Bác sĩ Shirakana lắc đầu nói: “Không chắc chắn, tôi chỉ có thể nói, đừng để bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì kí©h thí©ɧ cậu ấy. Còn nữa, nếu cậu ấy có tái phát, tôi nghĩ các cậu nên đưa cậu ấy vào viện tâm thần…”
Sau đó, bác sĩ Shirakana nói rất nhiều điều khác, Masaomi lấy ra cuốn sổ tay, ghi lại những điều cần lưu ý. Còn Ukyo thì thảnh thơi hơn, khi mới vào phòng, biết được bác sĩ Shirakana và anh Masaomi đang nói về bệnh tình của Iori, anh đã lấy điện thoại, ghi âm toàn bộ, vì anh sợ mình lại không chú ý điều gì…
Sau khi bác sĩ Shirakana nói xong những gì cần nói, liền gấp gáp trở về, ông còn có hẹn với một bệnh nhân, cần mau chóng trở về.
Trong văn phòng, chỉ còn hai người Masaomi và Ukyo. Ukyo mở ghi âm, cùng Masaomi nghe lại một lần, lại một lần nữa, ai cũng im lặng, bởi vì chính họ cũng không biết nên nói cái gì. Đến khi có một y tá đến gõ cửa, nói có bệnh nhân cần gặp, họ mới thu dọn lại đồ đạc. Sau đó Ukyo cũng không nói gì, đi thẳng về phòng bệnh của Iori.
Lúc này, Iori đã muốn tỉnh, cậu làm sao vậy, chỉ cần nhìn các anh em ngủ chính cậu đã muốn ngủ một chút. Nhưng ngủ chưa được bao lâu, thì nghe “Rầm” một tiếng, khiến mọi người đều tỉnh dậy.
Quay đầu nhìn lại, thì nhận ra Fuuto đang dựa vào tường ngủ, nhưng không biết ngủ thế nào mà ngã xuống đất, vô tình kéo Yusuke đang ngồi trên ghế dựa cạnh giường Iori xuống luôn.
Bây giờ, hai người nằm dưới đất quay tới quay lui như con Kongpang, hừ hừ kêu đau đau. Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều cười lớn, ngay cả Iori cũng không nhịn được mà nhếch lên khoé miệng.
Hai người khi nhận ra mọi người đều đang cười nhạo mình, nhưng lại không có đứng dậy, mà lại tiến lại gần cãi cọ, không lâu sau liền đánh nhau thành một đoàn.
Lần này, các anh em càng cười vui vẻ hơn. Khi Ukyo bước vào phòng, vừa lúc nhìn thấy hai người đang nằm trên mặt đất ôm nhau lăn qua lăn lại, đánh tới đánh lui… Nói chung là vô cùng mất hình tượng.
Ukyo lập tức đóng cửa lại, lại gần Fuuto và Yusuke nâng cả hai lên, sau đó cả hai mỗi người một cái cốc đầu, sắc mặt đen thui: “Quậy đủ chưa, đây là bệnh viện, không phải là phòng của các em!”
Lúc này Fuuto và Yusuke mới yên lặng lại, nhìn sắc mặt lạnh băng của Ukyo, không dám hó hé nửa lời.
“Cả hai đứa, một đứa thì trên trường thành tích không tốt, một đứa là đại minh tinh, đã thế còn không giữ thể diện, ở nơi công cộng quậy lên quậy xuống, vui lắm sao?!”
“Rất xin lỗi!” Hai người Fuuto và Yusuke trăm miệng một lời đáp, anh Ukyo nhà họ một khi tức giận, mặc kệ đúng hay sai, quyết tâm giải thích sẽ không sai.
“Giải thích có tác dụng không? Các em nghĩ xem tại sao xã hội bây giờ lại có hội thanh thiếu niên? Vì các em là một người anh mà không làm tấm gương tốt! Nếu dạy hư Iori và Wataru thì phải làm sao? Hả?!” Sắc mặt Ukyo rất nghiêm túc. Nhưng hình như anh đã quên rằng Iori so với Fuuto và Yusuke còn lớn hơn.
“Rất xin lỗi!” Lần này hai người nói rất chân thành, Fuuto và Yusuke ngẩng đầu nhìn Iori và Wataru, trong mắt Wataru còn mang tia muốn thử nghiệm, họ không chút nghi ngờ, chắc chắn nếu có cơ hội, Wataru cũng sẽ học theo bọn họ làm như vậy!
“Lần sau nếu tái phạm, Yusuke, anh sẽ tìm thầy giáo của em nói chuyện, thuận tiện báo danh luyện thi vài trường cho em! Fuuto, nếu tái phạm, anh sẽ phát tán những tấm ảnh hồi nhỏ lên mạng, còn có ảnh chụp em và Yusuke quậy phá!” Ukyo vừa nói, vừa mở album trong điện thoại, mở ra mấy tấm hình phóng lớn cho Fuuto xem, sau đó quay qua cho các anh em khác nhìn.
Trong tấm ảnh là hình Fuuto khi gần ba bốn tuổi, trên người mặc chiếc váy ren hồng, đang cầm lấy jj ở trước váy nhấc lên, khuôn mặt Fuuto nghiêm túc, đồng thời khuôn mặt của Iori cũng nghiêm túc, cầm lấy tiểu jj của Fuuto giúp cậu tiểu.
Xem xong tấm ảnh, mấy anh em im lặng ba giây, sau đó liền cười ầm lên. Ngay cả Iori cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, cậu nhớ lại, mơ hồ nhớ lại cảnh tượng lúc ấy… Khi đó, Fuuto còn rất nhỏ, còn nhỏ là do so với Wataru còn thuần khiết hơn nhiều, vẫn là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện… Ừm, hình như lúc đó Fuuto bị Hikaru và Tsubaki lừa, dùng một bịch kẹo que dụ dỗ mặc váy, sau đó bị chụp đủ thứ ảnh. Nhưng lúc sau lại cảm thấy mắc tiểu, nhận ra mình nâng váy lại không thể cầm lấy tiểu jj, vì thế đành phải nhờ Iori trợ giúp phía sau.
Iori nhớ là, lúc ấy cậu đứng bên trái Fuuto, nghiêng người một chút đỡ eo Fuuto, sợ Fuuto ngã sấp xuống. Sau đó tay phải cầm lấy tiểu jj của Fuuto… Vì lo Fuuto tự tiểu lên người bản thân, nên Iori lúc đó cũng rất nghiêm túc và cẩn thận. Mà đứa nhỏ Fuuto này hình như nghĩ là phải nhanh chóng tiểu xong, không cho cả nhà tiếp tục cười, nên khuôn mặt cũng rất nghiêm túc…
“Phụt hahaha… Fuuto, thì ra khi đó em cũng đáng yêu quá hahaha…” Đây là giọng của Tsubaki.
“Ha ha… Anh còn nhớ rõ, lúc đó anh còn chụp cho Fuuto một bộ ảnh chụp, đem tiểu pp của đứa trẻ cải trang thành bộ ngực hoàn mỹ là chủ đề cho bộ ảnh chụp. Ừm, nhớ lúc ấy nhân vật chính là Fuuto…” Hikaru im lặng không lên tiếng, lại mang đầu quả bom nổ dưới nước. Anh cũng từng là một thiếu niên rất nghịch ngợm, hay nảy ra ý tưởng chọc phá các anh em, là một đứa em trai không hiểu chuyện…
Lúc này, cả nhà cười lớn hơn, còn sắc mặt Fuuto thì đen lại…
“Tóm lại, Fuuto, em nên chú ý hình tượng, đừng có mà quâỵ!” Ukyo nói xong câu cuối cùng, đi thẳng ra ngoài, đến phòng WC cách đó không xa, mới nhịn không được mà nhếch môi, cười không tiếng động.
Ban nãy vì giữ hình tượng nghiêm túc giáo huấn các em trai, anh đã cố nhịn đến hỏng rồi… Có điều, tốt xấu gì Iori đã cười… Haha, hình như là lần đầu tiên thấy cậu cười lớn như vậy… Aizzz, sớm biết vậy, lấy điện thoại chụp trộm là tốt rồi… Vừa nghĩ vậy, tin nhắn điện thoại tự dưng vang lên. Ukyo nhấn mở, ngạc nhiên. Thì ra Louis gửi ảnh chụp, trên ảnh chụp đúng là cảnh lúc nãy Iori ôm Wataru cùng nhau thoải mái cười lớn… Ukyo hơi mỉm cười, điểm nhẹ ngón tay, cài bức ảnh làm màn hình nền, sau đó nhét điện thoại vào trong túi, xoay người rửa tay.
Các anh em khác cũng nhận được, cùng nhau cười vui vẻ, lưu lại bức ảnh, sau đó đổi thành hình nền.
Thật ra Iori không biết bọn họ làm những gì, sau một ngày lộn xộn, trong lòng cậu cũng đã thoải mái hơn rất nhiều, cũng không quá bài xích với mấy anh em. Hoặc là nói, bản thân cậu vốn không bài xích với mấy anh em. Cậu chống cự, thật ra cũng là do từ trước tới nay cậu ám ảnh quá khứ… Iori hít một hơi thật sâu, có lẽ, các anh em đời này so với các anh em đời trước có chút khác nhau?
Nhớ rõ ở đời trước, các anh em của cậu luôn vây quanh Asahina Ema, sau khi chắc chắn cậu mắc bệnh tâm thần, cũng chỉ hỏi thăm vài câu rồi lại nhớ tới Asahina Ema, thậm chí sau đó cũng lười hỏi thăm cậu.
Mà bây giờ, cậu chỉ gặp chút chuyện nhỏ, thậm chí cũng không biết có tính là tai nạn xe cộ không, mà các anh em đã buông công việc, buông việc học, càng buông luôn Asahina Ema để ở đây chăm sóc cậu. Có điều, không phải vì những điều này mà có nghĩa cậu sẽ hoàn toàn tiếp thu các anh, sẽ cùng các anh giống như lúc trước, cùng nhau sinh hoạt. Cậu vẫn muốn rời đi, rời đi ngôi nhà này. Bởi vì có đôi khi, cậu nhìn thấy bọn họ, đặc biệt là nhìn thấy Asahina Ema, cậu vẫn vô thức nhớ tới viện tâm thần…
Iori nghĩ một lúc, có lẽ cậu có thể thử giả bộ buồn rầu, nói cho cả nhà là cậu muốn ra ngoài, giải sầu gì đó? Họ có đồng ý không nhỉ? Không được, họ chắc hẳn đã cho rằng cậu đã trở thành nửa tâm thần, nếu cậu giả buồn rầu, chắc chắc họ sẽ quyết tâm đưa thẳng cậu vào viện tâm thần luôn ha?! Chẳng sợ những anh em đời này có ý tốt, cậu cũng tiếp thu không nổi!
Cậu vẫn là nên ngoan ngoãn làm một người bình thường dịu dàng, sau đó lấy tiền trốn đi!!
Trưa hôm đó, sau khi chắc chắn Iori không có vấn đề gì, các anh em mới trở lại đi học, đi làm, vì vậy mà trong hòng bệnh cũng chỉ còn hai người là Iori và Hikaru.
Iori nghiêm mặt mộc, xem TV, bất động không nói lời nào. Mà Hikaru an tĩnh ngồi bên cạnh cậu, cũng không nói gì, yên lặng gọt quả táo lớn trong tay. Cái này Masaomi vừa mới mang lại đây, nói là anh trai của một bệnh nhân vừa xuất viện tặng, có một rổ lớn, đủ các loại trái cây, mỗi quả có một chút.
Nghe nói quả táo đối thân thể rất tốt, vì thế Hikaru liền cầm quả táo đỏ, chậm rãi gọt vỏ. Một lúc sau, gọt vỏ xong, Hikaru đem luôn quả táo nhét vào tay Iori, im lặng cầm trái thanh long lột ra.
Iori nhìn quả táo mê người trong tay, nghĩ một lúc, nhét lại vào tay Hikaru: “Ăn không vô”.
Hikaru hơi giật mình, ngay sau đó cười nhẹ, lấy quả táo cắt thành hai nửa, sau đó đem nửa lớn hơn một chút cho Iori, còn chính mình cầm nửa còn lại.
Thật ra trong lòng Hikaru có chút xấu hổ và bực bội, anh ở chung với mấy đứa em không nhiều lắm, hơn nữa với Iori… Anh tự cảm thấy mình là một người anh trai vô trách nhiệm. Khi em trai tổn thương trong lòng, anh lại không ở cạnh chăm sóc, an ủi. Khi em trai mắc bệnh trầm cảm, hơn nữa bệnh còn nặng hơn, anh cũng không phát hiện kịp thời…
A, anh là một tiểu thuyết gia! Rõ ràng thường ngày luôn ra ngoài thu thập nghiên cứu không ít có liên quan đến phương diện bệnh tâm thần, còn cải trang thành nữ để tiếp xúc với mấy người bệnh hoạn, hiểu những người bệnh hoạn, kết quả cuối cùng là, em trai nhà mình mắc bệnh tâm thần mà anh một chút cũng không phát hiện, bệnh của em trai nặng hơn mà anh cũng không phát hiện ra!
Tóm lại, anh thật sự là một người anh vô trách nhiệm! Còn nhớ rõ, năm đó mối tình đầu của Iori mất, Iori đã tự sát, sau khi anh nhận được điện thoại, nghe cả nhà nói Iori chắc sẽ không có vấn đề gì, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho Iori, sau đó anh cũng an tâm, thậm chí không có về xem Iori liếc mắt một cái…
Những điều khác, bình thường anh sẽ chôn tận đáy lòng. Chỉ là khung cảnh giấc mơ đêm qua quá chân thật đã khiến anh sợ, ngày hôm qua nếu chiếc xe phanh chậm lại một chút, hoặc là lúc đó Iori không có theo bản năng lui về phía sau một bước, có lẽ, giấc mơ mà các anh mơ thấy hôm qua chắc chắn sẽ thành hiện thực… Loại giấc mơ này, không chừng là đang nhắc nhở họ, nếu thật sự không chú ý, nếu thật sự không quý trọng, như vậy điều bọn họ nhận được, sẽ là mất đi…
Có điều, rốt cuộc là thường ngày Hikaru và Iori ở chung không nhiều, đặc biệt là ba năm qua, Hikaru vẫn luôn sống ở Ý, rất bận rộn, đôi khi tết cũng không có trở về, chứ đừng nói đến việc cùng Iori nói chuyện, chơi đùa! Cũng bởi vậy, khi ở cùng một chỗ với Iori, đặc biệt là biết được Iori bị bệnh, hơn nữa tính cách trở nên có chút quái gở, Hikaru càng không biết nên làm thế nào để ở chung với Iori.
Lúc trước, nói chuyện với Iori hoàn toàn không có hiệu quả, thường anh nói dài dòng cả buổi, vừa xoay đầu, đã nhận ra Iori đi vào cõi thần tiên, ánh mắt trống rỗng. Vì vậy mà bây giờ Hikaru đơn giản là im miệng, cùng Iori xem TV, cùng nhau ngây người, cứ như vậy mà qua hơn nửa buổi chiều.
Khi gần chạng vạng, Iori ngáp một cái, chui vào trong chăn rụt rụt, nghĩ một hồi lại hỏi Hikaru: “Hôm nay không xuất viện à?”
Hikaru cười haha: “Đương nhiên, hôm qua phòng em không phải đã rất loạn sao? Hôm nay còn chưa thu dọn xong đâu”.
Iori gật đầu: “Vậy, tôi muốn ở đây thêm vài ngày”.
Trước mắt cậu không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy Asahina Ema. Đây cũng không phải viện tâm thần, hoàn cảnh cũng không tồi, tuy rằng có mùi thuốc sát trùng khiến cậu có chút khó chịu, nhưng so với trở về gặp Asahina Ema, cậu tình nguyện ở đây thêm mấy ngày. Dù sao phí nằm viện phí gì đó, cũng không cần cậu trả!
Nghe xong lời cậu nói, Hikaru ngược lại thở nhẹ ra. Anh gật đầu cười nói: “Có thể, dù sao anh Masaomi vừa lúc ở phòng bệnh viện này làm việc, muốn an bài giường ngủ cũng rất đơn giản. Chỉ cần Iori em vui vẻ là được”.
Phòng chưa thu dọn chỉ có thể lấy cớ dùng một lần, hôm nay có thể dùng, ngày mai anh khó có thể lấy cớ khác. Anh không thể nói cho Iori, là vì sợ cậu và Asahina Ema xung đột lần nữa, cho nên mới để cậu ở bệnh viện! Nếu nói thế thật, lấy tâm trạng Iori hiện tại, chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, sau đó bi quan cho rằng bọn họ bảo vệ cho Asahina Ema gì đó, lại lần thứ hai trốn đi…
Nghĩ đến Asahina Ema, ánh mắt Hikaru tức khắc tối lại, trong ánh mắt của đàn bà này xem Iori đầy chán ghét, thật khiến người ta ghê tởm. Hừ, chẳng qua là một người không cùng máu mủ ruột thịt, lại là “em gái” mới gặp mấy ngày, nếu “em gái” này ngoan ngoãn đáng yêu, anh không ngại đem cô trở thành một em gái chân chính mà sủng ái. Nhà họ dù sao cũng có rất nhiều em trai, nhưng lại không có em gái. Chỉ tiếc, cô ả này vừa thấy chính là không an phận, không tính Iori ở đây, thì một ngày nào đó, cô ta cũng sẽ làm cả nhà họ gà bay chó sủa!
Mà Iori khi nghe được đáp án ưng ý, liền ngáp một cái, chui vào chăn, rất nhanh liền ngủ. Nhìn TV cả một buổi trưa, quan sát học tập nam phụ ôn nhu mỉm cười trên TV lâu như vậy, cậu cũng rất mệt!
Khi Hikaru thấy Iori ngủ, nghĩ một hồi, lấy điện thoại, lên mạng hỏi bạn bè trên mạng: “Này, làm thế nào có thể sống hài hoà với em trai mắc bệnh trầm cảm tự kỉ?”
Không lâu sau, liền có không ít người bình luận: “Em trai chủ nhà mắc bệnh tâm thần a, thật không dễ dàng đâu. Đầu tiên chính là im lặng. Người mắc bệnh trầm cảm hay tự kỉ đều không thích ồn ào, vì vậy giữ im lặng là biện pháp tốt nhất”.
“Lầu trên nói đúng, đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ đều thích chìm đắm trong thế giới của chính mình, không thích bị người khác làm phiền, cho nên khi ở chung chúng ta vẫn nên giữ yên lặng là tốt nhất”
“Nhưng nếu cứ luôn im lặng, bệnh của em trai chủ nhà sẽ nặng hơn, sẽ càng thu mình hơn mất!”
“Em trai cậu biết bản thân mình bị bệnh không? Nếu không biết vậy đầu tiên cậu cần phải đối xử với cậu bé như một người bình thường, mà không phải đối xử giống như bệnh nhân… Như vậy, cậu bé mới có thể thả lỏng cảnh giác…”
“…” Người trên mạng bình luận ngày càng nhiều, Hikaru đã thấy được đáp án mong muốn, hơn nữa trong lòng cũng có phương hướng quyết định, vì vậy liền tắt trang web, nghĩ một hồi liền đi ra ngoài, anh muốn tìm anh Masaomi nhà họ bàn một chút việc.
Buổi tối, phòng bệnh của Iori được đặt thêm một chiếc giường, nghe nói là phương tiện nghỉ ngơi của người nhà vào buổi tối. Iori cũng không nói gì, dù sao cậu và Louis còn có Ukyo cũng đã cùng nhau ngủ, lúc đó cũng không có cảm giác phản cảm hay ghê tởm, huống chi bây giờ cũng không phải ngủ chung một giường, chắc hẳn cũng không có vấn đề gì.
Vì thế, vào buổi tối Kaname nói muốn ngủ cùng Iori, anh thật sự rất vui mừng vì Iori không phản đối! Điều này có nói lên là, Iori đã một lần nữa bắt đầu tiếp thu một người anh trai là anh không? Ha ha, không cần nói thì đây cũng là một tin tốt!
Có điều đáng tiếc là, Iori nhà anh vẫn không chịu nguyện ý nói chuyện với anh, Kaname nói với cậu mười câu, cậu cũng chỉ thuận miệng đáp lại vài chữ ngắn ngủn, khiến anh cảm thấy có chút thất bại. Nhưng mà, so với trước khi bỏ trốn là không thèm phản ứng với anh thì bây giờ đã tốt hơn nhiều.
Kaname không ngừng nói chuyện, nói đông nói tây, Iori nghe mà thấy phiền. Liền trực tiếp chùm chăn kín từ đầu tới chân, một lúc sau Kaname đã rất sáng suốt mà yên lặng lại. Mà Iori vẫn giữ nguyên tư thế này mà mơ màng ngủ luôn.
Không lâu sau, Kaname tay chân nhẹ nhàng xốc chăn Iori lên một chút, khuôn mặt hồng hồng của cậu lộ ra. Mà Iori, có thể là do chăn bị xốc lên nên có chút bất mãn, miệng hừ hừ hai tiếng, lại im lặng. Kaname gặp tình trạng này, nhịn không được mà cười khẽ. Iori nhà họ, thật sự cũng rất giống Wataru, đều có tính trẻ con.
Nhớ đến giờ cơm chiều hôm nay, Ukyo đã cho bọn anh nghe đoạn ghi âm lời nói của bác sĩ Shirakana, Kaname thở dài trong im lặng. Là các anh khiến Iori có cảm giác không an toàn sao? Nhưng, các anh đã làm không tốt chỗ nào? Không, không đúng! Các anh, hình như tất cả các phương diện đều làm không tốt!
Trước kia Iori rất ngoan, rất trầm tính, học tập cũng giỏi mà thể thao cũng ổn, mỗi lần các anh đi họp phụ huynh đều có thể nghe được các nữ sinh bàn tán thảo luận về Iori, nói Iori là hoàng tử, văn võ song toàn, có rất nhiều điều khác. Ban đầu, các anh là anh trai đương nhiên vì thế mà kiêu ngạo. Nhưng mà, lời khen rất nhiều khiến các anh dần dần không còn cảm giác. Huống chi, Iori lại cứ luôn im lặng, yên lặng làm tốt công việc của chính mình, không khiến cả nhà lo lắng, vì thế mà họ càng ngày càng không quá đặt sự chú ý lên người Iori.
Dù Subaru so với Iori lớn hơn, nhưng các anh vẫn luôn chú ý đến Subaru nhiều hơn rất nhiều so với Iori. Vì, Subaru tuy cũng ít nói, nhưng lại rất có sức sống, lại là một đứa trẻ khẩu thị tâm phi dễ ngại ngùng. Mà so sánh, hành vi đối nhân xử thế thành thục hơn rất nhiều, luôn chăm sóc hoa hoặc là đọc sách, hay là chỉ ở một mình trong phòng, rất ít cùng cả nhà trò chuyện như Iori tự nhiên cũng vì vậy mà bị cả nhà bỏ qua.
Kaname nhẹ nhàng vươn tay, mềm nhẹ sờ sờ khuôn mặt Iori, nhìn khuôn mặt vì thiếu không khí mà đỏ lên, sau đó lại trở nên tái nhợt, đáy mắt anh trở nên phức tạp.
Đau lòng có, tự trách có, hối hận cũng có. Iori khi còn nhỏ, tuy rằng có chút ngại ngùng, nhưng lại cũng rất hay cười, hơn nữa khi cười rộ lên rất đẹp rất ôn nhu, là một đứa trẻ thực khiến người ta đau lòng. Mà từ khi sự việc kia xảy ra, Iori đã trở nên trầm lặng u buồn, tuy vẫn luôn ôn nhu, chỉ là không còn thích cười nữa.
____________
[Kỳ Thanh]: Nhiều cụm từ chính tui cũng thấy khó hiểu. Nên chỉ có thể viết theo cách hiểu của mình một chút. Chắc cũng không quá lệch hướng văn của tác giả chính đâu ha 😅