Chương 14:
Fuuto đi theo Wataru vào phòng Iori, Wataru bò lên giường Iori, ngồi lên giường lay nhẹ tay Iori.
“Anh Iori, đừng ngủ nữa, mau dậy đi…” Wataru nhỏ giọng gọi.
“Wataru, em gọi nhỏ như vậy làm sao đánh thức người ta được! Nhìn anh…” Fuuto vừa nói, vừa đi tới bên giường. Chỉ là chưa nói xong, đã nhìn thấy Iori mở ra đôi mắt tịch mịch như hồ nước tĩnh lặng, khiến Fuuto ngây người.
Iori thấy có chút phiền, mấy người này ở dưới lầu không biết ồn ào chuyện gì, làm cậu không ngủ được! Nếu cậu đã ngủ say, thì họ muốn ồn thế nào cũng được, nhưng cậu chỉ mới bắt đầu ngủ, còn chưa chìm vào giấc mộng đẹp nữa.
Quá đáng nhất là, đã ồn ở bên dưới không tính, bây giờ chạy lên phòng cậu gây ồn, này là quyết tâm không cho cậu ngủ à? Iori bật dậy, nhìn chằm chằm Fuuto đang lớn giọng.
Fuuto bị ánh mắt vô hồn, không mang chút tình cảm doạ sợ. Loại ánh mắt này, khiến cậu thấy khó chịu hơn so với ánh mắt của một vị diễn viên cây đa mà cậu từng gặp qua nữa!
Vị diễn viên lúc ấy đóng vai một đàn ông trung niên goá vợ, sông một mình, nhiều năm sau, con chó vẫn luôn sống cùng ông cũng mất, nên người đàn ông đó không có gì để dựa vào, cũng không còn vướng bận. Lúc ấy, khi vị diễn viên già đóng vai trung niên kia, Fuuto nhớ rõ ánh mắt đó và ánh mắt của Iori hiện tại rất giống nhau. Không, ánh mắt Iori sợ với vị diễn viên kia còn chân thật hơn, cũng thâm trầm hơn…
Vì không còn gì trông mong, không còn người nhung nhớ, không còn động lực để sóng tiếp, vậy nên tình cảm cũng biến mất…
Đôi mắt tĩnh lặng như vậy tại sao lại xuất hiện trên người Iori chứ? Cả người Fuuto cứng đờ, không biết nên làm gì, nên nói gì.
Tội cho Wataru, nhìn hai anh của mình chỉ nhìn nhau mà vẫn không nói gì, khiến cậu cũng mông lung. Cậu giật nhẹ góc áo Iori, nói: “Anh Iori, bài kiểm tra hôm nay em được điểm tuyệt đối đấy…”
Cậu nhớ trước khi anh Iori nằm viện, thường quan tâm tới việc học của cậu, mỗi khi biết cậu đạt thành tích tốt, anh đều luôn ôn nhu khen ngợi, cổ vũ cậu… Cho nên, cậu muốn dùng thành tích lần này lấy lòng Iori.
Wataru vừa nói, vừa mở ra cặp trên lưng mà lúc về chưa gỡ ra, lục lọi lấy ra một bài kiểm tra được chấm mực đỏ, hưng phấn đưa ra trước mặt Iori.
Bài kiểm tra của các học sinh tiểu học đều được phụ huynh kí tên, để bảo đảm người nhà biết được thành tích của con em mình. Trước kia, Iori mỗi lần xem bài kiểm tra của Wataru, đều sẽ thuận tay kí tên luôn. Vì vậy mà lần này, Wataru còn đặc biệt chuẩn bị sẵn bút cho Iori.
Chỉ là, không biết vì sao, anh Iori của cậu lần này chỉ nhìn bài thi, không phản ứng.
Wataru có chút nóng lòng mím môi, vẫn ngoan cố đưa tay, mong anh Iori nhận bút và bài thi. Nhưng đợi nửa ngày, anh Iori nhà cậu vẫn không động tay.
Iori không biết Wataru đưa cậu bài thi và bút để làm gì, cậu lại không thể dùng nó làm giấy vệ sinh. Cho nên cậu chỉ nhìn chúng một lúc lâu, mà Wataru cũng không làm gì hay nói gì, nên cậu đưa tay đẩy nhẹ tay Wataru ra, chậm rãi xuống giường, không để ý tới hai người họ, đi vào phòng vệ sinh.
“Anh Iori… Là đang xảy ra chuyện gì vậy?” Fuuto nhìn Wataru, không biết chuyện gì xảy ra. Đương nhiên, cậu nhận ra Iori không đúng.
Wataru không dám nói lớn, vì Iori đang ở phòng vệ sinh. Vì vậy, cậu lấy ra từ cặp sách một tờ giấy trắng, viết ra mấy chữ đưa cho Fuuto.
Fuuto cầm lấy, đọc thoáng qua liền ngẩn người. Trên mặt giấy viết “Anh Masaomi nói anh Iori bị chứng tự kỉ trầm cảm”.
“Chuyện này… Thật sao?” Fuuto nuốt nước bọt, không dám tin.
Wataru gật đầu, câụ tuy rằng không biết chứng tự kỷ trầm cảm là gì, nhưng cậu cũng hiểu bệnh này rất nghiêm trọng, nếu không anh Iori của cậu làm sao sẽ trở nên không giống anh ấy… Cho nên khi anh Iori đẩy tay cậu ra, cậu mới không nói gì, cũng không giận.
Fuuto cảm thấy khả năng này rất hiếm, không thể tin chạy ra cửa phòng, cầm theo tờ giấy mà Wataru đưa, “Rầm, rầm, rầm” nhanh chóng xuống lầu, chạy vào phòng bếp hỏi Ukyo xác nhận lại.
Wataru thu dọn lại cặp sách, nghiêng đầu nhìn Iori vừa ra, tự giác cầm áo khoác trên ghế đưa cho Iori.
Iori làm lơ, cầm lấy ly nước định uống, nhưng ly nước lại trống không. Bây giờ cậu rất khát, nhưng ở dưới quá nhiều người, lại có cả đứa con gái kia. Cậu lại không muốn xuống, không muốn nhìn thấy cô ta.
“Anh Iori, anh muốn uống nước sao?” Wataru thấy Iori cầm cái ly nước ngẩn người, liền biết là anh Iori đang khát.
“Anh Iori, em đi rót nước ấm cho anh nhé?” Wataru đến bên cạnh Iori, đưa tay cười nói đáng yêu.
Iori nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không muốn thấy những người đó chiếm thượng phong, liền đưa ly nước cho Wataru.
Vì thế, Wataru vui vẻ chạy xuống lầu, đổ ra một lý nước ấm, lại nhanh chân chạy lên, đưa ly nước đầy cho Iori.
Iori nhận lấy, uống một ngụm rồi để xuống. Nhưng Wataru lại nhìn Iori nói: “Anh Iori, anh Masaomi nói phải uống nhiều nước mới tốt!”
Iori nghĩ một lúc, cảm thấy bụng có chút đau, uống nhiều không chừng sẽ đỡ hơn, liênf cầm ly nước uống.
Uống nước xong, Iori nhìn Wataru lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”
Wataru kiên quyết lắc đầu, vừa rồi anh Ukyo thấy cậu xuống lấy nước, đã bảo cậu dùng mọi cách dính lấy anh Iori, đừng để anh ấy trong phòng một mình, nếu không anh ấy sẽ lại ngủ.
Iori nhíu mày, thấy Wataru vô cùng kiên quyết, không muốn tốn tinh thần và nước bọt, liền về giường. Hừm, cậu có chút muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được… Iori suy nghĩ, đứng dậy đi tới tủ đầu giường, lấy ra quyển sách.
Đã rất lâu cậu không có đọc sách, mà sách này nói về cách xử sự với mọi người, cậu sau này sẽ rời khỏi nhà Asahina, nếu muốn kiếm tiền nuôi bản thân, thì phải học cách cư xử, vậy nên liền mở sách xem.
Ừm, không gây xung đột với cấp trên… Nói ít, cười nhiều… Cùng đồng nghiệp, bạn bè ra ngoài chơi, tham gia các hoạt động… Quá phức tạp, thật phiền! Iori nhíu mày, cố kiềm chế sự không vui mà lật thêm vài trang, sau đó trực tiếp gấp lại, tìm cuốn khác.
Trong sách kia, cậu nghĩ lại thấy nó thật phiền phức! Cùng lắm cậu học một ít về công nghệ thông tin, làm tốt một trạch nam là được! Cậu nhớ rõ trước kia ở viện tâm thần, có một đứa bé may mắn được người nhà đoan về, sau đó thỉnh thoảng ghé thăm cậu từng nói qua vấn đề trạch nam là gì, là người chỉ ở trong nhà kiếm tiền qua vi tính, không cần ra ngoài mà vẫn nuôi sống bản thân.
Iori lấy quyển sách thứ hai, là một quyển dạy cách nói chuyện. Iori lật chưa tới hai trang, liền bỏ xuống. Cậu không học nổi cách nói năng dối trá, cảm thấy ghê tởm, làm cậu nhịn không được mà nhớ tới Asahina Ema.
Lúc Iori tính cầm một quyển sách khác, thì cửa phòng mở, Ukyo đi vào, cười nói: “Được rồi, Wataru, Iori, cùng nhau xuống ăn cơm nào”.
“Tôi không muốn xuống” Iori nói mà cũng không ngẩng đầu.
“Không xuống, anh sẽ chỉ cho em ăn cháo rau xanh, sau đó chở em đi bác sĩ chích!” Ukyo mặt không cảm xúc đẩy mắt kính.
Iori hừ lạnh một tiếng, cậu tuy không sợ bị chích, nhưng lại không thích mùi bệnh viện, hơn nữa cả ngày hôm nay cậu cũng chưa ăn gì, dạ dày còn khó chịu. Nhưng cậu cũng chẳng muốn ăn cháo rau, thứ này, vốn không phải người bình thường nên ăn! Một chút hương vị thịt mỡ còn không có, nhạt tới nỗi có thể làm mồi dụ chim được luôn! Mặc dù cậu cũng không biết tại sao cháo rau có thể làm mồi dụ chim tới, nhưng hồi trước ở viện tâm thần, có một cô bé thường nói thế khi ăn cơm.
Vì vậy, Iori tức giận bước nhanh xuống, chỉ nghĩ ăn nhanh cho xong sẽ về phòng, muốn ngủ hay ngây người trong phòng đều được, cậu không muốn nhìn thấy Ema và những người này!
Wataru nắm tay Ukyo, ngẩng đầu nhìn Ukyo sùng bái. Anh Ukyo thật lợi hại, chỉ đơn giản như vậy đã khiến cho anh Iori ngoan ngoãn nghe lời!
Sau khi xuống lầu, Iori phát hiện trong phòng khách chỉ có ba người anh Subaru, Yusuke và Fuuto, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không để tâm, nhìn Ukyo, rõ ràng chờ cơm ăn.
Ukyo cười đưa chén cháo cho Iori, rồi nói với những người khác: “Anh vừa gọi cơm hộp, lát mọi người ăn đỡ đi!”
Mọi người đều không có ý kiến, tuy không biết tại sao hôm nay anh Ukyo không nấu cơm, nhưng đoán chắc là vì anh Iori/ Iori nên làm bữa tối mà chậm hơn.
“Đúng rồi, anh Ukyo, những người khác đâu?” Yusuke không thấy các thành viên còn lại, hiếu kỳ nói.
“À, hôm nay con gái của đối tượng mẹ sắp kết hôn dọn đến, nhưng lúc nãy xảy ra chút hiểu lầm” Ukyo vừa nói, vừa đưa chén cháo cho Wataru, trẻ em không chịu đói nổi.
“Đúng vậy, vừa nãy chị gái kia bị hiểu lầm là bạn gái của anh Kaname, sau đó bị chọc tức khóc. Nên các anh ấy đi xin lỗi chị ấy, nhưng đã rất lâu mà chưa xuống” Wataru cầm muỗng nhỏ, vừa múc cháo, vừa nói.
“Ồ!” Yusuke và Subaru đều không phải người hiếu kì, nên chỉ đơn giản mà “Ồ” rồi thôi. Còn Fuuto thì hừ lạnh: “Đã lâu như vậy mà còn chưa xin lỗi xong à? Cô nàng này không phải quá yếu ớt và hẹp hòi nhỉ!”
Ukyo cũng nhíu mày: “Đúng thật, đã gần nửa tiếng rồi, tại sao mọi người vẫn chưa xuống? Cơm ngoài cũng sắp giao đến…”
Đang nói giữa chừng, thì chuông cửa vang lên. Ukyo ra ngoài, sau đó cầm hai hộp lớn vào nhà.
“Được rồi, Yusuke, em lên gọi họ xuống dùng cơm đi. Còn nữa, nhớ nhẹ nhàng với cô bé kia một chút, hôm này đến nhà mình người ta phải chịu uất ức rồi” Ukyo vừa mở hộp, vừa nói với Yusuke.
Iori nghe vậy, tốc độ ăn nhanh hơn. Cậu không nhìn thấy đàn bà kia, cô ta xuống. cậu càng phải ăn nhanh cho xong. Tốt nhất không có cơ hội nào gặp cô ta!