắc qua bệnh, làm ảnh hưởng đến sự hiểu biết, về phương diện cảm tình, nhưng không phải vì vậy, mà chỉ số thông minh của Iori cũng bị hạ thấp!

Vì thế hai anh em người cứ như vậy ôm nhau, ân ân ái ái mà ngủ. Cho đến khi Hikaru mệt mỏi làm xong bản thảo, tiễn biên tập viên về, mới trở lại phòng, vừa vào, đã nhìn thấy hai thanh niên thân mật ôm nhau ngủ, khoé miệng còn mang theo chút giống như đang cười nhạt…

Hikaru xoa xoa trán, cầm nắm tay cửa, cuối cùng vẫn là không quấy rầy bọn họ, yên lặng không tiếng động rời khỏi phòng.

Louis để ý Iori, anh hoàn toàn nhận ra, cũng đối Iori chăm sóc không hề kém hơn anh. Nhưng dù vậy, cũng không có nghĩa anh sẽ nhượng bộ, sẽ thỏa hiệp. Anh như cũ muốn độc chiếm Iori, nói đúng hơn là không muốn muốn kẻ khác cướp đi người trong lòng chính mình.

Hikaru rời khỏi phòng, thứ nhất là vì Iori, thứ hai… tuy Louis nói anh là địch thủ, nhưng dù sao cũng là em trai anh. Louis cứu Iori, vì Iori bị thương, lại còn kiên trì trông coi Iori gần hai ngày, lúc này nếu lại không nghỉ ngơi, thân thể nhất định sẽ suy sụp!

Đổi một góc độ khác, anh nhưng không nghĩ thương tích của gia hỏa này càng thêm nặng! Cứ như vậy, Iori nhất định sẽ càng đau lòng, càng tự trách, càng thêm đem toàn bộ lực chú ý, đặt trên người Louis!

…*…

Đến tối, Louis và Iori đều có một giấc mộng đẹp.

Đến giờ cơm tối, nghe nói Iori và Louis đều ngủ rồi, mọi người trong nhà cũng ăn ý không đi quấy rầy, chỉ để lại cho hai người chút đồ ăn, lát tỉnh thì chỉ cần hâm nóng là được.

Cuối cùng, đến khuya hai người vẫn không dậy. Ukyo, Masaomi, Hikaru và mẹ Asahina đều thay phiên nhau đi xem, không phát hiện dị thường, nên cũng không có đánh thức. Dù sao Masaomi cũng nói, trước khi anh đưa họ về, đã dẫn đi ăn rồi.

…*…

Sáng hôm sau, hai anh em tỉnh dậy. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, đi xuống lầu, vừa bước xuống, liền thấy có hai người xa lạ. Một thiếu nữ có tóc màu cam khá đáng yêu, tầm 15 - 16 tuổi, và một nam sinh có tóc màu bạc, khá điển trai tầm 17 - 18 tuổi.

- “A Iori, con dậy rồi, còn có Louis. Hai đứa mau xuống đây, để mẹ giới thiệu một chút”.

Mẹ Asahina có chút thấp thỏm mà chỉ và nữ sinh đáng yêu nói: “Đây là Asahina Kaoru, là con một người bạn tốt của mẹ, còn đây là Asahina Juli, là bạn từ nhỏ cùng Kaoru lớn lên, là một cô nhi. Trước khi bạn mẹ mất, đã nhờ mẹ chăm sóc Kaoru, mẹ thấy trong nhà chúng ta, ngoại trừ mẹ thì không có con gái, nên mới mang cả hai về nhận nuôi”.

Iori thấy mẹ nhà mình thấp thỏm, mà vẻ mặt bé gái kia cũng tràn đầy chờ mong và bất an, liền nhìn về phía cô gái, và chàng trai mặt không cảm xúc, gật đầu cười nhẹ: “Asahina Iori, anh thứ mười”.

Mẹ Asahina rất rõ ràng mà nhẹ nhàng thở ra, mà Hinata Rintarou bên cạnh cũng vậy. Bọn họ vốn rất lo lắng, Iori sẽ bởi vì nguyên nhân của Ema lúc trước, mà kháng cự trong nhà có thêm em gái.

Mà cô gái mang Kaoru kích động đến sắc mặt ửng hồng, thấp giọng nói: “Vậy… Anh Iori, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn ạ!”

Iori gật đầu, cô gái trước mắt này thoạt nhìn là một đứa bé rất ôn nhu, so với Asahina Ema là hoàn toàn bất đồng. Nếu lúc đầu, trở thành em gái cậu giống như cô bé này, cậu cũng sẽ là một ca ca tốt.

Đáng tiếc… Hiện tại với cậu mà nói, có thêm một cái gọi là “Em gái”, dù nhiều hay ít thì cũng vậy. Tuy không đến mức làm cậu chán ghét, lại cũng nhiệt tình không đứng dậy. Thôi, thuận theo tự nhiên đi, sự lễ phép đều làm được, đem đứa bé này thành khách mà đối đãi là được. Về sau… Nếu cô bé thiệt tình đem cậu trở thành ca ca, đến lúc đó cậu sẽ lại chậm rãi tiếp thu cô, thử một chút trách nhiệm của một ca ca đối cô đi…

Nói đến nam sinh tên Juli… Iori nhớ rõ, sủng vật của Asahina Ema cũng tên Juli. Mà chỉ vật nhỏ kia thật sự chơi được, nhẹ nhàng một trêu đùa là có thể nhảy đến lão cao. Cũng không biết chỉ vật nhỏ kia mất tích đâu rồi…

…---- Cảm ơn đã ủng hộ ----…