Chương 8:
Đến tối, các anh em trong nhà lần lượt về nhà nhìn thấy trên đầu Iori băng bó mà giật mình. Vì thế, Iori bị các anh em liên tục hỏi thăm, cuối cùng nhịn không được mà lên thẳng lầu, khoá cửa lại.
Cậu không biết, lúc cậu ở trong phòng của mình, thì các anh em ở dưới lầu mở cuộc họp gia đình.
“Anh Masaomi ơi, nếu là họp gia đình, vì sao không cho anh Iori tham gia? Mà bây giờ anh Natsume, anh Hikaru và anh Fuuto đều không có, đâu có đầy đủ mọi người đâu." Wataru thắc mắc hỏi.
Masaomi có một chút ngạc nhiên nhìn qua Ukyo: “Ukyo, em không báo cho Fuuto, Natsume và Hikaru sao?"
“Lúc đầu, em cho rằng anh đã báo cho các em ấy. Kết quả hôm qua về, em mới biết được chúng ta đều không có báo tin cho bọn họ. Em đã dặn Kaname báo tin cho ba em ấy rồi."
Kaname ho nhẹ, ngượng ngùng nói: “Chuyện đó… Lúc em gọi điện thoại, thì điện thoại Fuuto không ai nghe, quản lí em ấy nói em ấy đang ở Hokkaido chuẩn bị tổ chức buổi biểu diễn gì đó, không mang di động, tạm thời liên hệ không được. Natsume, di động em ấy tắt máy, vốn định muộn chút gọi lại, nhưng em lại quên mất. Còn riêng Hikaru, thì liên lạc được, nhưng em ấy hình như rất bận, em ấy chưa kịp nói chuyện Iori, thì đã dập máy".
Nghe xong, sắc mặt Masaomi, Ukyo cùng mọi người trở nên không tốt, sau đó Ukyo lại hỏi: “Như vậy, còn mẹ thì sao?”.
Kaname lắc đầu: “Bà ấy hình như rất bận, em vừa nói hai câu, định nói chuyện của Iori, bà ấy đã nói có việc phải ra ngoài… Nên, cũng không báo tin được”.
“Ha…” Tsubaki cười lạnh: “Bà ta chỉ biết quan tâm công việc cùng yêu đương của bà ta thôi, còn hơi đâu quan tâm tới mấy đứa “con trai” chúng ta cơ chứ! Có báo hay không báo tin, chả có gì khác nhau cả!”.
“Tsubaki!” Azusa sợ lời nói của Tsubaki sẽ ảnh hưởng tới các anh em, nên vội ngăn lại. Nhưng khi nhìn đến, lại thấy mọi người đều không có biểu hiện gì, còn không chính là sự mờ mịt. Anh không khỏi thở dài.
Mẹ của bọn họ, nói thật, bọn anh đối với bà có rất ít ấn tượng, trong trí nhớ chỉ nhớ rõ, trong nhà mình có nhiều đàn ông ra ra vào vào, còn bà thì luôn luôn rất bận rộn…
Trong mắt các em từ Yusuke đổ xuống, chỉ sợ gọi từ “mẹ” này so với gọi “anh Masaomi”, “anh Ukyo”, “anh Kaname” còn ít hơn. Các cậu chỉ nhớ người nuôi lớn bọn họ là anh cả Masaomi và anh hai Ukyo.
“Anh Masaomi… Các anh đang giận sao?” Wataru có chút sợ, kéo góc áo Masaomi. Tuổi cậu nhỏ, lại được bảo bọc rất kĩ, không trải qua mưa gió cuộc đời bao giờ, khi nhìn thấy sắc mặt các anh trở nên khó coi thì vô cùng khó hiểu, có chút sợ hãi.
Masaomi kéo Wataru vào trong ngực mình, hít sâu, lấy ra mấy tờ giấy, phát ra cho các anh em, nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện của Iori. Đây là kết quả kiểm tra từ bệnh viện, còn có từ bác sĩ tâm lý, anh nói hết vấn đề mà các em phát hiện cho bọn họ, cộng thêm kiết quả chụp CT sáng nay, các em xem thử đi”.
Các anh em đều cầm lên, chậm rãi xem. Nhưng càng xem thì sắc mặt họ càng trở nên khó coi.
“Anh Masaomi, chứng ‘tự kỉ trầm cảm’ là ý gì?” Louis sắc mặt hiếm khi trở nên lạnh lùng, thấp giọng hỏi.
“Có nghĩa là, Iori vừa bệnh trầm cảm, vừa mắc bệnh tự kỷ”.
“Cái gì?!” Các anh em lập tức nhìn nhau, khϊếp sợ. Bọn họ biết Iori mắc bệnh tâm lý, nhưng chỉ cho rằng là bệnh tự kỷ, lại không nghĩ lại mắc cả chứng trầm cảm!
Wataru còn nhỏ, chưa hiểu tự kỉ, trầm cảm là gì, nhưng nhìn vẻ mặt của các anh, có thể hiểu được anh Iori tình trạng không được lạc quan, nhất thời khuôn mặt cũng đầy lo lắng.
“Bác sĩ đề nghị cho em ấy dùng thuốc trước. Đồng thời, chúng ta cũng không thể để Iori đã chịu bất kì kí©h thí©ɧ nào về mọi phương diện. Nếu không, bệnh của Iori có thể sẽ nặng thêm, đến lúc đó có khi em ấy muốn tự cho mình một nhát thì khó mà nói được!” Masaomi vừa nói, vừa lấy ra hộp thuốc.
“Nhưng Iori sẽ chịu uống sao? Em ấy bây giờ ngay cả cơm còn không thèm ăn!” Ukyo cảm giác nếu Iori mà nhìn thấy mấy hộp thuốc này, rất có khả năng ném hết vào thùng rác. Lúc trước ở bệnh viện, Iori cũng làm vậy. Khiến bác sĩ chỉ có thể truyền dịch mà không dám cho cậu uống nữa.
“Không thì anh Ukyo nghiền nát chúng thành bột, trộn vào sữa bò?” Yusuke đưa ra ý kiến.
“Không được!” Masaomi lập tức bác bỏ “Những loại thuốc này chỉ dùng với nước ấm, nếu không ai mà biết được chúng có thể xảy ra phản ứng hoá học nào không! Tóm lại, việc cho Iori uống thuốc, giao cho Ukyo và Louis phụ trách đi. Khi ở bệnh viện, các em đút gì, Iori đều ăn mà”.
Thực tế, dù ai đưa đồ ăn đến miệng Iori, thì cậu đều sẽ ăn, trừ khi cậu không thích ăn, hoặc lúc đó tâm trạng không tốt.
Louis và Ukyo tự nhiên đồng ý, chỉ là có vài người khó chịu.
Kaname nói: “Vì cái gì không phải em? Em cảm thấy nếu em đút Iori, em ấy cũng sẽ ăn!”.
Tsubaki cũng góp vui, nói: “Từ trước tới nay em chưa đút Iori ăn lần nào, anh Masaomi cho em đút em ấy được không?”.
Đáp lại hai người họ là không biết cái chảo từ đâu rơi xuống, cùng với sư tử Ukyo nổi giận: “Các em cho rằng đây là trò chơi đồ hàng hay nhà chòi sao?!”.
Tại phòng, Iori đem chăn quấn chặt. Mấy người kia ở dưới lầu thật ồn ào, làm cậu không ngủ được. Ngày thường tuy cậu ngủ rất sâu, sét đánh cậu cũng không tỉnh. Nhưng vừa mới lim dim, thì không thể bị ồn dù chỉ một chút, nếu không sẽ tỉnh ngay.
Dưới lầu, các anh em đối với vấn đề của Iori tạm thời gác lại, đột nhiên Ukyo như nhớ ra điều gì, nói: “Đúng rồi, em gái kế chúng ta khi nào dọn đến đây? Lúc trước nghe không lâu sau thì phải?".
Subaru “Hừ” một tiếng, nói: “Loại chuyện này, ai mà quan tâm! Việc chúng ta nên làm bây giờ không phải giúp Iori chữa khỏi bệnh sao?”
Yusuke cũng lo lắng sốt ruột nói: “Đúng vậy, anh Iori so với em gái kế chưa từng gặp mặt vẫn quan trọng hơn mà”.
Wataru cũng gật đầu nói: “Tuy Wataru vẫn luôn muốn có một người chị ôn nhu, nhưng mà anh Iori vẫn quan trọng hơn!”
Louis cười nói: “Em gái gì đó, chúng ta tính sau đi, lúc đến nói sau. Ngày đó, em ấy dọn đến, chúng ta cho em ấy ở phòng trống lầu ba, dù sao trong đó cũng đã đầy đủ dụng cụ, không phải sao?”.
“Cũng đúng” Masaomi ôm Wataru, nói: “Em ấy tới, đối với nhà chúng ta mà nói, cũng chỉ thêm một cái bát đôi đũa. Nhưng dù sao cũng là nữ sinh, các em đừng bắt nạt người ta đấy!”.
“Vâng ạ…” Các anh em đồng thanh đáp. Kỳ thật lúc trước, khi nghe trong nhà sắp có một em gái/chị gái, bọn họ rất chờ mong. Nhưng bây giờ Iori xảy ra chuyện, sự chờ mong ấy cũng biến mất. Ngược lại, trong lòng lại xuất hiện một loại lo lắng nhàn nhạt.
Iori có bị cô bé ấy ảnh hưởng hay kí©h thí©ɧ không? Dù sao đã một khoảng thời gian Iori không ra ngoài, cả ngày chỉ quanh quẩn sống với các anh em hơn hai mươi năm trời, khó nói trước cậu sẽ bất ngờ khi có người khác phái xuất hiện trong nhà…
Trong đó, Kaname lo lắng nhất. Anh bây giờ còn nhớ rõ, lúc trước sau khi Shiraishi Fuyuka chết, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng, chết lặng giống như không có linh hồn. Thậm chí có mấy lần, anh còn phát hiện Iori muốn tự sát!
Chỉ là không biết vì sao, một thời gian sau, Iori liền không nghĩ tự sát nữa, tuy vẫn là có chút do dự, nhưng em ấy đã mỉm cười và chăm sóc hoa trở lại. Nên họ đã nghĩ, Iori đã thoát ra khỏi kí ức ấy, nhưng không nghĩ là, từ đầu đến cuối, Iori càng lún sâu…
Đến cùng, cũng là do anh em bọn họ sơ suất! Nếu không phải lần này Iori đột nhiên sinh bệnh, bọn họ có thể sẽ không phát hiện, Iori vố dĩ đã sớm mắc bệnh trầm cảm và bệnh tự kỷ!
A… Cũng đúng, lúc đó Iori và Shiraishi Fuyuka có tình yêu nồng nhiệt, mà Shiraishi Fuyuka lại là chết trước mặt cậu ở, chuyện này xảy ra sao có thể nói quên là quên! Có thể trong lòng Iori vẫn luôn cho rằng là cậu hại chết Shiraishi Fuyuka! Nếu không, làm sao cậu có thể mắc bệnh tâm lý!
Chỉ có thể nói, là các anh em suy nghĩ nhiều rồi! Đã qua mấy đời, Iori đời này sợ là chẳng còn nhớ nổi Shiraishi Fuyuka là mối tình đầu của mình nữa!
Louis thử khuyên Iori uống thuốc, Iori không thèm để ý, thậm chí táo bạo đem ném hộp thuốc trên tay Louis xuống đất. Louis hết cách, chỉ có thể tìm Ukyo nghĩ cách.
Ukyo nghĩ, trực tiếp đến trước cửa phòng Iori, lớn tiếng nói vọng vào bên trong: “Iori, hôm nay em muốn ăn cháo rau xanh không?”
Trong chốc lát, dưới khe cửa xuất hiện một tờ giấy. Louis đi phía sau Ukyo mở to hai mắt, tiến đến nhặt lên, trên giấy ghi mấy chữ lớn: “Muốn ăn cơm thịt gà”.
Ukyo đương nhiên cũng thấy được, liền cười nói: “Có thể, nhưng ăn xong, em phải đảm bảo uống thuốc. Nếu không, mấy ngày nữa anh sẽ chỉ làm cháo rau xanh cho em!"
Bên trong cánh cửa, Iori nghe được 2 chữ uống thuốc, liền nhíu mày chán ghét. Bệnh bảo tử của cậu trước khi xuất viện mấy ngày không phải đã tốt rồi sao? Bây giờ còn bắt uống thuốc gì? Không lẽ là thuốc tâm thần à?
Nhưng mà nghĩ đến cháo rau xanh… Cậu nhịn không được mà ôm bụng. Nhớ đến trước kia ở viện tâm thần, cậu cũng thường xuyên bị bắt uống tùm lum thuốc…
Ngoài cửa, Ukyo và Louis đợi cả buổi, cuối cùng dưới khe cửa cũng xuất hiện một tờ giấy khác, trên giấy ghi một chữ rất to: “Được!”.
Louis và Ukyo liếc nhau, đều nhịn không được mà cười. Bởi vì, tờ giấy này ghi chữ “Đựơc” quá lớn, hơn nữa còn dùng sức mà viết! Đủ để biết, khi viết chữ này, Iori đã nghiến răng nghiến lợi.
Ha hả… Iori như vậy, quả thật cũng rất đáng yêu.