Chương 16:

Chương 16:

“39 độ 3, rất nghiêm trọng. Nào, Iori, dậy uống thuốc nào, uống xong sẽ không sao nữa” Masaomi vừa nói, vừa cùng Ukyo đỡ Iori dậy.

Iori vẫn quấn chăn kín người, cả người mềm nhũn, không có sức lực, căn bản không muốn động đậy. Masaomi và Ukyo cũng rất khoẻ, vừa nâng Iori dậy một cái, Louis đã đưa thuốc đến miệng Iori ngay.

Iori cũng biết rằng, giờ không uống thuốc thì thật sự không ổn, cậu cảm thấy khó chịu như sắp chết vậy. Cậu không thích cảm giác này chút nào, vì vậy mà rất ngoan ngoãn nương theo tay Louis uống thuốc, chậm rãi uống hết ly thuốc.

“Được rồi, các em ra ngoài đi, Ukyo và Louis ở lại giúp anh lau mình cho Iori là được” Masaomi nói với mấy đứa em khác.

“Vì sao em không được ở lại?” Fuuto bất mãn, dựa đâu ba người kia thì được, nhưng cậu thì không! Đều là anh em, hơn nữa cậu cũng sắp trưởng thành rồi mà.

“Anh và Ukyo lớn nhất, anh là bác sĩ, còn Ukyo giỏi chăm sóc người, Louis thì rành mấy cách mát xa, hồi phục sức khoẻ, còn em? Em giúp được gì, ngoan ngoãn ở ngoài đợi, đừng ở đây làm phiền bọn anh!” Masaomi không chút lưu tình nói.

Fuuto bất mãn, tính nói thêm thì bị Kaname kéo ra ngoài, còn những người khác đều tự giác đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.

“Anh Kaname, anh làm gì vậy!” Fuuto bất mãn, tránh thoát khỏi tay Kaname, oán giận nói.

“Fuuto đừng làm ồn” Azusa nhẹ giọng nói: “Iori bây giờ không thích quá nhiều người lại gần em ấy, chúng ta mà cứ ở trong đó, lát em ấy phản ứng kịp sẽ nổi giận đấy!”

Fuuto giật mình, tay nắm chặt thành nắm đấm, không nói, đi xuống lầu. Mọi người cũng không để ý đến cậu, đứng trước phòng Iori chờ đợi. Có điều, Yusuke đột nhiên la lên: “Tiêu rồi, anh Ukyo bảo em thái thịt, sao em lại quên mất chứ!”

Nói xong liền chạy xuống lầu, nhưng sau đó lại chạy lên. Kaname nghi ngờ hỏi: “Thái xong rồi?”

Yusuke lắc đầu nói: “Fuuto đang thái, nên em không vào, nếu không em ấy lại giận dỗi”

“Ha… Thằng nhóc này nói đường làm nẻo” Tsubaki nhịn không được cười lên, bình thường Fuuto rất kiêu căng và độc miệng, nhưng nói vậy thôi khi làm thì khác… Quỷ nhỏ này trừ miệng thối ra, thì rất ngoan.

Iori trong phòng thì không có nhiều cảm giác cùng suy nghĩ, bây giờ cậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, Ukyo và Masaomi cố gắng kéo chăn cậu ra. Suy cho cùng, Iori đang sốt, sức khỏe rất yếu, tay chân mềm nhũn, nên chăn cũng dễ dàng bị kéo ra. Lấy chăn ra xong, thì họ bắt đầu cởϊ qυầи áo cậu…

Cũng may, Louis đã chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh, chỉnh lên khá cao, nên Iori cũng không cảm thấy quá lạnh, liền thả lỏng người. Quần áo trên người rất nhanh được cởi ra, chỉ để lại qυầи иᏂỏ.

Nói thật, dáng người Iori cũng giống khuôn mặt cậu vậy, đều là nét đặt trưng dành riêng cho hoàng tử, thon gọn xinh đẹp, làn da trắng nõn, gần như không có cơ bắp, có chút giống con gái. Mà địa phương kia cũng không quá lớn, không quá nhỏ, nhô nhô dưới lớp qυầи иᏂỏ.

Chỉ là, lúc này ba người chỉ tập trung lau người cho Iori, còn đâu tâm trí ngắm nhìn người cậu.

Sau khi vất vả lau người cho Iori xong, mặc lại quần áo, sau đó đắp chăn lại cho Iori. Bây giờ bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì không để cho Iori cảm lạnh thêm, họ đã chỉnh nhiệt độ lên rất cao, chưa kể còn cố cởi và thay cái khác cho Iori, cả người đã sớm đổ mồ hôi.

Nhưng thấy Iori bây giờ đã tốt hơn chút, bà người cũng có chút yên tâm. Louis ngồi ở mép giường, nhìn hai anh lớn nói: “Anh Masaomi, anh Ukyo, hai anh ra làm việc cần làm đi, để em mát xa cho Iori, cả người Iori bây giờ chắc rã rời rồi”.

Ukyo gật đầu: “Anh đi nấu cháo, em đừng làm Iori ngủ quên. Em ấy mà ngủ say thì rất khó đánh thức”.

Masaomi cũng nói: “Anh đi tắm chút, lát đổi chỗ với em. Nếu sức khoẻ Iori mà biến hoá, nhớ tìm người gọi anh, họ đều ở ngoài”.

Louis gật đầu, luồn bàn tay vào chăn, qua lớp quần áo trên người Iori, nhẹ nhàng ấn.

Iori mơ màng, cảm thấy có người đang giúp mình mát xa, tay nghề thuần thục, lực cũng rất vừa phải, khiến cậu thoải mái mà hừ hai tiếng, mắt trông như sắp ngủ.

Louis thấy Iori sắp chìm vào giấc ngủ, khẽ cười: “Iori, anh kể chuyện cười cho em nghe nhé?” Tuy là hỏi, nhưng anh cũng không đợi câu trả lời của cậu mà kể luôn.

Có người bên cạnh mình nói chuyện, Iori không thể ngủ được. Vì thế cậu hơi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Louis. Louis nhìn cậu mỉm cười, tiếp tục kể. Có điều chất giọng luôn thay đổi, lúc lớn lúc nhỏ, anh sợ khi mình nói đều đều, sẽ thành ru ngủ Iori.

Mà chất giọng lúc lên lúc xuống, Iori thật sự không ngủ được. Mà cậu đang bệnh, đầu óc có chút chậm chạp, cũng không nổi giận hay bắt Louis im lặng, chỉ nhìn Louis ngơ ngác, không nói cũng không phản ứng.

Bị Iori nhìn chằm chằm, trong lòng Louis cảm thấy có chút áp lực, nhưng anh vẫn tiếp tục kiên trì kể.

Nửa tiếng sau, Iori vẫn nhìn anh! Cuối cùng Louis chịu không nổi, rút bàn tay còn đang mát xa trên người Iori, đứng dậy ra ngoài tìm người thế chỗ. Có điều khi anh vừa mở cửa, thì cũng là lúc Ukyo bưng chén cháo đến, còn Masaomi thì mặc áo ngủ, còn có các anh em khác đứng sau Ukyo. Louis có chút giật mình, sau đó nghiêng người nhường đường. Vì vậy các anh em xếp thành một hàng dài phía sau Ukyo, theo vào.

Đầu óc Iori lúc này chắc là chậm thật, nhiều người trong phòng cậu như vậy, còn vây quanh cậu, mà cậu chẳng có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn họ.

Nhưng chính dáng vẻ này của cậu, làm cho các anh em đau lòng không thôi, Wataru nhỏ nhất, vành mắt cũng đỏ ửng. Không biết tại sao, khi cậu nhìn dáng vẻ này của anh Iori, cậu cảm thấy nhói đau và khó chịu!

Kaname đỡ Iori dậy, để cậu dựa vào ngực anh thật thoải mái hơn chút, cũng tiện để Ukyo đút cháo. Nếu là bình thường, không chừng Iori đã nhảy dựng trốn vào WC, cần phải biết rằng, trong các anh em, người cậu không muốn gặp nhất chính là Kaname. Không những vì tình tiết mà Ema nói ở đời trước, và những gì cậu làm, mà còn vì giấc mộng cậu thiếu chút nữa gϊếŧ Kaname. Chỉ là bây giờ cậu vô cùng mông lung, cũng không phản ứng, không giãy giụa, cũng không nói lời nào, mà vô cùng ngoan ngoãn.

Ukyo múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi, thử độ ấm, sau đó đưa tới miệng Iori, vốn định đút thẳng vào miệng Iori, lại may mắn thấy Iori há miệng. Vì vậy anh nhanh chóng đút cháo vào miệng cho Iori, sau đó từ từ đút, một muỗng rồi lại một muỗng, Iori rất phối hợp, chén cháo cũng nhanh thấy đáy.

Iori mơ màng nuốt cháo, lại mở miệng, nhưng lúc lâu mà cháo chưa tới miệng, cậu liền ngậm miệng, mở to hai mắt nhìn. Hả, hết chén rồi à? Nhưng cậu vẫn còn có chút đói mà! Iori không nhận ra là mình bĩu môi, đưa tay lấy muỗng trong chén, liếʍ liếʍ.

Ukyo ngạc nhiên, sau đó cười, duỗi tay xoa xoa mặt cậu, đưa chén cho Yusuke: “Iori chắc là đói lắm, em đổi một chén lớn hơn, múc cho em ấy nhiều một chút đi”.

“Từ từ, dùng chén này được rồi, bây giờ Iori không thể ăn nhiều, múc nửa chén thôi. Nếu em ấy vẫn còn đói, thì một tiếng sau lại đút em ấy ăn tiếp” Masaomi nói.

Yusuke cầm chén, gật đầu rồi nhanh chóng xuống lầu. Cậu nghe nói gần đây Iori chẳng nói năng với ai câu nào, cũng chẳng ăn gì hết! Bây giờ anh ấy chịu ăn nhiều hơn thì phải nhân cơ hội cho anh ấy ăn nhiều hơn chút.

Không lâu sau, Yusuke múc nửa chén cháo, định lên phòng Iori, nửa đường thì gặp Ema. Cậu nhìn Ema cười nói: “Sức khoẻ cậu đỡ hơn chút nào không?” Hồi nãy Ema có chút sốt nhẹ.

Ema gật đầu, nghi hoặc nhìn chén cháo trong tay cậu, hỏi: “Asa… Ách, Yusuke, cậu bưng chén cháo làm gì vậy? Buổi tối ăn chưa no sao?”.

Yusuke lắc đầu, nói: “Không phải, chén này dành cho anh Iori bọn mình. À, không nói nữa, không thể để anh ấy đợi lâu, mình đi trước. Ema, cậu nghỉ sớm đi, bệnh thì phải nghỉ ngơi mới khoẻ được” Nói xong cũng không đợi Ema phản ứng, nhanh chân chạy lên phòng Iori.

Ema nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt tối lại. Lúc nãy khi chạy lên phòng, cô cố tình không đóng cửa, nhảy lên giường khóc luôn. Quả nhiên các thành viên trong nhà Asahina, ngoại trừ Ukyo, Wataru, Fuuto ra, thì đều tìm cô xin lỗi.

Khi ấy cô mừng thầm trong lòng, nhưng làm sao cô dễ dàng tha cho bọn họ! Cho nên cô vẫn khóc hoài, khóc mãi, cô muốn khắc nỗi áy náy sâu trong lòng các anh một chút… Chỉ là khóc chưa bao lâu, cô thấy có chút choáng váng. Nhớ trong nguyên tác, khi Asahina Ema vào nhà Asahina, ngay tối đó đã phát sốt, cô nghĩ người cô đã bắt đầu phát sốt, nên liền đứng lên, giả bộ đứng không vững mà bị ngã.

Cuối cùng cô được toại nguyện ngã vào lòng ngực Kaname, sau đó Masaomi kiểm tra cho cô, xác nhận cô phát sốt, nhưng chỉ sốt nhẹ, không có nghiêm trọng. Lúc đó cô cười trộm trong lòng, sau khi trải qua chuyện hôm nay, anh em nhà Asahina chắc chắn rất áy náy, tự trách, về sau phải đối xử với cô tốt gấp bội…

Có điều, cô vẫn không nên tha thứ dễ dàng cho họ như vậy, vậy thì trông cô có vẻ không có nguyên tắc, sau này có thể bọn họ sẽ quên chuyện hôm nay, cô nhất định dạy họ một trận đủ lớn. Nên cô khóc lóc mời họ ra ngoài, nói bản thân muốn yên tĩnh.

Cả nhà khuyên cô lúc lâu, ai cũng vò đầu bứt tai, nhìn bọn họ vì cô mà sốt ruột, trong lòng Ema cảm thấy ngọt ngào, vô cùng thoải mái, lại có chút rung động, muốn tha thứ cho họ. Nhưng may mắn có Juli bên cạnh luôn nhắc cô phải tránh xa những người đàn ông kia, không cần nghe họ nói lung tung, nên cô mới giữ được lí trí mà mời họ ra ngoài.

Sau đó, Ema thơ thẩn trong phòng, còn Juli không ngừng khuyên bảo và lải nhải trong khi lấy khăn thấm nước ấm đắp lên mắt cô. Cô cũng không muốn mai tỉnh dậy, hai mắt sẽ sưng như hai hạch đào đâu. Nếu như vậy có lẽ nỗi áy náy của các anh em Asahina sẽ khắc sâu hơn chút, nhưng dù gì con người cũng là loài động vật có mắt nhìn, nếu thấy cô không hoàn mỹ, không biết trong lòng có sinh ra khúc mắc nào không.

Qua một lúc lâu, cô có chút đói bụng, nhưng lạ là tại sao không ai lên kêu cô xuống ăn cơm thế? Cơm chiều đã qua rồi, bây giờ có thể ăn khuya luôn á! Không phải mọi người đều bận mà ra ngoài hết chứ? Không thể, lúc nãy mọi người đều ở nhà, sao có thể tự nhiên ra ngoài hết!

Vì vậy mà Ema ra khỏi phòng mình, ngó qua ngó lại thấy Yusuke cầm chén chạy lên chạy xuống. Cô thấy lạ, lại nghĩ có khi nào vì cô mà chuẩn bị bữa tối không? Dù sao trong nguyên tác, thì người đầu tiên thích cô là Asahina Yusuke, thậm chí trước khi cốt truyện bắt đầu đã thích rồi, làm sao có thể để cô đói bụng chứ!

Cho nên, cô mỉm cười tiến lại hỏi Yusuke, không nghĩ đến đáp án khiến cô tức hộc máu! Thế mà cậu ta nói dành cho Asahina Iori! Cô rõ ràng chưa ăn cái gì, vì sao không phải cho cô mà cho tên tâm thần kia?!

Cô cũng không tin Asahina Iori có tay có chân mà lại cần Yusuke mang cơm giùm? Khẳng định tên tâm thần kia đã làm gì đó mới khiến Yusuke làm việc này!

Ema đi theo phía sau Yusuke, muốn nhìn xem là chuyện gì xảy ra, cái tên tâm thần rốt cuộc làm cái gì, dùng cách gì lừa gạt Yusuke!

Chỉ là cô không nghĩ tới, lúc cô đứng trước cửa phòng Asahina Iori, cánh cửa mở toang, nhìn thấy Asahina Iori không biết xấu hổ nằm trong lòng ngực anh Kaname của cô! Càng quá đáng hơn là các anh em khác đều trong phòng tên điên này, đã vậy còn vây quanh cậu ta! Ukyo còn ôn nhu đút cơm cho cậu, còn anh Kaname thì nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau miệng, Louis thì đang nhẹ nhàng mát xa cho cậu ta…

Mọi người sao lại vây quanh Asahina Iori, một tên bệnh tâm thần như thế! Rốt cuộc chuyện này là sao? Không khoa học!

Loại chăm sóc… Loại chăm sóc này, rõ ràng phải là của cô! Vì cái gì lại trở thành của Asahina Iori?!

Chẳng lẽ, Asahina Iori, không chỉ có bệnh tâm thần, mà còn bị đồng tính luyến ái?!

___________

[Kỳ Thanh]: Mọi người có cảm thấy Louis rất ôn nhu với Iori không?

Không hiểu sao tui khá thích anh này

À đúng rồi, có phần phiên ngoại á. Mọi người muốn đọc luôn không? Tui cho biết chút nhé, phiên ngoại này là kết cục của Ema khi hại Iori kiếp trước đấy.