Rốt cuộc là từ khi nào, Iori đã trở thành dáng vẻ này, không cười cũng không nói, im lặng chống cự mọi người, chỉ thích im lặng chìm trong thế giới riêng của mình? Rốt cuộc các anh đã bỏ qua Iori bảo lâu rồi? Iori rõ ràng thay đổi lớn như vậy, mà các anh lại không phát hiện, tại sao lại để bệnh tình của Iori trở nên nghiêm trọng mới phát hiện ra?
Anh thấy được, thật ra Iori từ trước tới giờ cũng không hoàn toàn tiếp thu mấy anh em bọn họ, tuy thái độ so với trước hoà hoãn hơn, nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách. Kaname một lần nữa thở dài trong im lặng, thôi, từ từ một chút… từng bước từng bước một…
Thật ra Iori không biết tâm tư của Kaname, cậu có một giấc ngủ khá tốt, không có gặp ác mộng. Ngày hôm sau thức dậy, mặt trời đã lên cao, trên tay cũng không có kim truyền dịch, mùi thuốc sát trùng trong phòng được thay thế bằng mùi thơm từ quả cam, ngửi được mùi này khiến bụng của Iori không nhịn được mà kêu "Ọt ọt ".
Lúc này, giọng nói Hikaru vang lên: “A… cậu bé lười biếng Iori, dậy rửa mặt nào, bữa sáng hôm nay là cháo thịt nạc rau xanh, còn có bánh quẩy, sáng nay lúc anh đi ngang phố Hoa mua cho em. Anh nhớ lúc trước, có lần mang em đi ăn, lúc đó em đã khen bánh quẩy ở đó ngon đấy”.
Nghe được ăn, bụng Iori kêu đến vui mừng. Cậu nhanh chóng rời giường, vào WC đánh răng rửa mặt. Lúc cậu đi ra, thì Hikaru đã giúp cậu gấp lại chăn, lấy bàn nhỏ để lên, đem cháo và bánh quẩy lên trên.
Iori cũng không khách khí với anh, nhanh chóng ngồi lên giường, cầm lấy một cây bánh quẩy định ăn. Nhưng cũng thật kì lạ, cháo và bánh quẩy trên bàn đều dành cho hai người ăn, Iori cũng không để ý, chỉ nghĩ nếu không ăn hết, thì để dành cho bữa trưa cũng được, dù sao mấy thứ này ngửi thôi đã rất thơm.
Hikaru tự dưng nhẹ nhàng giữ lấy tay cậu, cười nói: “Em ăn cháo trước nhé, bánh quẩy có rất nhiều dầu mỡ, bụng đang đói ăn vào sẽ không tốt”.
Vì thế Iori đem bánh quẩy để lại vào đĩa, cầm lấy chén cháo định múc từ hộp giữ nhiệt, Hikaru lại nói với cậu: “Iori à, anh Hikaru cũng chưa ăn gì cả… Có thể ăn cùng em không?”
Iori khó hiểu nhìn anh, mấy món này cũng không phải cậu mua, mà còn nhiều như vậy, anh có ăn hay không cũng đâu liên quan tới cậu! Tùy tiện gật đầu, rồi cũng không để ý tới anh, cứ chính mình ăn trước.
Hikaru cười chân thật hơn, tâm tình rất tốt ăn cùng Iori. Không lâu sau, hai anh em giải quyết xong bữa sáng. Hikaru thu dọn một chút, sau đó cười nói với Iori: “Em có muốn ra ngoài một chút không?”
Iori lắc đầu: “Mặt trời lớn, chói mắt”.
“Sẽ không đâu, em nhìn này, anh Hikaru có kính râm”
Hikaru không biết từ khi nào lấy ra một cái kính râm, quơ quơ trước mặt Iori, cười: “Còn nữa, nghe nói đàn ông sau khi ăn xong mà không hoạt động, rất dễ có bụng nhỏ, sau đó bụng nhỏ càng lúc càng lớn, không lâu sau sẽ biến thành bụng bia…”
Iori ngơ ngác nhìn anh, tay vô thức sờ sờ bụng mình, hình như… Thật sự có chút thịt?
Lúc này, Hikaru kéo Iori lên, sau đó nắm tay Iori, thừa dịp cậu không kịp phản ứng, liền kéo cậu ra ngoài đi dạo một chút. Nhưng thật ra, Iori đã sớm phản ứng rồi, cậu chỉ là không muốn bụng của mình tương lai sẽ thành bụng lớn, vì thế cũng không phản kháng việc bị nắm tay kéo ra ngoài.
Ra đến sân bệnh viện, ánh mặt trời chiếu lên người, Iori cảm thấy đôi mắt như là bị cái gì đâm một chút, định xoay người trở về, thì nhận ra Hikaru đã chuẩn bị kính râm, đeo vào cho cậu. Sau khi đeo kính râm, cảm thấy không chói mắt nữa, vì thế Iori cũng không định trở về, đi theo Hikaru cùng nhau đi.
Mặt trời bên ngoài rất tốt, có không ít người bệnh ra đây phơi nắng. Iori mang kính râm, là một thanh niên, thêm một chàng trai tuấn mỹ lớn tuổi hơn chút, cũng chính là Hikaru dắt tay, bởi vậy mà rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Có điều, sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên khi vào sáng sớm, mặt trời lại chói khiến Iori không có quen mà vẫn luôn cúi đầu, nên không có chú ý tới ánh mắt của mọi người. Nếu cậu chú ý, không chừng cậu sẽ ném tay Hikaru ra, không do dự mà chạy thẳng về phòng!
Hikaru dẫn Iori đi vòng vòng trong sân, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Em có muốn đến dưới tán cây kia ngồi chút không?”
Iori ngẩng đầu nhìn về phía trước một chút, liếc mắt nhìn thấy cây đại thụ không xa, gật đầu, cậu vẫn không thích ánh mặt trời. Vì thế, Hikaru cười tủm tỉm dẫn cậu tới dưới bóng cây, đang định dẫn cậu tới ghế đá bên dưới bóng cây kia, thì Iori tự dưng dừng lại chân, đứng im.
Hikaru quay đầu lại khó hiểu, chỉ nhìn Iori thả tay anh ra, sau đó đến thẳng gốc cây đại thụ, ngồi lên rễ cây lớn nhô lên. Hikaru hơi mỉm cười, rất tự nhiên mà lại gần Iori ngồi xuống.
Bây giờ Iori đã có chút thói quen tiếp xúc với mấy anh em đến gần rồi, không giống lúc trước đều bỏ chạy. Cậu nhìn những đứa nhỏ nô đùa dưới ánh mặt trời, nhìn một lúc lại cảm thấy mất mặt, vì thế nghĩ một hồi, trực tiếp nằm vật ra bãi cỏ dưới bóng cây trước ánh mắt ngạc nhiên của Hikaru.
Hikaru tròn mắt nhìn một loạt hành động của Iori, ngây người một lúc mới phản ứng lại, sau đó liền cười ôn nhu, không nói gì, cởϊ áσ khoác của mình ra, đắp lên người Iori.
Iori giật giật, cậu muốn hóng gió, trời cũng không lạnh, không muốn đắp. Nhưng cậu vừa động, Hikaru đã nằm bên cạnh nhẹ nói: “Iori à, nếu em không đắp, thì anh Hikaru ôm em ngủ nhé!”
Iori dừng một chút, cuối cùng vẫn thu tay lại. Thôi, bỏ đi, đắp thêm một cái áo khoác cũng không khó chịu. Có điều Hikaru đưa áo khoác cho cậu, lại nằm trên nền cỏ cùng cậu, không chừng sẽ bị cảm mất! Nhưng mà Hikaru bị cảm cũng xứng đáng thôi, cũng không phải cậu bắt Hikaru đưa áo khoác, cho nên cậu mới không quan tâm đâu.
Nghĩ như thế, Iori chỉnh lại mắt kính, yên tâm thoải mái nhắm mắt, thả lỏng đầu óc, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Còn Hikaru sau khi chắc chắn Iori đã ngủ, liền nhẹ nhàng vươn tay ôm Iori vào lòng ngực mình. Iori hừ hừ, nhíu mày muốn tỉnh, Hikaru vội vàng dùng tay nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, ngủ đi…”
Cứ như vậy nhẹ dỗ một chút, Iori không có động tĩnh, lúc này Hikaru mới thở nhẹ ra. Anh mới nhớ ra, lúc trước anh hai Ukyo đã từng nói với anh, Iori rất thích ngủ, khi mới chìm vào giấc ngủ, không được làm ồn em ấy, nếu không em ấy sẽ tỉnh ngay, sau đó tâm trạng cả ngày của em ấy sẽ không tốt. Nhưng nếu đã ngủ say, dù có lăn lộn thế nào cũng không tỉnh, trừ khi có tiếng động rất lớn.
Cứ như thế lặng lẽ ôm Iori, cảm giác toàn bộ thế giới đều thật yên tĩnh, thật an ổn… Khoé miệng Hikaru nhếch lên một đó cung không lớn, từ từ nhắm mắt, ngủ luôn.
Mà điều anh không biết chính là, khi hai anh em họ ôm nhau ấm áp mà ngủ, đã bị người khác chụp trộm, qua ngày hôm sau bức ảnh đã được truyền lên trang mạng. Cũng chính vì bức ảnh này, mà sự nghiệp tương lại của Iori có trợ lực rất lớn. Đương nhiên, điều này phải nói sau sau.
Bên phía Masaomi sau khi hỏi y tá, tạm thời không có bệnh nhân, liền muốn đến phòng Iori xem một chút. Lại không ngờ, trong phòng một người cũng không có! Anh vội lấy điện thoại gọi cho Hikaru, nhưng tiếng chuông điện thoại lại ở trong phòng vang lên.
Nhớ đến bữa trước Iori bỏ trốn, Masaomi có chút luống cuống, hỏi một y tá phụ trách khu này, nghe y tá nói khoảng một tiếng trước bọn họ cùng ra ngoài sân, đến giờ vẫn chưa về.
Vì vâỵ Masaomi chạy chậm ra sân bệnh viện, nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy hai đứa em đang ôm nhau ngủ dưới gốc cây đại thụ, anh không muốn nhìn cũng không được, có rất nhiều bác sĩ, y tá và bệnh nhân đứng xa vây xem, còn nhấc tay chụp hình gì đó. Không biết là mọi người sợ quấy rầy đến bọn họ hay sao, mà chỉ đứng xa vây xem, không có lại gần.
Masaomi thả nhẹ bước chân đi đến, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vươn tay sờ đầu Iori, sau đó nhìn Hikaru đã tỉnh xua tay, đứng dậy cởϊ áσ khoác, đắp lên người Hikaru chỉ mặc một bộ sơ mi trên người, sau đó ngồi ở bên cạnh Iori, nhìn mọi người chơi đùa ở phía xa, hưởng thụ không gian hiếm khi yên tĩnh này.
Chờ đến khi Iori tỉnh lại, đã nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh. Cậu ngáp một cái, nhìn đồng hồ, nhận ra đã gần hai giờ, giờ cơm trưa cũng đã qua, hèn gì cậu cảm thấy đói.
Lúc này, Hikaru xách theo hai hộp lớn đi vào, nhìn thấy Iori đã tỉnh, liền cười nói: “Hôm nay có cơm nắm thịt gà, có một ít sushi, và nước cam, em cảm thấy thế nào?”
Nghe đồ ăn có vẻ rất ngon, sắc mặt Iori ôn hoà hơn một chút, gật đầu hỏi: “Có thịt không?”
Nghe thế, ý cười trong mắt Hikaru càng tăng lên: “Có, đồ ăn có thịt, đều có”.
Nói xong liền lấy ra hai hộp cơm lớn, cùng với ba ly nước cam.
Iori nghĩ một hồi hỏi: “Anh Masaomi cũng đến đây ăn?”
“Đúng thế, anh ấy nói đã ngán cơm trưa ở bệnh viện, muốn cùng chúng ta ăn” Iori không thích ăn đồ ăn bệnh viện, vì thế Hikaru đã ra ngoài mua.
Nghe thấy anh Masaomi còn muốn đến đây, Iori liền cầm ly nước cam từ từ uống, nhưng món khác cũng chưa đυ.ng tới. Cậu muốn làm một người bình thường “Ôn nhu”, không phải nói đùa! Người bình thường ôn hoà, là phải chờ mọi người đông đủ mới ăn cơm! Hơn nữa, dù sao bây giờ anh Masaomi của bọn họ cũng như cha mẹ vậy, trước khi rời nhà Asahina, cậu vẫn là đem hết công phu làm đủ đi!
Vì thế khi Masaomi trở lại, nhận ra hai anh em đều ngồi trên giường uống nước trái cây, đồ ăn cũng chưa đυ.ng tới, nhìn là biết đang đợi anh, trong lòng anh tức khắc ấm lên, sự mệt mỏi nguyên cả buổi sáng cũng vơi đi không ít.
Ba anh em im lặng dùng cơm xong, sau đó Masaomi trở lại làm việc, còn Iori mở TV ra, lại bắt đầu cố định xem phim thần tượng cẩu huyết một nhân vật ôn nhu nam2. Mà Hikaru thì ngồi cạnh Iori, thật sự là cùng cậu chen lấn, làm bộ không thấy được cái nhăn mày của cậu, mà “Hết sức chăm chú” xem TV.
Iori: “Tôi muốn thu phí lên giường”.
Lúc này Hikaru mới nhớ ra ở nhà Iori đã định những quy củ thu phí, tức khắc bật cười: “A… Hôm nay anh không có tiền lẻ, chỉ có khuôn mặt này thôi. Em muốn không? Anh có thể cho em, nhưng mà sau này nằm viện mấy ngày êm phải nghe lời anh a!~”
Iori quyết đoán lắc đầu nói: “Tôi ghi nợ anh vào sổ, cuối tháng cùng tính một lần”.
Nói xong bò đến cạnh giường duỗi tay lấy cuốn sổ và cây bút, sau đó nghiêm túc ở trước mặt Hikaru viết sổ nợ.
Khoé miệng Hikaru run rẩy nhìn Iori vừa viết sổ nợ, vừa nói: “Bệnh viện, ngày X tháng X, Asahina Hikaru ở trên giường bệnh của tôi ngây người nguyên cả buổi trưa”.
Này, anh đâu có ngây người nguyên cả buổi trưa đâu?! Có điều, nhìn Iori rất nghiêm túc, anh nhịn xuống, không nói gì. Thôi, Iori nhà anh vui vẻ là được, dù sao anh cũng có rất nhiều tiền, nuôi nổi Iori nhà anh mà.
Sống ở bệnh viện mấy ngày, Iori vốn đối với bệnh viện chán ghét giảm xuống rất lớn, thậm chí bây giờ còn cảm thấy có chút thích bệnh viện, đương nhiên là ngoại trừ viện tâm thần.
Mấy ngày này, không có Asahina Ema, cũng không có mấy anh em làm phiền, muốn ăn gì có cái đó, muốn làm gì cũng được, cuộc sống vô cùng thư thái. Tuy rằng mỗi ngày đều phải đối mặt bác sĩ, y tá, hay người bệnh khác, nhưng những người bệnh ở tầng này đều giống cậu, bị thương không nghiêm trọng, đều rất lạc quan.
Mấy ngày nay đều là Hikaru chăm sóc Iori khá nhiều, mấy anh em khác cũng thường xuyên thăm cậu, nhưng rất vội vàng, rốt cuộc vẫn là mỗi người đều phải đi học, đi làm.
Hikaru mấy bữa đều không cần đi làm, hơn nữa cũng lo lắng việc giả gái sẽ ảnh hưởng tới Iori, cho nên anh không thể giả nữ, trên cơ bản đều là trang trang nam. Buổi sáng, anh sẽ lôi kéo Iori ra gốc cây đại thụ ngủ, buổi chiều có thể ngủ hoặc đọc sách. Gần tối, nếu tâm trạng Iori tốt, thì sẽ đi cùng Hikaru ra sân thượng hóng gió, hoặc đi dạo trong sân một chút. Đến tối thì như cũ, xem TV hoặc là đọc sách ngủ, rất có quy luật.
Cứ sinh hoạt như vậy, khiến Iori cảm thấy rất thoải mái, vô cùng thoải mái. Đương nhiên nếu một số bác sĩ, y tá và bệnh nhân không nhìn chằm chằm cậu sẽ tốt hơn!
Nếu không có nhiều ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm cậu, Iori có thể còn tính ở bệnh viện luôn. Đáng tiếc là, ở bệnh viện càng lâu, thì càng nhiều người chú ý đến cậu. Iori không thích bị người khác nhìn mình chằm chằm giống như động vật quý hiếm, vây xem, vì vậy khi mà bị một y tá nhỏ tuổi kì quái ngăn lại muốn thông báo, cậu không chút do dự cự tuyệt, sau đó xoay người trở về phòng bệnh, nói với Hikaru đang thu dọn lại phòng: “Tôi muốn xuất viện”.
_____________
😄😄😄😄😄